Khống Chế Cực Đoan

Chương 5: Cầm tù

Dương cụ rất lớn, nam nhân cho dù thọc một hồi lâu cũng không có hoàn toàn đi vào. Hắn trầm mặc mà va chạm, thở dốc thô nặng, ý đồ xâm phạm càng thêm mãnh liệt, đôi tay qua lại mà bóp thịt mềm bên hông Dung Tịch.

"Em nói em muốn chạy đi nơi đâu? Cái thân thể quái vật này của em đi ra ngoài cũng là để cho người ta chơi chết, đem cả hai huyệt đâm đến chảy nước da^ʍ a." Nam nhân hùng hùng hổ hổ mà nói, hắn càng dùng sức mà va chạm, không chút bận tâm đến thân thể non nớt của Dung Tịch. Hắn muốn giáo huấn cậu một phen thật tốt.

Nhìn Dung Tịch sắc mặt yếu ớt, nam nhân bất mãn mà nắm lấy tóc cậu, mạnh mẽ mà đem mặt cậu quay về phía mình. Sau đó dùng tay cởi bỏ miếng vải đen che mắt Dung Tịch.

Dung Tịch run run rẩy rẩy mà mở hai mắt, cậu cuối cùng cũng thấy rõ cái tên ác ma đang dâʍ ɭσạи trên cơ thể mình. Gương mặt góc cạnh rõ ràng nhìn thực cương nghị, nhưng lại tràn ngập lệ khí. Dung Tịch càng thêm sợ hãi. Cậu nhìn gương mặt ác ma, cảm thấy bản thân rơi vào đường cùng không còn khả năng chạy trốn. Nhưng cậu có thể chắc rằng bản thân chưa từng có gặp qua người này trước đây.

Hắn đem Dung Tịch bế lên, làm đối phương ngồi ở trong lòng mình, để dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn xỏ xuyên đến vị trí sâu nhất. Hắn tựa hồ như muốn đem cả hai cái trứng dái bên ngoài chen vào. Thân thể bị xoay chuyển bất ngờ cùng với những cú thúc liên tục đâm vào trong cơ thể không ngừng khiến Dung Tịch sắc mặt trắng bệch, khóc đỏ hai mắt. Cậu vô lực mà ghé vào người nam nhân, rêи ɾỉ xin tha, "Không cần -- đau -- đau quá -- nhẹ một chút -- nhẹ một chút --"

Nam nhân trầm mặc không lên tiếng dùng sức hướng phía trước mà đâm.

"Sẽ, sẽ hư mất...... Anh nhẹ một chút...... Được không...... Ô ô......"

Không để ý tới lời cầu xin rêи ɾỉ bên tai, hắn lật thân thể của cậu lại mà va chạm, đem hai chân câu xếp thành hình chữ M, hướng về phía mình mà thao lộng. Hắn trầm tĩnh trong thế giới chính mình, chỉ nghĩ đem khối thân thể dưới thân này thao chết.

Dung Tịch ánh mắt mờ mịt, nửa thân dưới sớm đã đau đến mức mất cảm giác. Đôi môi bị nam nhân qua lại mà gặm cắn. Đột nhiên nam nhân bắt đầu kịch liệt đâm vào rút ra, lực đạo lớn như muốn đem Dung Tịch đâm xuyên. Dung Tịch thê lương khóc thút thít. Dươиɠ ѵậŧ tiến đến chỗ sâu nhất trong huyệt thịt một trận nhanh chóng cắm vào. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực như dòng nước ấm bắn vào bên trong. Dung Tịch cơ thể bất động, lúc rút ra, quanh thân đều lây dính không ít mùi tanh tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nam nhân kích động mà ôm lấy Dung Tịch, ôn nhu mà liếʍ cắn, rõ ràng một giây trước mặt mày ác độc mà thi bạo, hiện nay lại thành kính giống như một tín đồ hèn mọn. Hắn nỉ non, "Em là của anh, cuối cùng em cũng là của anh rồi......"

"Có thích hay không? Vừa rồi anh phá trinh em có sướиɠ không?" Nam nhân tay còn xoa xoa nắn nắn hoa huyệt Dung Tịch, hắn đưa ngón trỏ dính đầy máu trinh của Dung Tịch đưa vào trong miệng, liếʍ ăn sạch sẽ.

Dung Tịch cắn môi, hô hấp trở nên thật cẩn thận, mỗi lần thở ra đều khiến cho phía dưới đau đớn vô cùng.

Cậu bị tay nam nhân tay làm cho ra tiếng. Phía sau vừa rồi bị hắn tra tấn mạnh bạo,Dung Tịch sợ hắn sẽ đè cậu ra làm tiếp.

"Thoải mái sao? Làm một lần nữa được không?" Nam nhân ở bên tai Dung Tịch thì thầm, như một đôi tình nhân.

Dung Tịch lấy lại tỉnh táo, cậu điên cuồng mà lắc đầu, "Không, không cần, xin anh!" Thanh âm cậu có chút nghẹn ngào, lộ ra bất lực cùng sợ hãi.

"Vì sao không muốn? Phía dưới này há mồm còn không phải là cho anh thao sao? Anh sẽ thao em sướиɠ run người khiến em sau này không thể rời khỏi dươиɠ ѵậŧ của anh được không?" Hắn âm trầm mà cười, không chút nào che dấu sự độc chiếm trong lời nói, giống như ác quỷ trong địa ngục.

Hắn bắt được gậy nhỏ của Dung Tịch mà xoa bóp. Dung Tịch đau đớn, nhăn mặt, "Đau, không cần, không cần, cầu anh, ô ô......"

"Ngoan ngoãn liếʍ hộ anh nào ." Nam nhân tựa hồ còn chưa đã thèm, hắn đem cự vật của mình đưa đến bên miệng Dung Tịch, mặt trên còn mang theo vết máu cùng dâʍ ɖị©ɧ của cậu. Dung Tịch do do dự dự không hé miệng, hắn còn tưởng cậu ngơ ra.

Nam nhân không kiên nhẫn, hắn nắm cằm Dung Tịch, cưỡng bức cậu há miệng, đem du͙© vọиɠ của chính mình đi vào.

Trong miệng tràn đầy vị tanh ghê tởm của tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn có dâʍ ŧᏂủy̠ của bản thân, Dung Tịch hô hấp khó khăn, ở trước cự vật của nam nhân mà giãy giụa.

"A ha...ha――" nam nhân cầm lấy mặt Dung Tịch mà di chuyển, Dung Tịch sợ tới mức dừng lại.

"Mau, tiếp tục." Nam nhân bất mãn mà đâm vào bên trong cậu.

Lại tiếp tục đưa đẩy trong chốc lát, thấy Dung Tịch thật sự đáng thương, nam nhân liền buông tha cậu. Hắn đem Dung Tịch bế lên, đặt lên trên cái giường lớn mềm mại, sau đó dùng xích sắt khóa lại.

Dung Tịch giật giật cái xích, cảm giác lạnh băng làm cậu run rẩy. Dung Tịch cuộn tròn thân thể, run run rẩy rẩy ngồi ở mép giường nhỏ giọng hỏi nam nhân, "Có thể thả tôi đi hay không? Tôi, tôi sẽ không nói cho người khác. Anh bắt tôi làm gì cũng được. Vậy có thể thả tôi đi hay không? Tôi sẽ nghe anh lời nói, sẽ không chạy đâu, xin anh đấy..." Cậu không thể ở nơi này mãi được, cha mẹ sẽ lo lắng, cậu còn muốn thi đại học, bên ngoài còn rất nhiều việc chưa làm xong, vô duyên vô cớ mất tích, cha mẹ phải làm sao bây giờ?

Nam nhân dịu dàng mà vuốt ve mu bàn chân Dung Tịch, hắn có vẻ đặc biệt thích chỗ này, thời điểm làʍ t̠ìиɦ cũng sẽ dùng miệng liếʍ cắn.

Dung Tịch chân rất nhỏ, trắng trắng nộn nộn, một bàn tay là có thể bao lấy nó, lúc này nó như một con thỏ con run rẩy sợ hãi.

"Được a. Mau cho anh nhìn miệng nhỏ thế nào rồi." Vừa rồi quá mức thô bạo, đến bây giờ hắn mới nhớ tới liền yêu cầu xác nhận một chút, để hắn tìm thuốc bôi cho cậu.

"Thật sao? Tôi bảo đảm sẽ không nói ra ngoài, cũng sẽ không báo nguy, thật sự, thật sự......" Dung Tịch không chắc chắn mà hỏi lại. Hai chân cậu bị nam nhân tách ra, cứ vậy để sát mặt vào hoa huyệt, Dung Tịch sắc mặt đỏ bừng.

"Sưng rồi, anh đi tìm dược cho em, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh." Sau đó còn nói không xử lý sẽ nhiễm trùng.

"Kia, cái kia, bao giờ anh thả tôi đi? Tôi muốn về nhà, tôi rất nhớ cha mẹ, ô hu hu..." Dung Tịch không dám khóc lớn tiếng, đè nén thanh âm, đáng thương hỏi.

Nam nhân quay đầu lại cười nhạo: "Gấp cái gì, chờ em sinh con xong, anh sẽ thả em đi, muốn đi chỗ nào anh đều đi cùng em, được không?" Hắn âm lãnh khoa trương mà nở nụ cười.

Từ chương 5 trở đi em sẽ để công xưng hô với thụ thành anh với em nhé(chỉ công thôi, còn Dung Tịch giữ nguyên nhé). Vì Dung Tịch đã chính thức bị công bắt về và phịch rồi😀