“Vì sao muốn đổi khóa?” Nam nhân ngồi ở mép giường, duỗi tay bắt lấy Dung Tịch đang co rúm trong góc tường. Dung Tịch sợ hãi mà lui ra phía sau, nhưng mà cậu lại không thể lui. Trong bóng đêm nam nhân không kiên nhẫn mà nhăn lại mày, đối với hành vi của cậu, hắn cảm thấy thập phần tức giận.
“Tôi, tôi rất sợ, anh muốn làm cái gì? Vì sao lại biết bí mật của tôi?” Dung Tịch cố nén sợ hãi hỏi hắn, rõ ràng bọn họ trước nay không có quen biết nhau. Nam nhân này vì cái gì mà theo dõi cậu?
“……” Nam nhân trầm mặc không nói lời nào, đối với vấn đề Dung Tịch đưa ra hắn tựa hồ không muốn trả lời. Sau một hồi nam nhân nói, “Lại đây.”
Dung Tịch không dám qua, thậm chí còn lùi ra sau một ít. Nam nhân bắt lấy cổ chân trắng nõn Dung Tịch kéo lại gần, Dung Tịch giật mình hét lên, “A a a a ——”
Trên người Dung Tịch mặc một bộ áo ngủ màu lam, quần áo to rộng, trên áo có thêu hình mặt trăng cùng vài ngôi sao xung quanh, thoạt nhìn thực đáng yêu, đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái. Dung Tịch kịch liệt giãy giụa phản kháng, làm lộ bả vai trắng trẻo trong không khí. Nam nhân bắt được môi Dung Tịch cắn lên một phát, sau đó cái tay khác lấy ra một sợi dây thừng đem cậu trói chặt lại.
Nước mắt không chịu khống chế mà thong dong chảy xuống khuôn mặt tinh xảo của cậu. Dung Tịch tuyệt vọng mà cầu xin, “Không cần, không cần, cầu xin anh, tha tôi đi, a a ——”
Nam nhân không chút lưu tình mà cởϊ qυầи ngủ của Dung Tịch. Hắn mạnh mẽ mà véo lộng thịt non yếu ớt của Dung Tịch, lưu lại trên người cậu một vết đỏ.
“Đau, xin anh…… Xin anh đừng véo……” Dung Tịch đáng thương mà thút thít khóc.
Nam nhân cắn lên cánh môi Dung Tịch, tinh tế mà liếʍ đi máu tươi của cậu. Đầu lưỡi đỏ rực chui vào trong miệng của cậu. Hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong óc trống rỗng, nước miếng không tự giác mà từ trong miệng chảy ra.
Dung Tịch ở trong bóng tối giãy giụa, đôi tay bị bó lêи đỉиɦ đầu. Một tay khác của nam nhân nắm lấy gương mặt cậu, mềm nhẹ hỏi, “Em khóc cái gì, tôi hôn em thoải mái đến vậy sao?”
Dung Tịch bị ngữ khí lạnh lùng của hắn dọa sợ tới mức nói không ra lời, chỉ dám rụt cổ lại run run mà khụt khịt.
“Vì sao lại thích khóc như vậy hả? Hay là thấy tôi đến nên hưng phấn tới phát khóc?” Hơi thở của hắn phun lên má Dung Tịch, làm người sởn tóc gáy. Dung Tịch phát ngốc, đến khi phát hiện dươиɠ ѵậŧ đối phương chọc vào đùi trong của cậu. Cậu kinh hoảng mà giãy giụa lên, không ngừng cố gắng chạy thoát khỏi khống chế của hắn, “Không cần, không cần.”
“Kêu cái gì?” Nam nhân tàn nhẫn mà cắn một chút thịt của cậu, Dung Tịch ăn đau không dám kêu ra tiếng. Tay hắn sờ đến hạ thể Dung Tịch, hắn cong lưng, tách ra hai chân Dung Tịch, tới tới lui lui mà đùa bỡn hoa huyệt mẫn cảm.
“Dâʍ ŧᏂủy̠ thật nhiều a……”
“Có phải ở nhà thường xuyên chơi nó?”
“Còn có người nào khác biết em là quái vật không hả?”
“Chảy nhiều nước như vậy, thật muốn thao hỏng nó, thật muốn tiến vào……”
Cậu nghe được tiếng hít thở thô nặng của hắn. Nam nhân bỗng nhiên hưng phấn hẳn lên nói: “Tôi đã sớm chú ý tới em, tôi mỗi ngày đều quan sát em tắm rồi đi ngủ. Tôi ở trong WC theo dõi, còn có phòng của em, em mỗi ngày làm cái gì tôi đều biết đến rõ ràng, phía dưới có ngứa không? Hay là tôi dùng cây gậy này giúp em hết ngứa? Được không?”
Dung Tịch cảm thấy chính mình muốn điên rồi, người nam nhân này thời điểm nào cũng theo dõi cậu sao?Bí mật riêng của cậu cứ như vậy mà bại lộ ở trước mắt một người xa lạ!
Sau đó cậu cảm thấy có một vật ướŧ áŧ liếʍ láp cấm địa của mình. Đầu lưỡi nóng rực chui vào khe thịt, gấp gáp mà liếʍ mυ'ŧ âm đế cậu
Dung Tịch thê lương mà hét lên.
Dung Tịch chưa bao giờ biết trên thế giới còn có người tà ác như vậy. Hắn như muốn đem cậu nuốt hết vào mình, cắn sạch sẽ cả máu thịt cậu.
“Cứu mạng, cứu mạng. A, mau biến đi, cút ngay!” Dung Tịch thét lên. Cậu đánh đấm liên tiếp vào người nam nhân, giãy giụa giống như là một con mồi sắp bị làm thịt. Nhưng hành động của cậu đối với nam nhân không hề có chút uy hϊếp nào, hắn càng thêm ác liệt mà liếʍ láp, thậm chí chọc phá đến vách thịt mềm mại bên trong. Dung Tịch cảm giác phía dưới vừa nóng vừa rát đau, hoảng sợ bất lực.
Nam nhân đứng dậy, đem ngón tay đưa vào miệng Dung Tịch, khuấy đảo bên trong. Trên tay hắn còn dính thể dịch của cậu, thật làm người khác muốn nôn mửa.
“Sướиɠ không?” Tay trái hắn còn ở hạ thể cậu mà chơi đùa, Dung Tịch rùng mình mà run rẩy thân thể. Nam nhân mê luyến mà nắm lấy mặt Dung Tịch, dùng tay căng miệng cậu ra, sau đó một vật thô to mang theo mùi tanh nồng nặc thẳng tắp mà vào trong miệng cậu. Dung Tịch đầu óc trống rống trong nháy mắt, bị lăng nhục như thế làm mắt hắn mất khống chế.
Khoang miệng ướt nóng ngậm cự vật của hắn mà lấy lòng, hắn một bên trừu động một bên dùng sức mà hướng tới trong miệng Dung Tịch. Dung Tịch bị nam nhân làm thiếu chút nữa liền nghẹn thở, thứ đó làm miệng cậu sưng đỏ một mảnh. Qυყ đầυ cực đại kéo ra kéo vào mang theo từng đợt buồn nôn, Dung Tịch dùng đầu lưỡi liều mạng chống đẩy, lại cho nam nhân sảng khoái mà lớn hơn, thiếu chút nữa nhịn không được muốn tiết ra tới.
Tra tấn như vậy không biết qua bao lâu, nam bỗng nhiên nắm lấy tóc của cậu, đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh tưởi thiếu chút nữa làm Dung Tịch nôn hết ra. Nam nhân đưa ngón trỏ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ tinh tế bôi lên môi Dung Tịch, “Ăn ngon sao?”
Dung Tịch giọng nói nghẹn ngào, “Ô ô…… Đau quá…… Miệng đau quá……” Miệng cậu bị bắt căng rất lâu, giống như muốn trật khớp. Nam nhân ôn nhu mà vuốt ve trán hắn, một lần một lần mà liếʍ hôn, giống con chó hoang bị bỏ đói thật lâu nay cuối cùng cũng tìm được đồ ăn.
Dung Tịch không biết nam nhân ở lại chỗ này bao lâu mới rời đi. Trước khi đi, hắn còn đem thân thể của cậu dâʍ ɭσạи một phen, cuối cùng còn uy hϊếp cậu dám đổi khóa liền trừng phạt, đồng thời uy hϊếp đừng nghĩ đến việc báo nguy hoặc là nói cho người khác, hắn có một ngàn loại phương pháp tra tấn hắn. Dung Tịch bị nam nhân tra tấn dẫn tới ngày hôm sau nửa người dưới đau đớn không thôi, cậu suýt nữa không thể bước xuống giường. Nam nhân làm vô cùng thô lỗ, cho dù dùng tay cũng có thể đem hai chân cậu làm nhũn ra, còn khiến nơi đó vừa nóng vừa rát.
Dung Tịch nhìn căn phòng tối tăm, ức chế không chịu được khiến nước mắt từ trên mặt trượt xuống, cậu chưa từng có bất lực như thế trước đây. Giữa trưa mẹ cậu có gọi điện tới, hỏi cậu một ít việc học sắp tới, còn hỏi cậu đã ăn cơm chưa. Dung Tịch nghẹn ngào, cha mẹ cậu còn chưa biết nhi tử của mình đã bị người xấu theo dõi. Người xấu kia còn ở lại mấy cái giờ đùa bỡn cậu, cũng có khả năng đêm nay đêm mai còn trở lại. Dung Tịch trong nháy mắt muốn kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện, nhưng cậu nhớ lại lời nam nhân kia nói ở nhà cậu được hắn bố trí đầu camera theo dõi. Nghĩ đến đây thân thể cậu liền run lên, cậu nhanh chóng chào hỏi rồi cúp điện thoại. May mắn thay trong lúc nhất thời xúc động cậu không có kể hết mọi chuyện ra. Cậu thật cẩn thận mà quan sát căn phòng của mình, muốn tìm ra cái máy theo dõi, nhưng mà cậu lại không thu hoạch được gì.
Chờ tới chạng vạng, Dung Tịch run như cầy sấy mà chờ đợi màn đêm buông xuống. Cậu chưa từng có sợ hãi ban đêm như thế này trước đây, cậu thậm chí nghĩ đến việc mở cửa chạy đi, nhưng cậu vẫn là nhút nhát mà bị vài câu uy hϊếp của nam nhân đe dọa sợ tới mức liền bước ra khỏi cửa cũng không dám, ngược lại ngoan ngoãn mà ở trong phòng chờ đợi người nọ tiến đến.
Dung Tịch buồn bực ở trong chăn, an tĩnh trong phòng. Lúc này cậu tựa hồ nghe thấy bên ngoài phòng khách có tiếng mở cửa. Dung Tịch tay nắm chặt chăn, tiếp theo cậu nghe được tiếng cười lạnh băng của nam nhân, “ Vẫn còn đang đợi tôi sao? Hay là phía dưới còn ngứa? Đêm nay chúng ta chơi điểm khác có được không?”
Dung Tịch gắt gao đem chính mình trốn ở trong chăn, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, nhưng cậu lại bất cẩn mà đem cổ chân trắng nõn bại lộ trong không khí. Nam nhân hừ một tiếng, nắm lấy cổ chân cậu đem kéo ra. Dung Tịch kinh hãi mà kêu một tiếng, hắn xốc chăn lên, cậu liền nhìn thấy trên tay nam nhân cầm một cái hộp, không biết là cái gì, nhưng là trực giác nói cho cậu biết đây tuyệt đối không phải đồ vật trong nhà, rất có thể là nam nhân chính mình mang lại tới.
“Muốn, muốn làm cái gì……” Dung Tịch thanh âm mang theo chút nức nở.
“Xoạt——” nam nhân sờ lên cái ót Dung Tịch, mặt để sát vào, “Thật thích khóc, có phải hay không vừa thấy tôi đến nên hưng phấn?” Hơi thở của hắn phảng phất mùi thuốc lá.
Thấy Dung Tịch sợ hãi nói không nên lời, nam nhân liền nổi lên tâm tư trêu đùa. Hắn lấy ra đồ vật trong cái hộp do chính mình mang đến, mở gói bọc bên ngoài ra. Bên trong rõ ràng là một quả trứng rung đường kính không đến hai centimet, nho nhỏ, nhìn thực bóng loáng, Dung Tịch không biết kia là cái gì, trong mắt một trận mê mang.
Nam nhân có vẻ rất vui, hắn tinh tường thấy được Dung Tịch mê mang trong mắt. Hắn kề sát vào lỗ tai Dung Tịch, “Đừng sợ, đây là thứ có thể khiên em thoải mái a, mau nằm xuống, cởϊ qυầи ra.”
“Này, đây là cái gì.” Dung Tịch run run rẩy rẩy hỏi.
“Đợi chút em sẽ biết.” Nam nhân kéo quần cậu xuống, bàn tay vuốt ve lên xuống tiểu huyệt kiều nộn, không ngừng mà dùng ngón trỏ ở miệng huyệt động xoa xoa. Dung Tịch cảm giác hạ thân bị nam nhân gợi lên một loại cảm giác kỳ dị. Cậu thấy rất ngứa a, lại có điểm thoải mái, khác hẳn với ngày hôm qua nam nhân liều mạng liếʍ cắn, thực thoải mái. Dung Tịch nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng. Thấy biểu cảm của cậu, nam nhân cười khẽ ra tiếng, Dung Tịch tức khắc cảm giác da mặt nóng lên, chỉ chốc lát sau, trên mắt cậu liền xuất hiện nước mắt.
Nam nhân cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền đem trong đó một cái khiêu đản đưa đến Dung Tịch huyệt khẩu, bồi hồi muốn vào đi, Dung Tịch cảm thấy hạ thể một cái lạnh lẽo đồ vật để đi lên, có chút ngây người, nam nhân thừa dịp đối phương không chú ý đem khiêu đản tặng đi vào, khiêu đản rất nhỏ, sẽ không phá hư Dung Tịch màиɠ ŧяiиɧ hoàn chỉnh.
“Ô ô —— a ——” Dung Tịch cảm giác phía dưới có chút đau đớn, nhưng là thực mau đã bị cái kia khiêu đản hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, khiêu đản tiến huyệt nội, giống như là có sinh mệnh giống nhau, liều mạng mà hướng trong cơ thể cậu đâm tới.
Nam nhân cảm thấy thời điểm này rất thích hợp, liền đem quả trứng bỏ vào trong huyệt khẩu Dung Tịch, đẩy đẩy vào trong. Dung Tịch cảm thấy hạ thể có một đồ vật lạnh lẽo đồ vật đang tiến vào, có chút ngây người, nam nhân thừa dịp đối phương không chú ý đem quả trứng đẩy sau vò trong. Quả trứng rung rất nhỏ, sẽ không sợ phá hư màиɠ ŧяiиɧ của Dung Tịch.
“Ô ô —— a ——” Dung Tịch cảm giác phía dưới có chút đau đớn, nhưng thực mau bị sεメ toy kia hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, trứng rung tiến vào trong huyệt, giống như là có sinh mệnh, liều mạng mà hướng trong cơ thể đi tới, Dung Tịch sợ tới mức bắt lấy cánh tay nam nhân.
“Đừng, đừng, mau lấy ra!! Nhanh lên, nhanh lên mau lấy ra a!!! Ngô —— ngô —— thật là khó chịu ——” Dung Tịch che lấy hạ thể, dùng tay vói vào trong tiểu huyệt moi ra, lại bởi vì màиɠ ŧяiиɧ, chẳng những không có lấy ra được, ngược lại chính mình còn tự làm đau chính mình. Nam nhân bắt được tay cậu hắn, “Đừng nhúc nhích, để nó đi vào.”
Quả trứng tiến sâu vào vẫn luôn thâm nhập bên trong, phảng phất muốn chọc thủng linh hồn Dung Tịch. Dung Tịch sợ hãi mà không được, quả trứng kia không có dây nối, chờ lát nữa muốn lấy thì như thế nào? Vạn nhất lấy không ra chẳng lẽ phải đi bệnh viện? Thật là mắc cỡ chết người, cậu không cần vì sự tình như vậy mà đi bệnh viện. Dung Tịch bắt được cánh tay nam nhân cầu xin, hai tròng mắt rưng rưng, “Mau đem nó lấy ra đi, cầu xin anh, ô ô ——”
“Đừng lộn xộn.” Tay nam nhân tay còn đang vuốt ve ở hoa huyệt Dung Tịch.
Bỗng nhiên, Dung Tịch cảm thấy quả trứng trong cơ thể dừng lại, sau đó như vô số cánh tay nhỏ vươn ra bíu chặt vào cổ tử ©υиɠ cậu, sau đó liền đứng im bất động. Cậu không thể hiểu được cái đồ vật kì quái kia làm thế nào làm được như vậy. Dung Tịch thân thể run rẩy mãnh liệt, cậu nhất thời không thể nói lên lời.
Quả trứng này bề ngoài trơn bóng, ngoài việc gia tăng tình thú, còn có thể định vị được vị trí người dùng. Nếu sủng vật không nghe lời, còn có thể trừng phạt, nếu bị người khác bắt được, lại có thể bảo vệ màиɠ ŧяiиɧ, bảo đảm trinh tiết, giá cả vô cùng xa xỉ.
Có nó, nam nhân có thể tùy thời tùy chỗ khống chế thân thể Dung Tịch.
Nam nhân ôn nhu mà đặt một nụ hôn len trán Dung Tịch, “Đừng sợ, đặt nó ở bên trong, không lấy ra tới.”
“Không muốn không muốn, mau lấy ra, tôi rất sợ hãi, xin anh.” Dung Tịch cảm thấy thân thể thực không thoải mái, cậu vặn vẹo thân mình, hướng nam nhân mở ra hai chân, vẻ mặt thiên chân vô tà(*)
Nam nhân nhịn xuống hạ thân sắp bành trướng, hắn dùng sức mà đánh lên cánh mông trắng nõn của Dung Tịch, thanh âm mang theo tiếng thở dốc thô nặng, “Mới vậy đã không chịu nổi mà vì tôi hiến thân? Hả?”
*Thiên chân vô tà: hồn nhiên, trong sáng