Bây giờ Vệ Kiến Sâm đã không còn nghe hiểu y đang nói gì, mất đi ngón tay thọc ra thọc vào trong mật huyệt mang đến tình triều cho mình làm cho hắn phải đáng thương cầu xin mà mở rộng hai chân, nâng cái mông lên đối diện với Vệ Du Dương ra sức lay động câu dẫn, đôi mắt chứa đầy yêu thích và khát cầu cũng nhìn về phía cây dươиɠ ѵậŧ hung tợn to bự đang nằm trên phần hông của mình, mất khống chế khóc lóc nức nở: "Hức... Dùng thứ đồ của con, có thể vào rất sâu... Giúp cha, Dương nhi, xin con..."
"Cha, người có thể nói rõ hơn không? Con sợ hiểu sai ý của cha đấy." Vẻ mặt bình tĩnh của Vệ Du Dương vẫn không thay đổi, y cong môi cười với Vệ Kiến Sâm, sau đó liền chậm rãi dùng ngón tay dính đầy nước da^ʍ bôi lên dươиɠ ѵậŧ đang căng cứng của mình, cố ý làm lơ khát cầu của đối phương, hỏi: "Người muốn ta thao người sao?"
Thứ duy nhất có thể giải cứu hắn gần trong gang tấc, Vệ Kiến Sâm dường như có thể cảm nhận được nó đang tản ra sức nóng, dưới cánh mũi tràn đầy mùi vị tanh tưởi của giống đực, hắn nhẹ híp mắt, sợ hãi duỗi lưỡi liếʍ liếʍ môi: "Ưʍ... Muốn con thao... Chỉ cho Dương nhi thao..." Giọng nói của hắn nghẹn ngào khó nghe rõ, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ mê luyến và ngoan ngoãn kỳ lạ, từ ngữ cũng vô cùng lớn mật: "Ta muốn dươиɠ ѵậŧ bự của Dương nhi... tiến vào... huyệt nhỏ của ta..."
Phụ thân trước giờ luôn ôn hòa nghiêm túc lại biến thành bộ dáng chìm trong sắc dục như thế này, lòng kiêu ngạo của Vệ Du Dương được lấp đầy, y dần dần áp đến phía trên Vệ Kiến Sâm, nắm hai tay của hắn đặt lên cây dươиɠ ѵậŧ dính đầy nước da^ʍ dưới háng, thân mật cắn cắn vành tai phải của hắn: "Bảo bối ngoan, cả đời này của ta chỉ thao mỗi nương tử của ta, nếu ngươi muốn nó cắm vào trong cái lỗ ngập nước của ngươi, hung hăng đâm vào điểm da^ʍ của ngươi thì gọi tướng công cho ta nghe một chút."
L*иg ngực của Vệ Kiến Sâm có chút tê dại giật mình, lời nói hạ lưu xấu xa làm cho hắn càng chìm sâu vào trong tìиɧ ɖu͙©, hắn vừa ngạc nhiên vừa yêu quý vuốt vuốt cây gậy to bự trong tay, nó lớn đến mức làm cho lòng bàn tay của hắn cũng mềm nhũn, ngay cả sau lưng cũng tê rần không thôi: "Tướng công... Mau..."
Hắn chồm người lên liếʍ đôi môi mỏng của Vệ Du Dương, hai chân trần trụi cũng quấn chặt vòng eo y, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đặt giữa cánh mông của mình, tự vặn eo dùng huyệt nhỏ ẩm ướt cọ xát qυყ đầυ, giọng nói mang theo ý cầu xin nồng đậm nhẹ gọi: "Tướng công... tướng công... xin ngươi..."
"Sao lại nóng vội như vậy chứ, được rồi, trước hết cứ cắm vào giải ngứa cho ngươi, đỡ cho ngươi kích động làm cho đứa nhỏ bị thương." Vệ Du Dương giống như bất đắc dĩ cười nói, nhưng khóe mắt đỏ đậm của y cũng tiết lộ y đã kiềm nén đến cực hạn, đầu gối của y chặn giữa đùi Vệ Kiến Sâm, bàn tay to ấm áp nâng cái mông tròn lẳng của hắn lên rồi bóp chặt lấy, dùng tư thế này đặt dươиɠ ѵậŧ trước cửa huyệt của hắn cọ xát vài cái, không yên tâm dặn dò: "Nếu như ta quá thao quá mạnh thì ngươi phải cho ta biết, đừng chỉ lo kêu da^ʍ, cẩn thận đứa bé cũng bị chúng ta làm rớt."
"Biết rồi... Ngươi nhanh lên đi..." Vệ Kiến Sâm bực bội có lệ đáp, hắn không chờ kịp mà nâng mông tới gần eo bụng Vệ Du Dương, lúc cự vật trong tay đã chạm đến thịt môi của mình, cõi lòng tràn đầy kỳ vọng làm hắn thả cho nó tự do cọ xát lỗ nhỏ ở giữa, toàn thân cũng run lên theo tình cảm mãnh liệt, nhẹ giọng kêu: "Dương nhi, Dương nhi ngoan của cha... Cha muốn..."
Vệ Du Dương tựa hồ còn thành thục hơn nhiều so với nam nhân phóng đãng dưới thân, trán hắn toát ra mồ hôi mỏng, y kiên quyết không bị người này dụ dỗ châm ngòi, lao tâm lao lực duy trì lí trí, nói: "Chỉ một buổi tối không chạm vào ngươi thôi mà ngươi đã biến thành như vậy rồi, về sau sao ta dám thả ngươi ngủ một mình được hả?"
Y chế nhạo lại tức giận, vừa nói vừa nhẹ nhàng chậm chạp thẳng lưng về phía trước, qua vài lần ôn nhu đâm chọc bỗng nhiên lại xỏ xuyên qua cửa huyệt nhỏ hẹp của Vệ Kiến Sâm rồi thao thẳng vào trong, hung ác nhét qυყ đầυ no căng vào trong cái miệng nhỏ đầm đìa nước sốt giữa hai chân hắn!
"A!" Vệ Kiến Sâm thất thanh kêu to lên, cánh tay hắn choàng lên bả vai Vệ Du Dương, cái mông liều mạng hướng lên trên, cảm giác sung sướиɠ trong nháy mắt là cho hắn thoải mái đến mức không cách nào miêu tả, dươиɠ ѵậŧ thô to nóng rực tới gần điểm da^ʍ của hắn, cường thế nhét đầy vách huyệt trống rỗng của hắn, không chừa chút đường sống, giống như muốn chơi nát cái lỗ nhỏ của hắn: "A... tiến vào, Dương nhi... Thật lớn, nóng quá... Ưʍ..."
Chỗ sâu nhất bên trong đôi mắt thâm thúy của Vệ Du Dương nổi lên lửa dục mê muội, y kiềm chế nhịp tim cuồng loạn, chờ đến khi đảm bảo có thể duy trì lý trí mới bắt đầu đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ căng đau vừa liên tục cắm vào trong huyệt non của Vệ Kiến Sâm, vừa khắc chế tính dục không dùng sức quá mạnh, đáng tiếc nam nhân bụng to dưới thân không thông cảm cho khổ tâm của y, không những kích động hôn lên mặt y mà còn đáng thương nức nở nói: "Ngươi dùng sức... không đủ, không đủ... Hức, Dương nhi, còn chưa đủ..."
"Câm miệng, đừng có rên da^ʍ như vậy!" Vệ Du Dương thống khổ nhíu mày, tránh khỏi đôi môi đang muốn hôn tới của Vệ Kiến Sâm, phẫn hận dùng lực đánh lên cánh mông mướt mồ hôi của hắn, cảnh cáo: "Ngươi cái đồ tai họa này, ngươi muốn ta thao thủng cái bụng của ngươi có đúng không hả?"