Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Xung Hỉ

Chương 3: Thanh Đại

Hỉ bà đỡ Tô Đào ngồi lên giường.

Đem Tô Đào an bày tốt, hỉ bà liền đi .

Sau khi hỉ bà đi, trong phòng càng yên lặng, Tô Đào chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Tô Đào kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mới phản ứng được nàng còn chưa vén khăn liền đem khăn voan kéo xuống.

Trong phòng hết thảy đập vào mắt.

Khắp nơi đều âm u, bất quá hiện tại đã chạng vạng tối, sắc trời có chút đen.

Tô Đào đứng dậy đi lên trước đốt một ngọn nến, ánh nền mờ nhạt thắp sáng trong phòng.

Có ánh nến, Tô Đào cũng tựa hồ có thêm dũng khí, nàng xoay người trở lại bên giường, sau đó nhìn về phía giường Lục Tề.

Người trên giường mặt mày tuấn tú, mũi thẳng, làn da bởi vì huyết sắc không đủ mà lộ ra có chút tái nhợt, nhưng nửa điểm cũng không tổn hại đến dung mạo của hắn, quả nhiên là lang quân như ngọc.

Tô Đào có chút ngoài ý muốn, nàng không nghĩ đến Lục Tề sinh ra lại đẹp mắt như vậy.

Chỉ tiếc hơn một tháng sau sẽ suy yếu mà chết ,Tô Đào có chút thở dài.

Nàng vén màn che lên, sau đó ngồi vào bên cạnh giường nhìn Lục Tề.

Mặc dù biết Lục Tề không nghe được, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nói với Lục Tề: "Ngươi yên tâm, trong hơn một tháng này ta nhất định sẽ chiếu cố tốt ngươi."

Tuy nói nàng đã sớm quyết định, đợi Lục Tề chết sẽ rời đi sống cuộc sống của mình.

Nhưng vẫn còn hơn một tháng, nàng vẫn sẽ chiếu cố Lục Tề thật tốt, dù sao hiện giờ trên danh nghĩa nàng cũng là thê tử của Lục Tề, nàng nhất định sẽ làm tố trách nhiệm của mình.

Nói với Lục Tề xong, Tô Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngồi trong chốc lát, Tô Đào liền đứng dậy cẩn thận quan sát quanh phòng, dù sao nàng còn phải ở nơi này một khoảng thời gian, tự nhiên phải sắp xếp cho thỏa đáng.

Trước nhìn không kỹ, hiện tại thấy rõ, tâm trạng Tô Đào càng trầm xuống.

Trong phòng cơ hồ bài trí gì cũng không có, vật trang trí cũng chỉ có mấy vật cũ kĩ, rách rưới.

Xem xong trong phòng, Tô Đào lại đẩy cửa đi ra ngoài sân viện.

Viện này rất nhỏ, chỉ tốn một chút là có thể nhìn xong.

Ngoại trừ nhà chính do Lục Tề ở, mặt khác còn có hai phòng, một là phòng bếp, một cái khác là tịnh thất, bất quá đồ bên đều không toàn diện.

Trong viện càng rách rưới, mặt đất có rất nhiều cỏ dại, bên một mặt tường còn chất đống rất nhiều củi.

Rõ ràng nơi này lúc trước là nhà kho.

Tuy Tô Đào đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng tình huống so với suy đoán của nàng còn muốn gian nan hơn.

Không sai, trong nguyên thư có nói về đoạn này.

Nguyên lai, Lục Tề là do Đường thị với đời chồng thứ nhất sinh, chẳng qua Đường thị sinh Lục Tề không lâu, sinh phụ Lục Tề liền qua đời .

Sau này, Đường thị mang theo Lục Tề gả cho Lục Đức Hải, Lục Tề cũng tùy theo sửa thành họ Lục.

Sau khi gả cho Lục Đức Hải không lâu, Đường thị rất nhanh sinh ra nhi tử thứ hai Lục Chinh, có tiểu nhi tử, trong mắt Đường thị dĩ nhiên không có Lục Tề .

Nói cách khác, toàn bộ người Lục phủ cùng Lục Tề đều không có quan hệ máu mủ, duy nhất cùng Lục Tề có quan hệ máu mủ là Lục Chinh, nhưng quan hệ với Lục Tề cũng không khác người lạ là mấy.

Hơn nữa Lục Tề không có nhi tử, khi hắn chết, tước vị Tĩnh Viễn Hầu dĩ nhiên thuộc về Lục Chinh .

Bởi vậy, từ khi Lục Tề hôn mê bất tỉnh, Lục Chinh liền đem Lục Tề tới viện này, tùy ý để Lục Tề tự sinh tự diệt.

Trước mắt, người Lục phủ đều đang chờ Lục Tề tắt thở, đem tước vị truyền vào tay Lục Chinh, về phần hôm nay gọi là xung hỉ, cũng là làm cho thế nhân nhìn thôi.

Tô Đào cắn môi, xem ra ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.

Trở lại phòng, Tô Đào bất đắc dĩ ngồi vào trên ghế.

Giằng co một ngày, hiện nay sắc trời đã triệt để đen,Tô Đào nguyên một ngày không ăn cơm, tự nhiên có chút đói bụng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân. Thanh Đại cau mày đi vào trong viện, mỗi lần đi vào viện này, nàng đều cảm thấy âm u khó hiểu.

Nàng thật sự không nguyện ý ở lại đây, nhưng ai kêu vận khí nàng không tốt.

Lúc trước Lục Tề bị di chuyển đến cái nhà này, bả tử nha hoàn đương nhiên không muốn ở lại hầu hạ, nhưng cố tình lại lựa tới nàng đến đây, Thanh Đại thầm kêu một tiếng xui xẻo.

Bất quá bây giờ tốt , phu nhân xung hỉ gả vào đây, sau này có chút việc đều có thể giao cho phu nhân làm, nàng có thể thanh thơi chút ít.

Đang suy nghĩ như vậy, nàng đã đến cửa phòng.