Kể từ ngày Lý Giác Huyền chia sẻ quá khứ của mình đó, cuộc sống của Thánh Âm bị đảo lộn hoàn toàn. Nàng bị giam lỏng, bị xích cổ lại giống như một con chó mỗi khi chàng dời phủ đến hoàng cung để thiết triều. Tối về lại bị họ Lý quấn lấy không buông, cuộc sống phải nói là ngột ngạt đến đáng sợ. Vào một ngày nọ, khi cùng Lý Giác Huyền ngồi ngắm hoa ở hoa viên, Thánh Âm đã đề xuất với chàng, đề xuất một vấn đề mà có lẽ cả đời cũng không được chấp thuận. Nhưng nàng vẫn mong chờ một chút, tại vì cái cảm giác gông xiềng này khiến nàng chán muốn chết rồi.
Ngồi thư giãn trong lòng người đàn ông, hai tay đùa nghịch ngọc bội treo trên eo chàng, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh vạn cánh hoa lê rơi. Thánh Âm chẳng thấy lãng mạn cái gì hết á, nàng nghĩ mẩm, ắt hẳn người quét sân sẽ mệt mỏi lắm đây khi phải quét sạch đống cánh hoa này...
Lý Giác Huyền ôm khư khư thân thể cá như thường lệ, chàng khẽ hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp." Cá Âm nhàm chán đáp cho có. Nhưng tên đàn ông đây dường như rất vui, vòng tay ôm eo nàng siết vào mạnh mẽ: "Nàng vui là tốt rồi."
Tiếp đó, cả hai người họ lại chìm đắm trong im lặng.
Một hồi lâu, Thánh Âm đành mở lời đánh tan vẻ im lặng kì dị này. Giọng điệu nàng hơi bất lực gọi tên chàng: "A Huyền..."
Đây là lần đầu tiên nàng ấy kêu chàng là "A Huyền" sau ngày đó, cả người Lý Giác Huyền như bị tiêm thêm liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chàng phấn chấn hẳn lên. Khẽ đưa tay kéo mặt người phụ nữ lại gần mình, vươn lưỡi liếʍ liếʍ vành tai nàng. Này là vị trí nhạy cảm của cá, Thánh Âm bèn cảm thấy rùng cả mình, thân thể bé nhỏ khẽ co lại, hơi run.
"Ta đây." Chỉ là hai chữ "ta đây" đầy ngắn ngủn, mà chàng thâm tình nói cứ như đã lôi hết tình yêu trong trái tim ra hòng thổ lộ với nàng ấy vậy.
"Thả thϊếp ra, thực không được sao?"
"..."
"Thϊếp rất chán. Sống thế này cũng quá mức khó chịu. Chàng lúc nào cũng trói buộc ta, ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo vào buổi sáng như ngày xưa, nhưng chàng không cho ta thực hiện điều đó."
"..."
"A Huyền à." Thánh Âm chợt ngẩng đầu, nắm lấy bàn tay to của Lý Giác Huyền và đưa nó sờ lên gáy mình, vuốt ve ấn toả hồn kia: "Chàng biết thϊếp chốn không được mà. Thả thϊếp ra, không được sao?"
"Không phải ta đang thả nàng ư?"
"Nhưng..." Ta muốn ở một mình, không muốn ở cạnh ngươi. Ngươi rất phiền...
Nàng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
Mà vẻ mặt đẹp trai của họ Lý lại trở nên trầm lặng như nước, ánh mắt đen thẫm chớp chớp. Không một ai có thể nhìn thấu được những dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu chàng. Rõ ràng lúc này hai người bọn họ đang ôm ấp tay kề với nhau, nhưng mỗi người lại đang mải mê chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Khoảng cách giữa bọn họ như thể trời với đất, bóng tối và ánh sáng ấy. Họ không thể dung hoà, không thể thấu hiểu và cũng không thể vị tha. Hai người mỗi người đứng ở đầu cây cầu, liệu ai sẽ là người có can đảm hòng bước tiếp về phía đối diện đây?
Thánh Âm không biết được, chấp niệm tình yêu sâu trong linh hồn của Lý Giác Huyền nặng thế nào.
Mà Lý Giác Huyền cũng sẽ không hiểu, không hiểu nổi cách yêu một người như thế nào.
"Ta có thể nhìn thấu kiếp trước của người khác."
"Hả?"
"Từ mấy trăm năm trước, ta có thể làm phép để biết được kiếp trước của người khác họ là aim Nhưng điều kì lạ là ta không thể biết được kiếp trước ta là ai? Không chỉ mình ta, đến cả sư phụ cũng không biết được điều đó. Và cả nàng..." Giọng điệu của Lý Giác Huyền bỗng chốc trở nên sâu xa hơn rất nhiều: "Ta cũng đã thử. Nhưng ta không thể biết được kiếp trước nàng là ai. Có lẽ chúng ta có một mối tương quan sâu sắc ở đời trước, phải không?"
"..." Thánh Âm há mồm trong câm lặng. Hết mộng xuân rồi lại đến nhân duyên của kiếp trước kiếp này. Rốt cuộc còn cái gì mà Lý Giác Huyền chưa nói ra hết không?
Kiếp trước à...
Kiếp trước của nàng, hầu hết chỉ có mỗi con mẻ hệ thống chủ là biết. Âu đây cũng là nguyên do mà Lý Giác Huyền không biết được.
Thấy Thánh Âm vẫn không nói gì mà chỉ đăm đăm nhìn mình, họ Lý rầu rĩ thở dài một hơi. Ôm nàng vào lòng và xoa xoa lưng nàng. Chàng nhượng bộ: "Từ ngày mai ta sẽ không xích nàng nữa."
Nàng nói đúng. Kể cả bây giờ khi nàng đã chạy trốn được rồi đi chăng nữa, thì chàng vẫn có thừa cách để bắt nhốt nàng lại...
Yêu một người sai cách...
Thánh Âm sướиɠ đến mức suýt nữa ném hoa tung bay ăn mừng.
Nhân quyền đã được giải phóng!!!
Nhưng ở một góc độ mà nàng không thể thấy được, sắc mặt của Lý Giác Huyền buồn thiu đến kì quặc. Chàng chớp chớp mắt, cố gắng ôm nàng thật chặt và kiềm chế cơn ác thú trong người...
Sao bây giờ?
Phải làm sao bây giờ?
Ấn toả hồn cũng không đủ để trấn an tâm ma của chàng...
Những ác mộng đó...Những khung cảnh lặp đi lặp lại về cái chết của Âm Âm vẫn cứ ám ảnh chàng.
Đúng vậy, chàng không thể đoán được kiếp trước của mình. Song chàng lại hay mơ về chúng. Nếu như nói mộng xuân là bể dục khiến chàng lao đao say đắm, thì mộng tiền kiếp như thể cơn ác mộng đeo bám chàng không tha vậy. Chàng cũng có biết đó có thực sự là kiếp trước của chàng hay không đâu? Nhưng nỗi đau khi đánh mất ái nhân trong mộng quá mức chân thực, chân thực đến nỗi đêm đêm đột ngột tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa, chàng sẽ ôm lấy cái chăn bên cạnh, cuộn tròn người lại đầy đau khổ mà rấm rứt rơi nước mắt...
Không muốn...
Không muốn đánh mất Âm Âm...
Ác mộng vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt.