Hoang Đường

Chương 25

Động tác quá nhu hòa căn bản không thể thỏa mãn thân thể quen mùi tìиɧ ɖu͙© của hắn, Vệ Kiến Sâm gấp đến độ lắc đầu thật mạnh, tóc dài đen nhánh rối tung xõa trên tấm lông cáo, tăng thêm phong tình vô hạn: "Đừng chạm vào đứa nhỏ... Dương nhi... đừng chạm đứa nhỏ..." Hắn nhỏ giọng khóc lóc, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể giống như một ngọn đuốc đang thiêu đốt vách động trơn trượt của hắn: "Làm ta thoải mái, hức... Không chịu nổi, ngươi nhanh lên..."

Nghe thấy tiếng khóc kêu vong tình của hắn, nội tâm Vệ Du Dương trào dâng một loại xúc động thô bạo, đáy mắt tối đen thấm đẫm cuồng nhiệt trở nên đỏ tươi, y không nói gì, chỉ có thể thật cẩn thận nhẹ thở gấp, vẫn như cũ tuân theo quy luật thọc rút trong động nhỏ không biết xấu hổ của Vệ Kiến Sâm, cắm liên tục mười mấy cái mới tăng thêm thế công, lông mao thô ráp vẫn luôn quét lên âm đế và hai mảnh thịt môi.

"A a..." Vệ Kiến Sâm thất thần khẽ nấc, hắn duỗi tay trái âu yếm côn ŧᏂịŧ đang nhỏ nước của mình, linh hồn đã hoàn toàn trầm luân trong tìиɧ ɖu͙© không thể tự kiềm chế. Lúc Vệ Du Dương thẳng lưng, hắn cũng nóng vội mà nghênh đón, hai chân quấn quanh phía sau lưng mướt mồ hôi của y, cái mông tròn trịa dán sát vào phần hông nóng bỏng, theo thế tiến công của Vệ Du Dương mà bị va chạm đến đỏ hồng: " Ưʍ..."

"Hô... Lão già da^ʍ, bị con trai của mình chơi còn sướиɠ đến như vậy..." Vệ Du Dương cắn chặt răng liên tục làm ra động tác nguyên thủy, trán y rơi xuống vài giọt mồ hôi dươиɠ ѵậŧ giống đực dữ tợn múa may nhét đầy cái miệng nhỏ ẩm ướt chật hẹp của hắn, mở rộng hoa huyệt đến cực hạn, mỗi lần cắm thọc đều hung hăng ma sát với hai mảnh hoa môi, làm cho âm đế cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "Hài nhi hầu hạ cha có thoải mái không?"

Tuy rằng Vệ Du Dương áp chế tốc độ, không kịch liệt như trước kia nhưng mà Vệ Kiến Sâm vẫn hưởng thụ được điều kì diệu trong lần giao hợp chậm rãi này, sắc mặt ửng hồng động lòng người: "A... a.... Dương nhi, đâm vào trong... Ưʍ... thoải mái, không ngứa nữa..." Đôi môi hắn bật ra vài tiếng rêи ɾỉ da^ʍ dật quyến rũ đến tận xương tủy, khuôn mặt anh tuấn cương nghị lại có loại mị thái kinh người, hai viên đầṳ ѵú trước ngực cũng cứng rắn phồng to, hạ thể đang bị thao làm là nơi ướŧ áŧ lầy lội nhất, nước da^ʍ bị phun tung tóe ra ngoài làm chỗ nào cũng bị ướt, ngay cả lông mao của hắn cũng không tránh được: "A, tướng công... Dương nhi..."

Cơ thể Vệ Kiến Sâm thuộc loại lưỡng tính hiếm thấy, bộ phận giống đực của hắn cũng không khác gì so với những nam nhân khác, cho dù không to bằng Vệ Du Dương nhưng kích cỡ cũng vô cùng kinh người, mà bộ phận giống cái của hắn lại khác biệt rõ ràng so với nữ tử bình thường.

Ở vị trí trung gian giữa côn ŧᏂịŧ và hậu huyệt, cái bộ phận kia của Vệ Kiến Sâm vô cùng nhỏ, hơn nữa lúc bình thường cũng trắng mịn đến mức trong suốt, hai cánh hoa cũng vô cùng mềm mại co dãn, xấu hổ che đậy cửa động, chỉ có lúc động tình mới có thể trở nên ửng hồng, bị cọ xát kịch liệt sẽ càng thêm đỏ... Bây giờ, đóa hoa của hắn được nhận hết yêu thương nở rộ vô cùng ngọt ngào, lòng tham không đáy phun ra nuốt vào, đè ép dươиɠ ѵậŧ, chờ đợi nó rót vào chất dinh dưỡng nóng rẫy tanh nồng.

Phát hiện thịt mềm đang ra sức co rút ép chặt dươиɠ ѵậŧ của mình, Vệ Du Dương vẫn không dám quá mức phóng túng, y phát tiết toàn bộ bất mãn lên tay, đầu ngón tay bóp chặt mông thịt của Vệ Kiến Sâm tạo ra vài chỗ xanh tím, oán hận mắng: "Ngươi cái thứ hư hỏng này, lớn tuổi còn có thể làm ta mê mẩn đến xoay vòng vòng, đời này ta thua hết trên tay ngươi, lỗ nhỏ của ngươi... Ha... Sao lại hút chặt như vậy..."

"Dương nhi, Dương nhi, cha... Ưʍ... cha cũng thích con..." Vệ Kiến Sâm khụt khịt đáp lại, cơ thể đã sắp tới cao trào mẫn cảm không chịu nổi, vách trong ngậm lấy nước sốt mới mẻ, cái động nhỏ đang mυ'ŧ cắn dươиɠ ѵậŧ hùng tráng bị đâm đến vang lên tiếng nước, Vệ Du Dương cũng thừa cơ cười hỏi: "Thích ta vậy thì thành hôn với ta, cha... Đồng ý với ta nhé?"

"...Thành hôn?" Vệ Kiến Sâm mơ màng lặp lại, giữa mày hắn quanh quẩn một tia nghi ngờ, ánh mắt tan rã chiếu vào con ngươi sâu thẳm của Vệ Du Dương, đọc hiểu được sự sợ hãi và ôn nhu ẩn giấu bên dưới du͙© vọиɠ chiếm hữu của đối phương, thế là hắn băn khoăn như đang công tác tư tưởng, ngơ ngẩn gật đầu: "...Được, cha nghe theo mong muốn của Dương nhi."

Vui sướиɠ trong giờ khắc này vượt xa khi thân thể kết hợp, Vệ Du Dương hơi thở dài, y rũ mắt che đi cảm xúc đang dao động, cúi đầu hôn một cái lên môi Vệ Kiến Sâm, sau đó liền nâng mông hắn cấp tốc đưa đẩy, va chạm dã man làm cả người hắn đều lay động theo. Bây giờ Vệ Du Dương đã không còn sức mà bận tâm đến đứa nhỏ trong bụng hắn nữa, chỉ nghe theo bản năng điên cuồng thọc cắm bên trong mật huyệt của hắn, lỗ mãng chọc vào điểm mẫn cảm phía sâu bên trong làm hắn rêи ɾỉ, hai bên tinh hoàn no căng cũng liên tục đập vào cửa động sắp bị căng hư của hắn...

Một hồi hoan ái chợt như mưa rào gió mạnh, tính dẻo dai của hoa huyệt Vệ Kiến Sâm cao đến khó tin nổi, dươиɠ ѵậŧ to bự hơn hẳn người thường thọc cắm ở sâu bên trong như vậy nhưng hắn vẫn có thể hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ, côn ŧᏂịŧ phía trước được an ủi nhanh chóng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, đồng thời cái động nhỏ đang cất chứa cây gậy hùng vĩ cũng cắn chặt, từ trong hoa tâm bắn ra một cổ nước dịch trong suốt - -

"Hức, Dương nhi... Cha... A!" Hắn khàn khàn kêu thảm, thân thể lỏa lồ không tự chủ được run rẩy, huyệt mềm bị chà đạp đùa bỡn sinh ra co rút mãnh liệt, nó vẫn còn như cái miệng nhỏ liều mạng hôn sâu dươиɠ ѵậŧ của Vệ Du Dương, mυ'ŧ chặt gốc rễ, nỗ lực muốn mυ'ŧ ra nước tinh tươi ngon làm phần thưởng: "Dương nhi... Bắn vào trong, Dương nhi, xin con..."

"Còn chưa được." Giọng điệu Vệ Du Dương lộ ra chút buồn khổ mơ hồ, y cố sức không dám lơ là, đợi cho nam nhân trong ngực xụi lơ mới rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhanh chóng đặt hắn lại trên giường, sau đó lập tức thọc mạnh vào, ác liệt bịt chặt nước sốt trong huyệt nhỏ của hắn, nghẹn giọng cười quái dị nói: "Ta cắm thêm một lát nữa, ngươi ngoan ngoãn nằm bò, đừng để cho cái miệng nhỏ của ngươi phun nước lung tung, làm cho người khác biết được ngươi dâʍ đãиɠ cỡ nào."

Lần tiết thân này tiêu hao hơn nửa tinh lực của Vệ Kiến Sâm, hắn mệt mỏi nằm trên giường đệm, đôi mắt ngậm sương liếc xéo Vệ Du Dương: "Tiểu súc sinh..." Hắn hữu khí vô lực mắng mỏ, tim đập nhanh đến mức phát đau, thân thể cường tráng dính đầu dấu vết dơ bẩn thả lỏng ra, hoa huyệt đã trải qua một hồi tình sự có cảm giác chua xót quái dị: "A... Xót quá, ngươi thao chậm một chút..."

Vệ Du Dương gặm cắn bờ vai hắn, hàm răng cọ xát cơ bắp xinh đẹp, gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp mang theo vài phần áp lực: "Đã biết, ngươi đừng kêu da^ʍ quá là được, ta có chừng mực." Giọng nói của hắn thô khàn, lời chưa dứt đã đưa đẩy eo, tay trái xuyên qua dưới nách Vệ Kiến Sâm bắt lấy ngực phải, tay phải cũng tập kích bên vυ' trái, không chút thương tiếc xoa nắn hai bên, ngẫu nhiên còn moi đào núʍ ѵú của hắn, miệng lưỡi da^ʍ tà hỏi: "Cha, núʍ ѵú của ngươi lớn to hơn nhiều rồi, có phải do hài nhi ăn đến to lên không?"

Trước nay tình thương của hắn dành cho con trai độc nhất luôn không bình thường, Vệ Kiến Sâm nhẹ khép mắt, hắn suy yếu thở hổn hển, cuối cùng im lặng cắn gối đầu, không những phóng túng cho đôi tay Vệ Du Dương xoa loạn ngực hắn, dùng dươиɠ ѵậŧ hung ác thao làm huyệt da^ʍ của hắn mà còn tự mát xa côn ŧᏂịŧ không cứng được của mình, xoa bóp vô cùng sảng khoái.

Vệ Du Dương mê luyến nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân, đường cong phần lưng của hắn rất có lực lượng, tóc đen như mực rơi rụng trên làn da màu mật, có vài sợi đuôi tóc còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ dán chặt trên cánh mông, làm cho người ta nhìn đến sung sướиɠ, huống chi nơi riêng tư của hắn còn đang bị cây gậy của một nam nhân khác cắm vào, động nhỏ đáng yêu ăn căn dươиɠ ѵậŧ thật lớn, nước sốt dâʍ đãиɠ làm ướt phần lớn tấm trải chăn bên dưới... Cái loại hình ảnh này không bút mực nào có thể miêu tả được.

"Cha thật tốt..." Vệ Du Dương giống như đang nói mớ mà nhẹ gọi, y tùy ý niết chặt lấy núʍ ѵú hoặc là thịt vυ' của Vệ Kiến Sâm, hai tay buộc chặt ôm hắn vào trong ngực, dươиɠ ѵậŧ thô to tiếp tục dụ dỗ hoa huyệt của hắn tiếp tục phun ra dịch mật, qυყ đầυ chôn sâu bên trong động mềm cũng đang nghiền nát điểm da^ʍ của hắn, chờ cho hắn bắn ra chút dịch nóng tẩy rửa cái miệng nhỏ thích bị nam nhân thao làm này.

Sớm đã có thói quen bị y nhìn chăm chú, thậm chí còn mang thai con của y, Vệ Kiến Sâm không chút xấu hổ mà để y nhìn cho kĩ, hắn chỉ lo thưởng thức đồ vật trong tay, mà dươиɠ ѵậŧ đang nảy lên bên trong vách huyệt của hắn đã nóng đến mức cơ hồ muốn ăn mòn thịt mềm bên trong, nóng đến mức sắp xuyên thủng bụng nhỏ của hắn, cho đến khi cái bụng của hắn có chút đau đớn, Vệ Du Dương mới hung ác mà đâm nguyên căn thọc sâu vào bên trong tưới đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt.

---

"Thao chết ngươi! Hồ ly tinh!" Vệ Du Dương phẫn nộ mắng, phần hông gắt gao chống giữa hai chân hắn thống khoái bắn rất nhiều dịch đυ.c, bàn tay nắm chặt vυ' hắn cho hả giận, chỉ hận không thể nuốt người này vào trong bụng: "Đời này ngươi vĩnh viễn là của ta!"

Đôi mắt Vệ Kiến Sâm mênh mông hơi nước, hắn hơi kinh hoảng mà thở gấp, không tự chủ được ưỡn bụng, cuối cùng hoa huyệt lại lần nữa bị con trai ruột bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, trong bụng còn mang thai con của y... Giữa mơ màng, hắn cảm thấy đây là một loại kết quả cực kì hỗn loạn và hoang đường.