Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 27: Phong hào

Thẩm Ngọc Quân cho rằng Hoàng thượng muốn đi, nhưng nàng còn tóc tai bù xù nên cũng không tiện ra ngoài, đành vội vàng ngồi trước gương cho Đông Mai vấn tóc.

Thẩm Ngọc Quân đang cúi đầu nghĩ có lẽ Hoàng thượng đã đi rồi thì đột nhiên cảm giác trên đầu mình nhiều thêm cái gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn vào gương, một màu vàng sáng ánh vào mắt. Nàng vội vàng đứng dậy phúc lễ: "Hoàng thượng..."

"Ừ," Cảnh đế xoay người đi, để lại Thẩm Ngọc Quân đang ngây người cùng một phòng đầy cung nhân đang quỳ.

"Tiểu chủ, Hoàng thượng đi rồi, chắc là thượng triều," Trúc Vân tiến vào phòng báo lại.

Thẩm Ngọc Quân cũng hồi phục lại tinh thần, giơ tay lấy cây trâm được cắm tùy tiện vào tóc.

Nàng nhìn cây trâm bạch ngọc khảm san hô đỏ Song Hỷ Như Ý trong tay, khóe miệng và đuôi mày đều là ý cười. Hiện giờ những câu oán hận vì đêm qua Cảnh đế ra sức chơi đùa đặt gối ôm dưới mông nàng đã biến mất, trong lòng yên lặng quyết định nếu tối nay Cảnh đế còn đến Thiêm Hi lâu, nàng nhất định sẽ hầu hạ hắn thật tốt, dù hắn có đặt gối dưới mông nàng, nàng cũng sẽ phối hợp. Nghĩ đến đây khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không kìm được mà đỏ ửng lên.

"Tiểu chủ, cây trâm này thật đẹp, nô tỳ chưa từng thấy cây trâm nào đẹp như vậy," Trúc Vũ đầy kích động nói: "Hoàng thượng biết hôm nay là ngày tiểu chủ cập kê đó."

"Muội ngốc à," Đông Mai cũng rất hưng phấn: "Không phải là ngươi tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng cài cho tiểu chủ sao?"

Trúc Vũ nhìn tiểu chủ nhà mình đang vấn tóc được một nửa, cười nói: "Phải, là nô tỳ tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng cài lên cho tiểu chủ."

Thẩm Ngọc Quân cầm cây trâm ngồi trước bàn trang điểm: "Thôi nào, vui vẻ thế được rồi, việc này không được truyền ra bên ngoài, tránh để người khác chê cười."

"Vâng ạ."

Thẩm Ngọc Quân đương nhiên là rất vui, Hoàng thượng trời sinh tư thế oai hùng, nam tử trong thiên hạ ít ai bì kịp, nói nàng không thích Hoàng thượng thì chính là già mồm nói láo. Đúng vậy, Thẩm Ngọc Quân thừa nhận mình thích Hoàng thượng, nếu không nàng sẽ không nhiều lần luống cuống tay chân trước mặt Hoàng thượng, nhưng nàng biết Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, là vua của thiên hạ, sẽ không chỉ có một nữ nhân là nàng, cho nên nàng chỉ nghiêm túc tranh thủ thời gian Hoàng thượng ở Thiêm Hi lâu, khiến cho Hoàng thượng vui vẻ.

Thẩm Ngọc Quân vui là vì Hoàng thượng nhớ đến nàng, trong lòng có nàng, tuy rằng biểu hiện của hắn không quá rõ ràng, nhưng nàng cũng không ngại, hơn nữa nàng thấy vừa lòng, thấy đã đủ rồi.

Hôm nay thỉnh an ở cung Cảnh Nhân vẫn người tới ta đi như cũ, không có gì mới mẻ.

Sau khi thỉnh an xong Thẩm Ngọc Quân trở về Thiêm Hi lâu.

Về đến Thiêm Hi lâu, Thẩm Ngọc Quân nghỉ ngơi một lát thì Thu Cúc bưng một chiếc chén vào phòng: "Tiểu chủ, nô tỳ nấu mì trường thọ cho người."

"Vất vả cho ngươi rồi," Thẩm Ngọc Quân nhìn chén mì thơm nức trước mặt, tính tham ăn lạp tức nổi lên, sau khi lau tay xong thì lập tức cầm đũa lên ăn.

"Nô tỳ canh thời gian nấu, bây giờ ăn là vừa," Thu Cúc nhìn dáng vẻ ăn ngon miệng của Thẩm Ngọc Quân, vui vẻ nói.

"Ôi... Thật sự rất ngon!" Thẩm Ngọc Quân ăn mì xong, khi cung nữ hầu hạ súc miệng nói: "Thu Cúc không hổ là đã từng ở Ngự Thiện phòng, rất có tay nghề."

"Đa tạ tiểu chủ khích lệ, nếu như tiểu chủ thích, sau này nô tỳ sẽ nấu cho người ăn," Thu Cúc vui mừng vì Thẩm Ngọc Quân đã khẳng định trù nghệ của mình. Trước đây ở Ngự Thiện phòng nàng không có cơ hội ra tay, bây giờ cuối cùng cũng có rồi.

Sau khi Thẩm Ngọc Quân ăn uống xong thì xử lý cung vụ, rồi lại thêu hoa. Tiến cung lâu như vậy, các phi tần khác đều thường xuyên đưa cho Hoàng thượng nào là thức ăn, canh gì đó, chỉ có nàng là chưa từng đưa gì. Sau khi vào đông, nàng chuẩn bị làm một đôi bao gối cho Hoàng thượng, hoa mai trắng trên bao gối cơ bản đã thêu xong. Lát nữa chỉ cần ráp biên lại thì đôi bao gối đã được làm xong.

Đến giữa giờ tý, Tiểu Đặng Tử vội vàng chạy vào bẩm báo, Lộ công công bên cạnh Hoàng thượng đến đây tuyên chỉ.

"Ta biết rồi, người ra trước xử lý, ta ra ngay," Thẩm Ngọc Quân không biết Cảnh đế muốn hát tuồng gì, nhanh chóng chỉnh lại trang dung.

Đến lúc Thẩm Ngọc Quân tới tiền viện thì Lộ công công đang trò chuyện với Tiểu Tịch Tử.

Lộ công công thấy Thẩm Ngọc Quân đã tới, vội vàng bước lên trước thỉnh an: "Tiểu chủ cát tường!"

"Công công không cần đa lễ," Thẩm Ngọc Quân nói: "Mời công công tuyên chỉ."

Lộ công công đứng dậy: "Tạ ơn tiểu chủ, vậy nô tài lập tức tuyên chỉ, mời Thẩm Đức dung quỳ nghênh thánh chỉ!"

Thẩm Ngọc Quân dẫn đầu cung nhân Thiêm Hi lâu quỳ xuống nghênh tiếp thánh chỉ.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thẩm thị Ngọc Quân, đoan trang thư tuệ, chăm chỉ cung kính, rất được lòng trẫm, đặc biệt ban thưởng phong hào "Hi". Khâm thử!" Lộ công công tuyên đọc hết thánh chỉ, cười nói: "Hi Đức dung, mời tiếp chỉ."

Thẩm Ngọc Quân không ngờ Hoàng thượng lại làm vậy, tuy rằng ngoài dự đoán, nhưng vẫn vô cùng vui mừng, "Hi", nàng thích phong hào này: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thẩm Ngọc Quân tiếp nhận thánh chỉ, được Trúc Vân và Thu Cúc nâng dậy: "Công công vào phòng uống chén trà xua đi cái lạnh."

"Đa tạ tiểu chủ quan tâm, Hoàng thượng còn ban thưởng cho tiểu chủ, một cây trâm vàng khảm ngọc bảo thiềm (ngọc hình con cóc), một cây trâm điểm thúy khảm trân châu Tuế Hàn Tam Hữu [1], một vòng bằng vàng ròng, hai cây gấm Nguyệt Hoa Tô Châu, hai cây gấm hoa văn mây Tứ Hỷ Như Ý, hai cây gấm Vân Nam Ngân Nghê Hồng, hai cây lụa trăm hoa đua nở, mời tiểu chủ kiểm tra số lượng. Nô tài phải trở về Càn Thanh cung phục chỉ, hôm nay không quấy rầy tiểu chủ." Hiện giờ Lộ công công vô cùng khách khí với Thẩm Ngọc Quân, không còn cách nào, ai bảo người ta được Hoàng thượng ưa thích chứ, phong hào "Hi" này không phải ai cũng có được, nhìn lại đồ ban thưởng, món nào cũng có giá trị.

[1] Tuế hàn tam hữu (Chữ Hán giản thể: 岁寒三友, chữ Hán phồn thể: 歲寒三友), nghĩa đen là ba người bằng hữu ngày đông lạnh, là một mô-típ nghệ thuật bao gồm Tùng (松), Trúc (竹) và Mai (梅).[1] Ba giống cây vẫn xanh tươi khi mùa đông tới, là biểu trưng cho khí tiết thanh cao.

"Nếu công công còn có công vụ trong người vậy ta cũng không giữ lại," Thẩm Ngọc Quân không dây dưa nhiều, ra hiệu Trúc Vân thưởng cho thái giám tuyên chỉ.

"Tạ ơn tiểu chủ ban thưởng," Lộ công công cũng không từ chối, nhận xong lập tức cất vào trong ngực.

Thẩm Ngọc Quân cười cười: "Nên mà."

Lộ công công nhận thấy Thẩm Ngọc Quân không dông dài, hiểu được một vừa hai phải, có chừng mực, nắm bắt cơ hội cũng rất tốt, chẳng trách người ta được Hoàng thượng sủng ái. Ngay cả sinh thần Hoàng thượng cũng nhớ.

Thẩm Ngọc Quân trở về phòng ngồi xuống giường sưởi.

Tiểu Đặng Tử và Trúc Vũ lập tức dẫn theo cung nhân Thiêm Hi lâu quỳ xuống thỉnh an: "Chúc mừng Hi Đức dung, chúc mừng Hi Đức dung!"

"Lời nói, ta cũng không nói nhiều, chỉ toàn là mấy lời nhàm tai. Các ngươi trung thành với ta, ta sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu như có người không an phận thì đừng trách ta lòng dạ độc ác," Thẩm Ngọc Quân cảnh báo.

"Nô tỳ/nô tài nhất định trung thành và tận tâm, chăm chỉ hầu hạ!"

"Tốt nhất là như vậy, đứng lên đi," Thẩm Ngọc Quân cũng không phải chỉ cảnh báo thôi: "Đến chỗ Trúc Vân lãnh thưởng đi."

"Tạ ơn tiểu chủ ban thưởng!"

Tất cả cung nữ và thái giám trong phòng lui ra, chỉ còn lại Thẩm Ngọc Quân và bốn nha đầu thϊếp thân.

"Tiểu chủ, Hoàng thượng rất thích tiểu chủ đó," Trúc Vân hưng phấn nói: "Nếu trong nhà biết tiểu chủ có phong hào tốt, tất nhiên sẽ yên tâm không út." Hậu phi có phong hào, nhưng phong hào có tốt có xấu, phong hào như tiểu chủ nhà này chính là cực tốt.

"Những lời này sau này không nên nói nữa," tuy rằng Thẩm Ngọc Quân vui mừng, nhưng vẫn luôn giữ lý trí: "Truyền ra ngoài không chỉ khiến người ta chê cười, mà còn bị lên án, nói chúng ta không lên mặt bàn được. Hôm nay Hoàng thượng làm như thế, e là Thiêm Hi lâu của chúng ta cũng không được sống yên ổn!"

Trúc Vân nghe vậy ngẫm lại biết mình đã quá đắc ý, quên mất đây là hoàng cung: "Vâng, nô tỳ sai rồi, sau này nhất định sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm!"

"Biết là tốt rồi," Thẩm Ngọc Quân cười nói: "Tiểu chủ nhà các ngươi hiện tại phong quang vô hạn, người muốn diệt trừ ta cũng rất nhiều. Nhớ kỹ sau này các ngươi làm việc đều phải cẩn thận tỉ mỉ, nhất định không được để người khác bắt được nhược điểm, nếu không dù không chết thì cũng tàn phế."

Bốn người đều nghiêm túc bảo đảm: "Nô tỳ nhất định sẽ thận trọng."

Các nàng không ngốc, mà còn rất thông minh, đương nhiên biết phong hào này của tiểu chủ nhà mình chọc vào mắt bao nhiêu người, hiện tại là cái đinh trong mắt rất nhiều người, tất nhiên mọi việc phải cẩn thận.

Cứ như vậy Thiêm Hi lâu vì Thẩm Ngọc Quân được tấn phong, cung nhân không chỉ không tự đắc mà ngược lại càng thêm cẩn thận, đương nhiên cũng càng thêm sức mạnh.

Trong cung Cảnh nhân, Hoàng hậu ngồi trên giường nhỏ, nhìn lửa than đang cháy rực, không hề nhúc nhích. Dung ma ma đứng bên cạnh hầu hạ.

Thu Đồng tiến vào đưa tin: "Hoàng hậu nương nương cát tường!"

"Đứng lên đi," Hoàng hậu lên tiếng: "Có nghe được gì không?"

"Thưa Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe được hôm nay là ngày Hi Đức dung của Thiêm Hi lâu cập kê," Thu Đồng nói: "Trên dưới Thiêm Hi lâu vô cùng vui mừng, nhưng làm việc vẫn rất trật tự."

"Nương nương không cần lo lắng," Dung ma ma khuyên nhủ: "Có lẽ vì Hi Đức dung cập kê nên Hoàng thượng mới thưởng lớn như vậy."

"Ma ma, ngươi cho rằng như vậy thật sao?" Hoàng hậu thu ánh mắt lại, nhìn Dung ma ma nói: ""Hi" đấy, phong hào "Hi" đấy, cứ cho Hoàng thượng muốn thưởng cho nàng, ban phong hào cho nàng, cũng không nhất định phải là "Hi" đi? Sáng ngời, tốt đẹp. Ngươi thấy trong hậu cung này có phi tần nào có được vinh quang như vậy chưa? Cho dù là Thiến Quý cơ, cũng chỉ được chữ "Thiến" (đẹp) mà thôi."