Trước giờ lúc hút sữa Vệ Du Dương vô cùng chăm chú, khuôn mặt y hiện lên vẻ si mê, đôi mắt thon dài nhẹ híp lại, miệng lưỡi gắng sức mυ'ŧ hôn núʍ ѵú của Vệ Kiến Sâm, lúc uống sữa thì mấy ngón tay cũng hợp lại bóp chặt hai vυ' hắn, nhấm nháp dòng sữa ấm áp thơm ngon trong miệng, mơ hồ nói: "Cha, ngươi làm cho hai cái bảo bối này chảy nhiều sữa một chút đi, để tướng công cẩn thận nếm thử... Phun ra nhiều một chút, ngoan nào, lại thêm chút nữa..."
Cổ họng Vệ Kiến Sâm thoát ra tiếng rên khẽ, hắn cũng dần nếm được tư vị, đầṳ ѵú bị trướng sữa một đêm cuối cùng cũng được giải thoát, chất lỏng đầy tràn trong ngực bị hút ra khỏi núʍ ѵú, bàn tay đang xoa bóp thô bạo trên ngực hắn cũng làm cho hắn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ: "Dương nhi... Ngươi chậm một chút... Ưʍ... sắp hết rồi..."
Nhận ra được dòng sữa bên ngực trái càng hút càng ít, Vệ Du Dương bỗng chốc tỉnh táo lại, y giảm tốc độ mυ'ŧ ăn, nhả núʍ ѵú căng cứng trong miệng ra, tham lam liếʍ sạch sẽ vài giọt sữa trong lỗ nhỏ, đầu lưỡi linh hoạt quét xung quanh đỉnh chóp sưng vù, cho đến khi mυ'ŧ sạch sẽ một giọt sữa cuối cùng mới nói: "...Sắp hết?"
Giọng điệu của y vô cùng nghẹn ngào, nhìn chăm chú núʍ ѵú được phủ một tầng nước miếng của Vệ Kiến Sâm, đầu ngón tay véo chặt thịt vυ' của hắn, phát hiện vẫn còn một chút sữa, thế là buông lỏng tay ra, mềm nhẹ âu yếm ngực trái xẹp xuống của hắn, thấp giọng lải nhải tự an ủi mình: "Không sao cả, lại xoa thêm một chút, không chạm vào nó nữa, không hút hết thì sẽ còn tiếp, không cần phải chờ lâu nữa... Cha, con muốn uống sữa..."
Vệ Du Dương dỗ dành hắn tiết ra thêm một ít sữa cho mình uống, hơn nữa lúc cắn núʍ ѵú sưng to bên kia của hắn, Vệ Du Dương dường như sợ rằng mình sẽ uống hết nên mυ'ŧ hút vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, đồng thời còn vội vàng kéo day quần xuống móc cây dươиɠ ѵậŧ xấu xí ra, đè eo ép chặt vào giữa cái miệng nhỏ giữa hai chân hắn, bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ va chạm cửa huyệt hắn, nhưng lại không có ý muốn cắm vào cái động tràn lan nước da^ʍ này.
"Hức..." Khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của Vệ Kiến Sâm hơi ngẩng lên, hắn đè chặt bộ ngực căng phồng tràn đầy dấu tay, đầṳ ѵú bên trái run rẩy tê dại, đầṳ ѵú bên phải thì vẫn còn đút sữa vào trong miệng con trai, mà hắn lại chìm vào vực sâu du͙© vọиɠ, cặp chân dài quấn quanh eo Vệ Du Dương, ôm chặt y nâng cái mông lên muốn tiếp cận dưới háng y, dùng huyệt da^ʍ câu dẫn dươиɠ ѵậŧ sưng to của Vệ Du Dương, thở hổn hển nói: "Dương nhi, cởϊ qυầи của cha, như vậy sẽ thoải mái hơn, nhanh lên, cởϊ qυầи..."
Không tiếp nhận dụ hoặc mà hắn truyền đến, Vệ Du Dương không dám cởϊ qυầи của hắn, chỉ dùng sức đè ép thịt môi mỏng manh của hắn, không để ý tới Vệ Kiến Sâm đã phun nước da^ʍ làm cái quần ướt một mảng lớn: "Không được, còn đứa nhỏ." Y ngắn gọn từ chối, dứt lời lại vội vàng ngậm lấy núʍ ѵú của Vệ Kiến Sâm, không muốn ngừng lại một giây nào, vô cùng lưu luyến si mê dịch sữa ngọt lành ấm áp trong ngực hắn, đáng tiếc phần còn lại không nhiều lắm.
Đầṳ ѵú bị liếʍ mυ'ŧ của Vệ Kiến Sâm đau nhức không thôi, hắn cố nén nhưng lại không đạt được thứ mình muốn, trong cơn dục cầu bất mãn hắn đẩy cái đầu của Vệ Du Dương đang chôn trước ngực mình ra, căm giận quát lớn: "Cút ngay, trong lòng ngươi cũng chỉ có mỗi đứa nhỏ này!" Tuy lời nói của hắn đang quát giận nhưng nửa người dưới vẫn không nhúc nhích chút nào, vẫn như cũ dán sát vào cây gậy nóng rực không chịu tiến vào cái động của mình, để cho độ ấm của nó thấm vào huyệt da^ʍ đang hưng phấn, đánh thức sóng tình bên trong hắn, nước da^ʍ tích đầy trong lỗ nhỏ bị vách huyệt co lại đẩy ra ngoài, nhỏ giọt dưới đũng quần hắn, ướt một mảng lớn.
Giống như bảo bối mình đang âu yếm lại đột nhiên bị người ta cướp đi, Vệ Du Dương bất mãn nhăn mày, y liếʍ liếʍ chút sữa còn dính lại trên môi, duỗi tay tàn nhẫn đánh mấy cái trên cánh mông của Vệ Kiến Sâm, không kiên nhẫn nói: "Ai quan tâm con rùa nhỏ trong bụng ngươi, nếu nó làm cho ngươi xảy ra chuyện không may, ta sẽ lập tức gϊếŧ nó." Giọng điệu y trộn lẫn một tia hung ác nham hiểm, nắm chặt cánh mông Vệ Kiến Sâm để nó kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ mình, đưa đẩy trong rãnh mông cách một lớp quần: "Cứ như thế này là được rồi, cái động của ngươi rất nhiều nước, ta sợ lúc không chú ý sẽ đâm vào trong cơ thể ngươi làm ngươi bị thương mất."
"Không được, nó cũng là con của ta." Cơn giận của Vệ Kiến Sâm cũng dần tắt, cây gậy thô to dũng mãnh cọ xát làm cho cái mông hắn rất thoải mái, hắn tự giác buộc chặt mông lấy lòng nó, tay trái vuốt ve trên cán gậy, tay phải sờ lên núʍ ѵú bên trái đã sưng đỏ đến sắp nứt, hắn đau đến mức hít vài hơi, nói với Vệ Du Dương: "Ngươi không được động vào chỗ này nữa, đau quá."
Vệ Du Dương cũng không nhào lên đuổi theo cắn nữa, y nhìn chăm chú vào đầṳ ѵú sưng to thê thảm của Vệ Kiến Sâm, đáy mắt nổi lên ánh sáng đỏ như sói đói, sau một lúc lâu mới dời mắt, dùng đôi tay bịt chặt hai viên tròn đỏ thắm: "Lát nữa sẽ có sữa, ta còn muốn uống nữa." Y nói xong, trong hơi thở ngắn ngủi lại lộ ra chút hưng phấn, nhận ra hai viên trái cây đang đâm vào trong lòng bàn tay mình, làm cho cõi lòng hắn không khỏi chờ mong mà mát xa thịt vυ' trong tay: "Xoa ngực cha nhiều một chút, dỗ dành cặρ √υ' này nhiều một chút, ta không tin sẽ không ra sữa."
Nghe y nói bậy bạ, Vệ Kiến Sâm có chút vất vả đỡ lấy cái bụng phồng cao, mấy chỗ không được phóng thích làm cho hắn bị dày vò, lý trí còn sót lại giúp hắn trả lời một cách mỉa mai: "Tên khốn kiếp... Nếu ngươi muốn uống thì để ta tìm một bà vυ' cho ngươi là được."
Vệ Du Dương ác ý niết chặt đầṳ ѵú hắn một cái, thấp giọng cười nói: "Ta muốn ngươi cởϊ qυầи áo tự mình đút cho ta, đứa nhỏ trong bụng ngươi mới cần bà vυ', còn đầṳ ѵú này chỉ có mình ta được chạm vào, ngay cả con trai ruột của ta cũng không được phép."
Ban đầu Vệ Kiến Sâm cũng không có ý định tự mình đút sữa cho đứa nhỏ, hắn cũng không phản bác lại, chỉ là l*иg ngực không ngừng phập phồng: "Ưʍ... Ngươi đã bao lớn rồi còn muốn uống cái thứ này..." Hắn đứt quãng nói, giọng điệu mang theo chút nức nở, ánh mắt cũng dần nhiễm mê ly, dươиɠ ѵậŧ đang đâm chọc ở mông hắn làm cho tâm trí hắn hỗn loạn, khát vọng không ngừng xâm chiếm trong thân thể hắn: "Không được... Dương nhi, ngươi cứ làm như vậy thì ta không thể ra được."