Tin tức Lục Tề cùng Tô Đào vào cung dự tiệc rất nhanh truyền ra. Ban đêm, Tô phụ ngay sau khi về phủ liền nói đến chuyện này.
Trên bàn cơm, ông cười rạng rỡ: "Không ngờTô gia còn có số này."
Có ai không biết Lục Tề là Diêm Vương sống chứ. Trước đây vài ngày Tô phụ còn đang sợ Lục Tề bởi vì chuyện xung hỉ mà tìm Tô gia tính sổ.
Hắn hận không thể rúc vào trong kẻ hở nào đó, cầu xin Lục Tề đừng nhớ tới hắn.
Không ngờ mọi thứ hoàn toàn tương phản, Lục Tề vậy mà chấp nhận Tô Đào!
Chuyện này có nghĩa là gì?
Hiện tại Tô Đào thành phu nhân hầu phủ, vậy hắn chính là nhạc phụ của Lục Tề.Tô gia của bọn họ có thể leo lên con đường quý tộc!
Mấy năm gần đây, Tô gia trên đường xuống dốc, lưu lạc đến mức dựa vào thế chấp để sống.
Hiện tại tốt rồi, có Lục Tề làm con rể, Tô gia bọn họ không cần phảo lo nữa.
Tưởng tượng Tô gia trên tay hắn phát đạt quang vinh, hắn liền cười không khép miệng được. Từ thị nghe được tin tức này cũng thật cao hứng.
Ngày đó nàng chỉ muốn để Tô Đào thay Tô Dao gả qua, không nghĩ đến có ngày Lục Tề có thể tỉnh lại.
Hiện tại Tô Đào chính là Hầu phu nhân!
Ngày sau Tô phủ đều phải dựa vào Tô Đào .
Nhìn dáng vẻ vui cười của Tô phụ với Từ thị, Tô Dao chỉ cảm thấy tâm rỉ máu.
Rõ ràng hết thảy đều phải là của nàng, nhưng hiện tại lại biến thành của Tô Đào , nàng không cam lòng!
Tô phụ cao hứng liên tục uống vài ly rượu, hận không thể lập tức chạy đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, dính chút hào quang.
Hiện tại chức quan của hắn có thể nói là chức quan béo bở, nhưng so với tình hình hiện tại mà nói, hắn dĩ nhiên muốn thăng quan lớn hơn.
Tô phụ vừa muốn nói, Tô Dao đã lên tiếng trước, trên mặt nàng phảng phất dịu dàng: "Phụ thân, muội muội trước mắt đã thành Hầu phu nhân, thật sự là hỉ sự, sau này chính là chỗ dựa của phủ chúng ta."
Tô phụ liên tục gật đầu, cũng không phải là không phải.
Tô Dao nói xong, lại tiếp tục: "Chẳng qua, dù sao chúng ta đã hơn một tháng không gặp muội muội, tùy tiện đi qua như thế sợ không tốt, không bằng ngày mai nữ nhi với mẫu thân đi qua xem thử, đợi ngày sau phụ thân hãy đến."
Tô phụ nghĩ cũng phải.
Lục Tề quyền cao chức trọng, trăm công nghìn việc, hắn trực tiếp đi qua cũng không tốt. Nói không chừng Lục Tề còn không biết rõ hắn là người nào.
Nên để nữ quyến đi qua trước, đến lúc đó hắn sẽ qua sau thuận lợi thành chương.
Tô phụ vui mừng nói: "Dao Dao nói có lý, ngày mai ngươi cùng nương ra cửa đi xem, cũng mang cho muội muội ngươi nhiều chút lễ vật."
Từ thị gật đầu: "Vâng, đều nghe lão gia ."
Thật sự Từ thị có chút chột dạ.
Ngày đó Tô Đào nói vì báo đáp ơn dưỡng dục mới thay Tô Dao gả qua, làm sao biết được trong lòng Tô Đào có vướng mắc hay không.
Hơn nữa, lúc ấy nàng chỉ cho Tô Đào có năm trăm lượng làm hồi môn.
Năm trăm lượng thì đủ làm gì?
Quý nữ trong kinh này, chỉ tùy tiện may một kiện xiêm y cũng hơn năm trăm lượng .
Bây giờ suy nghĩ lại, năm trăm lượng này thật sự quá keo kiệt, trong lòng Tô Đào khẳng định không thoải mái.
Nàng nên cùng Tô Dao qua trước, hảo hảo nói chuyện một chút, cho Tô Đào biết cả phủ đều nhớ mong nàng, rồi mới nói đến sự tình sau.
Dùng cơm xong, đoàn người giải tán. Tô Dao cùng Từ thị đi về hướng hậu viện.
Từ thị là mẫu thân thân sinh của Tô Dao, làm sao không biết tâm tư của nàng.
Nàng cầm tay Tô Dao: "Đứa bé ngoan, lúc ấy chúng ta đều không ngờ sẽ có ngày hôm nay, bây giờ nói cái gì cũng muộn."
Nói thật ra, Từ thị cũng hối hận. Sớm biết vậy ngày đó để Tô Dao gả qua thì tốt rồi, như vậy, bây giờ To Dao chính là Hầu phu nhân.
Nàng đương nhiên hy vọng nữ nhi ruột thịt của mình thành Hầu phu nhân.
Nhưng hiện tại tất cả đều muộn, hối hận cũng không được gì.
Chỉ đáng tiếc cho Tô Dao.
Tô Dao trên mặt không biểu hiện gì nhưng nội tâm lại ghen tị phát điên.
Nàng không cam lòng, hết thảy rõ ràng là của nàng, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp đoạt lại!
. . .
Buổi chiều hôm sau, Từ thị và Tô Dao ngồi xe ngựa đến Tĩnh Viễn Hầu phủ.
Từ thị cùng Tô Dao trịnh trọng thu thập một phen.
Nhất là Tô Dao, hôm nay nàng mặc một thân áo màu hồng đào, búi tóc tinh tế, son phấn trên mặt tỉ mỉ, hiện ra khuôn mặt đào hoa yếu đuối.
Trước khi đi, Tô Dao hỏi qua vài nha hoàn, tất cả đều nói nàng mỹ mạo xuất chúng, Tô Dao mới yên tâm lên xe ngựa.