Edit: Mèo
---
Giọng nói của thanh niên chấn động bên tai Giang Y Kính, giống như cơn sóng đánh vào thần hồn của y. Vẻ mặt Giang Y Kính dại ra, giống như là không nghe thấy câu hỏi của Văn Bác, theo bản năng trả lời: "Vi sư... Đương nhiên chỉ cho... đồ nhi cᏂị©Ꮒ..."
Y tu Vô Tình đạo, làʍ t̠ìиɦ với Văn Bác cũng chỉ là do ngoài ý muốn. Nếu y không kết đạo lữ với người khác thì tất nhiên chỉ có một mình đồ nhi mà thôi, trừ bỏ cho đồ đệ cᏂị©Ꮒ thì sẽ không còn người nào nữa.
Văn Bác nghe Giang Y Kính nói, khóe miệng cong tới lỗ tai. Xem ra không phải sư tôn không yêu hắn, chỉ là đang giận dỗi hắn mà thôi. Hắn nhốt Giang Y Kính trong sào huyệt mấy tháng liền, tất nhiên trong lòng sư tôn sẽ có chút tức giận.
Văn Bác liếʍ liếʍ môi, nhớ lại lúc dùng chân thân rồng lớn cᏂị©Ꮒ làm sư tôn. Tay chân sư tôn đều bị hắn giam cầm, hai lỗ nhỏ trước sau đều bị hắn lấp đầy, ©ôи ŧɧịt̠ bự dưới háng ngo ngoe rục rịch. Vừa rồi lúc hắn hỏi Giang Y Kính đã sử dụng "Vấn Tâm" của long tộc, không phải là pháp thuật trong giới tu chân, tất nhiên sẽ thoát khỏi hạn chế của bí cảnh. "Vấn Tâm" vô cùng phức tạp, chỉ có thể hỏi người mình thích, cách mười năm mới có thể sử dụng một lần, người bị "vấn tâm" sẽ thành thật trả lời câu hỏi.
Thanh niên vừa rồi còn ũ rũ buồn bã, bây giờ đã thoải mái sáng láng đánh mông y ȶᏂασ thẳng vào tử ©υиɠ. Giang Y Kính không rõ nguyên nhân, đầu gối bị đá cuội quanh suối nước cọ đến đỏ bừng, lỗ l*и bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của thanh niên thọc vào rút ra.
"Sư tôn, xin lỗi." Văn Bác khom người liếʍ láp xương bướm của nam nhân: "Lúc ta biến thành rồng đã mất khống chế, làm sư tôn bị thương."
Hắn là nam nhân của sư tôn, nam nhân thì phải rộng lượng một chút, nên hắn sẽ cố gắng xin lỗi sư tôn.
"Đồ nhi... cũng không phải cố ý... Vi sư sẽ không trách ngươi..." Giang Y Kính nghiêm túc trả lời.
Văn Bác nhìn khuôn mặt ra vẻ nghiêm chỉnh của Giang Y Kính, chỉ cảm thấy y hết sức đáng yêu, trước kia sao hắn lại không phát hiện ra nhỉ?
"Thế thì sư tôn đừng giận ta nữa nhé." Văn Bác ngừng động tác cᏂị©Ꮒ làm.
"Đương nhiên..." Giang Y Kính bị ȶᏂασ đến đuôi mắt phiếm hồng, không hiểu sao Văn Bác lại nói xin lỗi với mình.
Thôn trang cũng giống như trong sơn động, không có chướng khí. Giang Y Kính ôm đầu gối ngồi trên tảng đá bên dòng suối, ở phía xa Văn Bác đang lấy lợn rừng săn được đổi quần áo với người dân trong thôn.
Vốn dĩ Văn Bác định trực tiếp để y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào bên trong, hắn nói những người dân đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi, không phải là người thật, nhưng Giang Y Kính lại không thể làm như vậy được. Y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làʍ t̠ìиɦ với Văn Bác ở trong đình viện thì không nói, bây giờ tới thôn trang sao có thể trần trụi đi khắp nơi?
Y mặc bộ đồ mà Văn Bác đã đổi về, vải dệt thô ráp cọ qua đầṳ ѵú non mềm, nháy mắt hai núʍ ѵú đã trở nên cứng ngắc. Khắp cửa thôn đều là hoa dại màu vàng, một đám lại một đám lan tràn đến trên núi, thôn dân lấy tre rào vòng quanh cửa nhà, xa xa có khói bếp đang bốc lên. Quả nhiên là thôn xóm được chế tạo giống như trong nhân gian.
Giang Y Kính nhìn bảng hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo ở cửa thôn viết mấy chữ to "Chúc gia thôn". Y bước vào bên trong cửa, dòng suối và cây cối phía sau đều sụp xuống rồi biến mất, giữa không trung xuất hiện hàng chữ quen thuộc - - chúc mừng người chơi đi vào "thôn xóm tuyệt tích" Chúc gia thôn, đây là thôn xóm tập trung cô nhi sau chiến tranh, mười năm nay đã không có trẻ con được sinh ra. Người ta đều nói phong thủy của Chúc gia thôn không tốt, kỳ thật là do không có người dạy cho bọn họ chuyện tìиɧ ɖu͙©, cho nên không có trẻ con. Nếu có thôn dân mang thai, nhiệm vụ sẽ được thông qua.
Da đầu Giang Y Kính tê dại, đây là muốn bảo y đi dạy người khác làʍ t̠ìиɦ sao?
"Sư tôn, nhiệm vụ lần này thật đơn giản." Văn Bác xoa bóp đầṳ ѵú nam nhân, giống như là chưa thỏa mãn, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại của y. Đầu lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm đóng chặt, càn quét bên trong khoang miệng.
Giang Y Kính bị bắt ngửa đầu thừa nhận du͙© vọиɠ bồng bột của thanh niên, ©ôи ŧɧịt̠ bự cứng rắn đè lên bụng nhỏ của y, giống như muốn đốt cháy y. Giang Y Kính bị hôn đến không thở nổi, gốc lưỡi tê dại, thân thể dán chặt lên vòng eo chắc khỏe của thanh niên, giống như là do y tự động nhào vào ngực hắn.
"Chờ ta." Văn Bác chọn một nhà nông, kéo rào tre ra đi vào. Không đến nửa chén trà, hắn đã bị đuổi ra ngoài.
"Bọn họ đúng là ngu ngốc, không chịu tin ta." Văn Bác khó chịu.
"Ngươi vốn chỉ là một người xa lạ, lại đi dạy bọn họ cách mang thai, bọn họ không tin ngươi cũng là bình thường. Nếu bọn họ hiểu biết việc giao hợp, sợ rằng sẽ coi ngươi như tên háo sắc, trực tiếp đưa ngươi lên gặp quan phủ rồi." Giang Y Kính bất đắc dĩ: "Chúng ta tìm một chỗ trốn trước đã."
Mười lăm phút sau, Văn Bác ôm Giang Y Kính đứng trên một cái cây lớn trên đỉnh núi. Tán cây dạng xòe ô, có vài đóa hoa nhỏ màu trắng không biết tên, gió nhẹ phất qua liền có cánh hoa rơi xuống rào rào.
"Nơi này thế nào? Ông đây đã sớm nhìn trúng, địa thế cao, có thể nhìn toàn thôn, dân cư thưa thớt." Văn Bác cọ cọ kẽ mông Giang Y Kính, trong lòng nói thầm, quan trọng nhất chính là phong cảnh nơi này rất đẹp, tiện để thổ lộ. Cơ mà hắn chờ tới lúc hoa rụng hết, Giang Y Kính vẫn chưa mở miệng.
"..." Giang Y Kính bất đắc dĩ, cây đại thụ này thật sự là vô cùng rắn chắc thô to. Lúc bọn họ bước vào cửa thôn thì sơn động và dòng suối cũng đã biến mất, bây giờ chỉ có thể làʍ t̠ìиɦ ở chỗ này.
"Đồ nhi, ngươi rót tinh khiến cho ta giống như người mang thai, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với người dân trong thôn." Giang Y Kính dán vào bên tai Văn Bác nói.
"Sư tôn thật thông minh." Văn Bác giả bộ chuẩn bị lột quần Giang Y Kính ra.
"Đợi một lát." Giang Y Kính che hạ thân lại: "Đầu tiên phải cởi đồ ra đàng hoàng, nếu bộ này mà bị ngươi xé nữa thì sẽ không còn đồ mà mặc." Con đường từng đi qua đã sụp đổ hết, bây giờ Văn Bác muốn săn thú đổi quần áo cũng không được.
Giang Y Kính cởϊ áσ ngoài, vυ' nhỏ non mềm lộ ra trong không khí, da thịt trắng nõn bị quầng sáng xuyên qua bóng cây chiếu xuống, thuần khiết lại dụ hoặc.
Cổ họng Văn Bác lăn lộn, trong miệng điên cuồng tiết nước bọt, hận không thể lập tức ȶᏂασ nam nhân tới khóc lóc xin tha. Hắn hai ba cái lột sạch quần áo của mình, treo trên ngọn cây. Giang Y Kính cũng cởi đồ xong, xếp lại đặt lên cây. Thanh niên gấp không chờ nổi mà bẻ hai mép l*и đã bị ȶᏂασ không biết bao nhiêu lần ra, đỡ lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự trướng đau cắm vào trong thân thể Giang Y Kính.
Nhánh cây lung lay theo động tác tới lui của hai người, nước da^ʍ chảy dọc theo bắp đùi Giang Y Kính. Y bị đè trên thân cây, vỏ cây mọc đầy rêu xanh cọ xát da thịt, trên lưng ánh sáng nhỏ vụn từ phía chân trời kéo tới, càng có cảm giác giống như dã hợp hơn trong đình viện.
Y khẩn trương co rút vách l*и, kẹp cho Văn Bác ứa ra gân xanh. Hai người đυ. ȶᏂασ làm cho cây cối đong đưa, đóa hoa mọc trên ngọn cây theo lay động mà rớt xuống mái tóc xõa tung trên xương quai xanh của nam nhân, tựa như tinh linh lạc giữa nhân gian.
Văn Bác nhìn đến ngây ngốc, da thịt trắng nõn mềm mại của Giang Y Kính bị hắn véo ra dấu tay hồng nhạt, lỗ l*и non nớt bị ©ôи ŧɧịt̠ bự dữ tợn của hắn ȶᏂασ ra nước da^ʍ trong suốt, có loại vẻ đẹp lăng ngược.
"L*и nhỏ của sư tôn thật chặt..." Văn Bác than thở, bóp vòng eo y đưa đẩy.
Trên đường đi xuống chân núi, có một đôi vợ chồng mặc áo tang màu chàm đang cầm rổ đi lêи đỉиɦ núi. Giang Y Kính bị lời trêu chọc của Văn Bác làm cho mặt đỏ tai hồng, trước kia lúc Văn Bác gọi y là lão già, y cũng đâu có xấu hổ giống bây giờ. Cái loại xưng hô này không lúc nào là không nhắc nhở y đang giao cấu với đồ đệ của mình, đồ đệ nhỏ hơn y 900 tuổi, dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn cắm vào khuấy đảo trong thân thể y. Giang Y Kính dựa lưng vào thân cây, đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà Văn Bác mang lại, căn bản không thấy được có người đang tới gần.
Nhưng Văn Bác lại nhận ra đôi vợ chồng kia đang đi lại đây, cơ mà hắn lại không muốn nhắc nhở Giang Y Kính. Nếu để Giang Y Kính biết có người sắp tới đây, y chắc chắn sẽ bắt hắn dừng lại mặc quần áo vào, hắn không muốn như vậy đâu.
"Tướng công, cây nhân duyên sao lại rung như vậy?"
Giọng nói của người vợ truyền đến bên tai Giang Y Kính, không khác gì sấm sét đánh xuống. Y hoảng sợ nắm chặt thân cây, thịt l*и kịch liệt co rút lại, đôi môi cũng không nhịn được mà run rẩy. Giang Y Kính không dám nói lời nào, ngón tay bóp cánh tay của Văn Bác, ý bảo Văn Bác mau dừng lại. Bây giờ y và Văn Bác đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai người ở dưới chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy tình trạng đang giao hợp của bọn họ.
Văn Bác giả vờ không hiểu ánh mắt của Giang Y Kính, ©ôи ŧɧịt̠ lớn dữ tợn càng hung ác đâm thọc bên trong l*и mềm.
Tí tách - - dịch đυ.c theo phiến lá nhỏ giọt xuống dưới.
"Sao lại có mưa rồi?"
Giang Y Kính mím môi, đuôi mắt động tình phiếm hồng, thịt non siết chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự không cho nhúc nhích. Văn Bác nhướng mày, xoa xoa vành tai đỏ bừng của Giang Y Kính, cây gậy lớn làm càn thọc vào rút ra bên trong lỗ da^ʍ, khiến cho cành lá cũng bị chấn động đến rung loạn.
Trái tim Giang Y Kính nhảy lên cổ họng. Phía dưới là sự yên lặng giống như chết chóc, gió thổi qua, phiến lá rung động sàn sạt. Nam nhân tự sa ngã nhắm hai mắt lại, chờ tiếng kinh hô của thôn phụ.
"Thưa cây nhân duyên, vợ tôi không hiểu chuyện, xin đừng trách tội." Người chồng dập đầu với cây nhân duyên.
Chờ đến khi hai người rời đi, Giang Y Kính mới nhẹ nhàng thở ra.
"Ưʍ..." Côи ŧɧịt̠ lớn nóng bỏng phá vỡ cửa tử ©υиɠ, nghiền nát điểm nứиɠ của Giang Y Kính, dòng điện truyền khắp tứ chi, mang đến cảm giác tê dại. Y tức giận cắn một ngụm trên vai của Văn Bác, chọc cho thanh niên càng thêm hưng phấn, tách hai chân y đυ. ȶᏂασ trong ngoài lỗ l*и.
Mười lăm phút sau, thôn phụ kia mang theo một đám thôn dân đi tới dưới tàng cây: "Cây nhân duyên hiển linh!"
Giang Y Kính đâu biết được người phụ nữ kia lại quay về, dưới tàng cây là thôn dân đông đúc đang quỳ lạy, trên cây là đồ đệ không ngừng thọc cắm trong cơ thể y, cho dù là ai cũng không thể làm cho Giang Y Kính bớt lo.
Chỗ giao hợp bị đánh ra bọt sóng, cᏂị©Ꮒ ra tiếng nước òm ọp. Giang Y Kính vốn đã mẫn cảm, bây giờ nghe thấy tiếng người khác lải nhải dưới tàng cây, thần kinh căng chặt, lại bị Văn Bác đυ. ȶᏂασ, nháy mắt đã tới cao trào. Nước da^ʍ tí tách nhỏ giọt xuống dưới, mùi vị hạt sen theo gió bay loạn khắp nơi. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào tử ©υиɠ của Giang Y Kính, làm cho y nóng đến run rẩy không ngừng. Bụng nhỏ của y bị rót tinh phồng to lên, thật sự rất giống như nữ nhân đang mang thai.
Văn Bác vuốt ve bụng y, ngón tay không an phận mà đánh vòng chỗ cái rốn, ©ôи ŧɧịt̠ nửa mềm lấp kín cửa l*и, không cho nước da^ʍ chảy ra.
Bụng nhỏ của Giang Y Kính nặng trĩu, lúc trước không phải bò thì là nằm, không giống bây giờ ưỡn bụng đứng trên thân cây, bị người ta thọc vào rút ra.
"Sư tôn, như vậy ȶᏂασ không tiện." Văn Bác nói chưa dứt lời đã ôm y lật người lại.
Giang Y Kính cảm nhận được rõ ràng mấy chục thôn dân đang ở dưới tàng cây dập đầu quỳ lạy về hướng bọn họ. Không đợi y hoàn hồn, lại bị Văn Bác đè trên cây thọc cắm: "Sư tôn, để cho bọn họ thấy thì đã sao chứ?"
---
Mèo: Thôi thôi sư tôn và đồ đệ của sư tôn nằm thẳng để em quỳ lạy, chơi trên cây mà cũng chơi được hả ta =))))
Chương 14: Bị thôn dân vây xem cᏂị©Ꮒ l*и =))) CᏂị©Ꮒ lộ thiên là có thật nhé mấy nàng, đọc chương sau mà ngượng giùm á :v
Ủa mà sao tui thấy dạo này lượng fl tăng nhanh vậy ta?