Dung Tịch bị người trước mắt lôi ra tủ quần áo ôm vào trong ngực, cậu khẩn trương mà quên mất nói chuyện cùng giãy giụa.
Người đàn ông lẳng lặng mà nhìn Dung Tịch, trong ánh mắt là vô hạn tham luyến cùng thống khổ, thanh âm hắn nghẹn ngào, “Anh tìm em đã lâu, lâu đến mức anh nghĩ rằng không còn được gặp em nữa, thời gian phải chăng quá dài khiến em quên mất anh, đúng hay không?”
Cậu cảm giác rằng người đàn ông đang ôm cánh tay mình rất dọa người, Dung Tịch không quen biết hắn, đáy lòng ngoại trừ sợ hãi trước mắt còn có mãnh liệt ỷ lại, ỷ lại một người "xa lạ" lần đầu tiên gặp mặt? Rất kỳ quái.
“Anh là ai?” Dung Tịch đột nhiên hỏi.
Người đang ôm tay cậu dừng lại, hắn thấp giọng mà nói, “Quả thật là đồ ngốc, ngủ một giấc cái gì cũng không nhớ rõ, bị người khác lừa đi, còn phải để chồng em tự mình đi tìm, ngốc như thế thì nên như lúc trước bị cầm tù mới đúng.”
Dung Tịch cảm thấy rất khổ sở, ký ức của cậu như bị một cánh cửa lớn khóa lại, nhưng lúc người này xuất hiện, những ký ức đó điên cuồng xuất hiện, chỉ một chút, chút nữa thôi là cậu có thể đẩy được cánh cửa đó ra.
Nhìn bộ dáng nhíu lại mày thống khổ của Dung Tịch , Tần Thời Nghị ấn cậu ở trong lòng ngực, “Không quan hệ, không nhớ được thì đừng cố, chỉ cần em còn ở đây thì tốt rồi, cuối cùng anh cũng tìm được em, đồ ngốc, đúng là đồ ngốc, có nhớ chồng em không? Thật tốt, thật tốt…… Cuối cùng cũng tìm về được……” Hắn lẩm bẩm tự nói.
Tần Thành đứng ở ngoài cửa, hắn nhìn đám người được võ trang hạng nặng mà Tần Thời Nghị mang tới đang ở cuối hành lang, hết thảy đều có vẻ vô lực, hắn cúi đầu, nghe được toàn bộ sự tình ở bên trong.
Sau đó, Tần Thời Nghị ôm Dung Tịch ra ngoài.
Tần Thời Nghị một ánh mắt cũng không cho Tần Thành, coi hắn như là không khí.
“Không, không cần đâu, ông xã ơi.” Lúc đi qua Tần Thành, Dung Tịch bỗng nhiên bắt lấy quần áo Tần Thành.
“Em gọi nó là cái gì?” Tần Thời Nghị hung ác mà nhìn Dung Tịch.
Dung Tịch nắm chặt quần áo Tần Thành, “Em, em không muốn đi.” Khi nói chuyện giãy giụa muốn chui từ trong lòng ngực Tần Thời Nghị ra.
Tần Thành lập tức như được bật thêm hi vọng, “Tiểu Tịch, anh……”
Sự tình kế tiếp liền phát sinh thực thuận lợi, Tần Thời Nghị giữ lại, hắn tựa hồ thay đổi rất nhiều, trở nên…… Có chút bao dung, nhưng cũng càng thêm điên cuồng chiếm hữu hơn với Dung Tịch.
Dung Tịch thật sự nhớ không nổi sự tình trước kia, cả Tần Thành với Tần Thời Nghị đều muốn ỷ lại, tuy rằng Tần Thời Nghị chỉ là “Kẻ tới sau”, nhưng Dung Tịch từ đáy lòng nguyện ý tin tưởng hắn.
Tần Thời Nghị biến mất mười năm tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn không có nói, nhưng lúc thay quần áo cho hắn thì toàn bộ cánh tay trái chỉ là máy móc lạnh băng. Dựa vào khoa học kỹ thuật bây giờ, việc máy móc thay thế một bộ phận trên cơ thể dễ như trở bàn tay, Tần Thời Nghị tuy rằng mất đi cánh tay trái, nhưng có công nghệ cao, hắn hoàn toàn không cảm thấy phiền phức.
Dung Tịch cuộn ở trên giường, nhìn máy móc lạnh băng có chút sợ hãi, cảm thấy giống phim khoa học viễn tưởng, ký ức của cậu còn dừng lại ở hai mươi năm trước, vẫn là những năm chỉ có ôtô với máy bay. Một năm này Tần Thành không dạy cho cậu những tư tưởng mới cùng với sự phát triển về khoa học kĩ thuật, chỉ là cho cậu một tòa thành tách biệt với bên ngoài.
Tần Thời Nghị thay quần áo, lên giường, hắn ôm Dung Tịch, gắt gao mà ôm vào trong ngực.
Trong bóng đêm qua hồi lâu, truyền đến tiếng động nhỏ, Tần Thời Nghị đè ở trên người Dung Tịch, một màn này làm Dung Tịch cảm giác rất mãnh liệt, khiến cậu không lúc nào là không bị tù vây trong bóng ma.
Tần Thời Nghị vén quần áo cậu lên, tay phải đưa đến phía dưới, sờ đến hoa huyệt, nhéo nhéo, sau đó ba ngón tay không lưu tình chút nào một chút toàn bộ chôn vào, lặp lại mà thọc vào rút ra quấy loạn.
“Ư ưm, a, không… Không cần…” Dung Tịch nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng, đây là ngày thứ năm cậu ngủ cùng người đàn ông này, từ lúc bắt đầu sợ hãi đến thản nhiên, thẳng đến hiện tại hắn chạm vào mình.
Dung Tịch không muốn, rồi lại thành thật mà dán lên.
“A a…… Hức …… Không…… Đừng…… Không cần nơi đó……”
Tần Thời Nghị động tác nhanh hơn, ba ngón tay “Phụt, phụt” mà thọc vào rút ra trong tiểu huyệt của cậu.
Dung Tịch tựa một con cá sắp chết khát, giương miệng thở dốc. Cậu nằm xoài trên trên giường không hề có sức lực, da thịt trắng nõn đang cao trào dưới lễ rửa tội thành sắc ửng đỏ.
Tần Thời Nghị hai mắt đỏ bừng, hạ thân trướng đến phát đau.
Dung Tịch còn đắm chìm trong cao trào không thể tự thoát ra được, mơ mơ màng màng mà đột nhiên liền cảm thấy mình bị người chặn ngang ôm lên.
“Á!” Cậu không khỏi hoảng sợ.
Đối phương vỗ vỗ lên mông trắng nõn, sau đó cởϊ qυầи của mình, nhảy ra một côn ŧᏂịŧ cực lớn, nóng lòng muốn thử, cùng Tần Thành không phân cao thấp. Đối với tiểu huyệt đầy nước nhu một tiếng trống lên tinh thần hăng hái mà thâm nhập.
Nam nhân toàn căn đi vào, sau đó lại toàn bộ rút ra, lại dùng lực toàn bộ đâm đi vào. “Bạch bạch bạch” thanh âm không dứt bên tai.
“A a a, nhẹ nhàng…… Được không a a……” Dung Tịch thừa nhận người đàn ông mãnh liệt va chạm, hàm răng đối phương cắn hạt đậu trước ngực, tình sắc mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
“Nói, ai mới là chồng em?” Nam nhân hung hăng cắm vào điểm mẫn cảm của Dung Tịch, ôm tay Dung Tịch xoay vòng, để đỉnh đầu cậu ở trên giường, lôi kéo chân cậu lại là một trận đại làm.
“Em…… Em……” Dung Tịch không biết nên trả lời thế nào, cậu bị đâm một câu đều nói không nên lời, tay cùng đầu chống ở trên giường, thân thể hai người hợp thành một góc 90 không thể tưởng được, hai chân mở lớn ra, mông còn lúc lắc mà run run rẩy rẩy vuốt ve côn ŧᏂịŧ.
“Anh không ở đây, có phải Tần Thành cũng làm như thế với em?” Hắn ôm eo Dung Tịch mãnh thao, một bên thao một bên vỗ mông tuyết trắng, bị đánh hồng hồng.
Dung Tịch ăn đau mà cắn môi, trong miệng phát ra tiếng khóc nức nở.
"Tiểu dâʍ đãиɠ này…… Chồng em không ở đây đã bị người khác thao…… Ông xã phải trừng phạt em mới được…… Làm em đến chết ở trên giường được không?” Côn ŧᏂịŧ vừa tiến đến liền không có ngừng lại, một nông một sâu mà thọc vào rút ra, va chạm vào nhục bích, giàu có kỹ xảo nghiền nát điểm da^ʍ, một chút một chút hận không thể phá tan miệng tử ©υиɠ của cậu, làm đến tử ©υиɠ của cậu rồi.
Dung Tịch ở trên giường chống thân thể mình, cậu theo không kịp tiết tấu gã đàn ông chỉ có thể khóc lóc xin tha, “A a…… Nhẹ nhàng…… Được không…… Được không……”
“Phải gọi là Thời Nghị, gọi ông xã!” Tần Thời Nghị mạnh mẽ mà thọc vào rút ra, tốc độ nhanh chóng mà hướng chỗ càng sâu đỉnh.
“Thời, Thời nghị…… Ưm a a…… Ông xã…… Xin anh đấy ……” Dung Tịch lớn tiếng mà da^ʍ kêu, hiện tại thần tríđã mơ hồ.
Tần Thành ở bên ngoài nghe được cả người khô nóng, hắn biết Tần Thời Nghị đã sớm muốn chạm vào Dung Tịch, nhưng hắn không nghĩ tới Tần Thời Nghị nhịn suốt một tuần.
Nghe Dung Tịch rêи ɾỉ, phía dưới cứng phát đau, hắn đẩy cửa ra, nhìn đến trong bóng đêm trên giường hai thân ảnh đang giao điệp.
Trong mo hồ, tựa hồ có người lại ngậm lấy hai đầṳ ѵú của cậu, sau đó không ngừng cắn, dùng đầu lưỡi xoay quanh mà liếʍ láp, Dung Tịch run rẩy thân thể ưỡn ngực ôm lấy đầu người kia, khiến hắn hoàn toàn ụp vào ngực mình.
Ngay khi mở to mắt mới phát hiện là Tần Thành!
“A a……”
“Nó tới em cao hứng?!” Tần Thời Nghị phẫn hận mà va chạm Dung Tịch thân thể, hắn chán ghét Tần Thành, nhưng càng chán ghét, Dung Tịch cònchưa khôi phục ký ức, cậu ỷ lại Tần Thành như ỷ lại hắn, hắn đã thay đổi, trở nên sẽ suy xét cảm thụ Dung Tịch.
Côn ŧᏂịŧ cũng chịu khống chế trong miệng Tần Thành, đầu lưỡi kỹ xảo mà từ dưới đáy côn ŧᏂịŧ nhỏ một chút liếʍ đi lên, sau đó đầu lưỡi liếʍ qua mã mắt, hơn nữa cùng người đàn ông không ngừng thọc vào rút ra trong cậu, cùng nhau đỉnh tới nơi mẫn cảm nhất, Dung Tịch tức khắc liền chảy xuống nước mắt sinh lý, tiểu huyệt co rút, sau đó dâʍ ŧᏂủy̠ mất khống chế phun tới.
“A…… A…… Chậm một chút…… Muốn hỏng……”
Nhưng mà gã đàn ông cũng không có buông tha điểm này, trái lại càng thêm mạnh mẽ mà lặp lại va chạm, Dung Tịch rốt cuộc chịu không tới, lung tung mà lắc đầu, ưm ưm a a mà một trận da^ʍ kêu, cậu cảm thấy lúc này tựa hồ lại có thứ gì đó mãnh liệt muốn từ trong cơ thể trào ra!
“A…… Ưm……” Thân thể cậu bắt đầu kịch liệt mà run rẩy, từng luồng chất lỏng màu vàng đột nhiên phun ra bên ngoài !
“Chậc.” Tần Thời Nghị bất mãn Dung Tịch rớt nướ© ŧıểυ, “Vẫn là giống như trước đây, muốn dạy dỗ có phải hay không?”
Có người ác liệt mà dùng dươиɠ ѵậŧ một chút một chút mà va chạm Dung Tịch, Dung Tịch lung tung đong đưa đầu lập tức dừng lại, cậu cảm thấy Tần Thành đang cắn miệng mình, đem côn ŧᏂịŧ tiến vào.
Tần Thành ở trong miệng Dung Tịch cắm trong chốc lát liền rốt cuộc nhịn không được, sờ đến hậu huyệt, dùng tay mở rộng hai cái, liền cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô cứng của mình hướng bên trong thọc.
Tần Thời Nghị bất mãn Tần Thành đột nhiên cắm vào, Tần Thành kéo lên vòng eo Dung Tịch, một cái cắm vào, hoàn toàn đi vào.
Dung Tịch cảm thấy hô hấp trong nháy mắt đình chỉ, cậu trừng lớn hai tròng mắt, không thể tin tưởng, sau đó là rốt cuộc nhịn không được tiếng khóc, “A a…… Đau quá…… Em không cần…… Không cần……” Mãnh liệt bài xích, Dung Tịch giãy giụa thân mình.
“Ưm……” Dung Tịch bị thao thân mình hơi chúi về phía trước, đầu lại bị bàn tay to của Tần Thời Nghị kéo vào trong lòng ngực, sau đó tay ở trên cổ Dung Tịch nắm lấy.
“Làm chết em cái đồ dâʍ đãиɠ! Xem em sau này còn dám da^ʍ nữa không! Trong thân thể có một người khác rất sướиɠ?” Tần Thời Nghị phẫn hận mà mắng chửi, vòng eo nhanh chóng mà đong đưa, hận không thể đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn vào trong tiểu huyệt Dung Tịch. Hắn cảm thấy bên trong hai cái tao huyệt của Dung Tịch như là cái miệng nhỏ , liều mạng mà mυ'ŧ vào côn ŧᏂịŧ, miệng tử ©υиɠ càng cắn qυყ đầυ của hắn không bỏ.
Tần Thành đơn giản kéo Dung Tịch từ trên giường lên, hai chân nhắc lên không,điểm chống đỡ duy nhất là hai căn côn ŧᏂịŧ đang cắm cậu.
“A…… Quá…… Sâu…… A……” Toàn bộ lực lượng tập trung ở trên điểm ấy, hắn ôm vòng eo cậu mà đỉnh, Dung Tịch thân mình run lên lại run theo, lập tức tiểu huyệt lại là một trận dâʍ ŧᏂủy̠ bắn tứ tung.
Dung Tịch có loại ảo giác, giống như côn ŧᏂịŧ đã xỏ xuyên qua tử ©υиɠ, bụng đã bị đỉnh hỏng, cậu lập tức sẽ chết.
“A a…… Hức hức…… Chồng ơi xin anh đấy…… Quá khổ sở…… A a……”
“Gọi ai là chồng? Hửm?” Tần Thời Nghị bất mãn mà hướng bên trong đỉnh, tựa hồ muốn nghe đến đáp án vùa lòng từ miệng Dung Tịch, lấy lần này làm nhục nhã sự tồn tại của Tần Thành.
“Hừ, ông già.” Tần Thành gặm cổ Dung Tịch, cũng không lùi bước.
“Bạch bạch bạch!” Hai người tinh hoàn không ngừng đập lên mông Dung Tịch , mông cậu bị chụp đánh sưng đỏ như là một quả đào ngon miệng.
“Thiếu làm, làm em không xuống giường được! Khiến em cả đời đều không rời đi côn ŧᏂịŧ của anh được không?” Tần Thành mắt đỏ tươi, hai căn côn ŧᏂịŧ ở trong cơ thể Dung Tịch đồng thời lặp lại thọc vào rút ra, “Phụt phụt” mà dẫn dắt trong tao huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ một trận quay cuồng, mị thịt càng lưu luyến mà cắn dươиɠ ѵậŧ không bỏ, cứ thế với đều bị hai cái dươиɠ ѵậŧ trừu sáp lôi ra, sau đó lại bị kéo vào theo sát dươиɠ ѵậŧ lại trốn đến trong huyệt da^ʍ ướt nóng.
“Hức hức hức…… A ưm…………” Dung Tịch bị làm mà thần chí sớm đã có điểm không rõ, cậu vừa rồi bị Tần Thời Nghị làm không biết tiết bao nhiêu lần, hiện tại lại bị Tần Thành mãnh liệt mà thọc vào rút ra, tiểu huyệt cùng thân thể đều mẫn cảm muốn mệnh, kɧoáı ©ảʍ phảng phất đã muốn thiêu sống cậu!
Hai nam nhân thao lộng mà càng thêm ra sức, tần suất càng ngày càng tới, Tần Thời Nghị bóp cổ tay Dung Tịch cũng càng ngày càng dùng sức, ngón tay hận không thể muốn véo hỏng xương cốt Dung Tịch! Dung Tịch sắp chết chìm tại vô tận kɧoáı ©ảʍ.
“Ưm…… ưm…… A…… a……” Đôi môi Dung Tịch bị Tần Thời Nghị lấp kín, cổ lại bị hắn hung hăng nắm lấy, đột nhiên đánh úp lại hít thở không thông, làm thân thể cậu càng thêm mẫn cảm, hai cái tao huyệt cũng thu đến càng thêm khẩn trí, trước mắt toát ra mù sương một mảnh, giống như đằng vân giá vũ!
Không biết làm sao, hai hạt đậu đột nhiên sưng to đáng sợ, vừa đau vừa ngứa. Nam nhân cũng cũng không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy, đong đưa vòng eo cùng bàn tay to cùng tăng lớn lực độ.
“Làm chết em! Làm chết em đồ dâʍ đãиɠ! “Dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, tay bộ lực lượng đã dùng tới cực hạn, Dung Tịch mặt đã nghẹn đến mức thành xanh tím, loại tình ái hít thở không thông lại làm hạt đậu càng lúc càng đau khổ!
Cậu cảm thấy cậu khả năng thật sự muốn chết.
“Buông Tiểu Tịch ra!” Tần Thành bắt lấy tay Tần Thời Nghị, hắn thống hận mà nhìn Tần Thời Nghị, sợ Tần Thời Nghị sẽ bởi vì hắn mà gϊếŧ Dung Tịch, hắn đau lòng mà nhìn đến Dung Tịch thở dốc khóc thút thít.
“Hừ.” Tần Thời Nghị tiếp tục thọc vào rút ra, tựa hồ là cho hả giận, Dung Tịch bị đỉnh ho khan lên.
Đúng lúc này, Tần Thời Nghị gầm nhẹ một tiếng, dùng sức mà đâm hướng mông Dung Tịch, tiếp theo Dung Tịch liền cảm thấy từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy phun ở hai cái tao huyệt.
“A……” Bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun khiến tao huyệt không ngừng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra. Dung Tịch nhắm mắt lại kêu một tiếng, tao huyệt bị một trận nghiêng trời lệch đất kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, loại kɧoáı ©ảʍ này cậu chưa bao giờ cảm nhận được, kɧoáı ©ảʍ vẫn luôn theo xương cùng lan tràn đến mỗi một chỗ trong thân thể cậu, đặc biệt là hai điểm trước ngực sưng to.
Dung Tịch ngất đi.
Tần Thời Nghị rút ra côn ŧᏂịŧ ướt đẫm, mặc vào quần, đi ra ban công.
Tần Thành nhìn Dung Tịch nhíu lại mày hôn mê, trong mắt là yêu say đắm cùng đau lòng, hắn vuốt ve dấu vết trên cổ xanh tím, xem ra Tần Thời Nghị thực sự chán ghét.
Tần Thành hôn hôn trán Dung Tịch, đơn giản mà mặc quần áo, ra ban công, quả nhiên nhìn thấy Tần Thời Nghị ngồi ở chỗ này hút thuốc.
Hắn ngồi ở cạnh Tần Thời Nghị, cũng giống hắn lấy một điếu thuốc châm lửa.
“Ông không nên đối với em ấy như vậy.” Hắn đã sớm nói như vậy, hiện tại hắn cùng Tần Thời Nghị đứng ở cùng vị trí, trải qua quá nhiều, hắn không còn trở nên sợ hãi.
“Muốn nói cái gì?”
“Có đôi khi tôi nghĩ ông thật sự yêu em ấy sao?”
“Tôi yêu em ấy.”
“Tôi biết, tôi cũng yêu em ấy.”
Tần Thời Nghị cười lạnh, hắn nghiền nát thuốc ở trên bàn, “Em ấy hiện tại mất trí nhớ, Tiểu Tịch biết cậu là con của mình à? Lσạи ɭυâи sao?.”
“Chính là hiện tại thay đổi không phải sao?” Tần Thành không để bụng, hai mươi năm biến hóa, Tần Thời Nghị trở nên cũng không quá khó để đối mặt. “Có đôi khi tôi thật hâm mộ ông.”
Hai mươi năm trước bọn họ không có ngồi cùng nhau tâm bình khí hòa mà nói chuyện, năm đó lúc tâm linh tương thông, có thể nói chuyện như cha con bình thường, có chút buồn cười.
“…… Cái gì?” Tần Thời Nghị nhìn phương xa biển rộng, gió biển hơi ẩm thổi qua khuôn mặt, khóe mắt có nếp nhăn, hắn thật sự già rồi, cho dù ngủ mười mấy năm, Tần Thành ý thức được. Người đã ảnh hưởng cả cuộc đời hắn, khả năng không có uy nghiêm như lúc trước.
“Tôi hâm mộ ông thật sự có được người ấy, còn có tôi.” Tần Thành thấp giọng nói, hắn nhìn Tần Thời Nghị, nhìn vầng thái dương vừa mới dâng lên, chiếu một vầng sáng lên Tần Thời Nghị, hắn nhìn đến Tần Thời Nghị cánh tay trái lạnh băng.
“……” Tần Thời Nghị không có trả lời, đối với Tần Thành hâm mộ, hắn không có để ý quá.
“Tôi biết ông đang nghĩ cái gì.”
“Cái gì?” Tần Thời Nghị liếc quá mức tới.
“Ông vẫn luôn lợi dụng tôi, coi tôi là công cụ, muốn trăm năm sau Dung Tịch có thể có ông mới có thể dựa vào, người ấy tốt như thế, sao ông có thể đưa em ấy đi cùng ông được.”
Tần Thời Nghị cười, hắn đứng dậy, trong ánh mắt tràn đầy tang thương, có lẽ ngủ mười mấy năm, thế giới này thật sự trở nên cùng hắn nghĩ không giống nhau.
“…… Chỉ mong thế.”
——The end
________________________________________________________________________________________________________________
Vậy là tới đây truyện đã chính thức kết thúc rồi, thật sự cảm ơn tất cả mọi người đã và đang ủng hộ bọn mình trong cả quá trình này. Đây là lần đầu tiên mình làm cho nên còn nhiều sai sót mong được mọi người giúp đỡ và tha thứ, trong những lần tiếp theo mình sẽ cố gắng khắc phục và hoàn thiện hơn. Hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ bọn mình, thành nguồn động lực để chúng mình tiếp tục ra truyện mới. Chân thành cảm ơn tất cả mọi người! 😁
26/02/2021 - 09/04/2021
-Echo-