“Chuyện lúc nào?”
“Chú nhà tôi sao…”
“Mới đầu tưởng rằng bị vây đánh…… Sau đó mới biết được đó là một nhóm sát thủ chuyên nghiệp chuyên môn đuổi theo gϊếŧ cậu ta.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm không khỏi tái đi.
Ân Vô Tà vội nói: “Đều là chuyện đã qua, hỏi cái này làm cái gì……
Từ nhỏ chú nhà cô đã gặp không ít loại chuyện như vầy, đoán chừng thằng nhóc kia còn không có để trong lòng, nói cho cô biết không chừng còn trách tôi lắm mồm”
“Vậy chú này tôi…… Lân đó có bị thương không?”
“Cô nói xem? Khi đó cậu ta mới bao nhiêu tuổi, cho dù có chút thân thủ nhưng không thể so với mấy sát thủ chuyên nghiệp truy sát”
“Vậy…… Anh có thể cứu chú nhà tôi từ trong tay những người kia, thân thủ anh rất tốt sao?”
“Thân thủ tôi không tốt nhưng đầu óc tôi tốt, toàn bộ nhờ mưu kế…… Chuyện đều đã qua, con nhóc cô cũng đừng hiếu kỳ như thế, tuy nhiên nếu có thể nể mặt tôi từng cứu chú nhà cô, bớt cảnh giác đi một chút, thay tôi nói vài lời tốt trước mặt mẹ cô, như vậy tôi sẽ rất vui”
Khóe miệng Tô Noãn Tâm co giật nói: “Còn lâu tôi mới giúp anh đó…… Nhưng mà tôi sẽ không bài xích anh nữa, nếu anh có thể theo đuổi được mẹ tôi, đối xử với mẹ tôi tốt cả đời thì coi như anh có bản lĩnh.
Ân Vô Tà cười như du côn nói: “Nhóc con không tệ, trong lòng cô cũng lo lắng sau này mẹ coi sẽ cô độc sống quãng đời còn lại đúng không, cô yên tâm, có tôi ở đây, loại chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra”
“Ha”. Tô Noãn Tâm thản nhiên trả lời một câu.
Ân Vô Tà nhíu mày nói: “Được rồi, con nhóc cô cũng biết đến sự tồn tại của cô rồi, sau này cô đến chỗ mẹ cô… Nhớ nói giúp tôi nhiều lời tốt vào: Không muốn.
Cái thăng này nhìn là thấy có chút tà khí, mặc dù dáng dấp rất đẹp trai, nhưng cảm thấy không quá đáng tin cậy.
Luôn có cảm giác, không thích hợp với người phụ nữ ôn nhu hiền lành như mẹ cô.
‘Yên lặng về tới văn phòng của Tô Ngọc Mỹ, Tô Noãn Tâm ngồi ở trên ghế sopha, nhìn chăm chằm vào mẹ của cô.
Phát hiện mẹ cô bây giờ nhìn rất trẻ trung, sắc mặt cũng rất tốt.
Dáng người cũng rất đẹp.
Thậm chí còn có sức quyến rũ hơn cả mẹ lúc trẻ trong trí nhớ của cô.
Dù sao lúc đó mẹ của cô chỉ là một người phụ số khổ mang theo gánh nặng.
Bây giờ thì khác…… Cả người nhẹ nhõm, con gái phó thác cho người khác, bản thân mình làm việc sống tận hưởng với cuộc đờ.
Loại cảm giác nữ tính tự tin vào nghề nghiệp của bản thân mang lại sự quyến rũ vô cùng lớn.
Cũng khó trách, người như Ân Vô Tà vừa gặp đã yêu mẹ cô.
Hiện tại mẹ của cô thật sự là một người nữ tính thành thục mang theo sức quyến rũ.
Nhìn thế nào cũng đều cảm thấy rất có sức quyến rũ Đặc biệt là lúc chăm chỉ làm việ: Cuối Tô Ngọc Mỹ cũng đối chiếu xong bảng thống kê.
Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy con gái đang nhìn chằm chăm vào mình, bà không khỏi sửng sốt nói: “Noãn Tâm, con nhìn mẹ như vậy làm cái gì”
Tô Noãn Tâm lấy lại tinh thần, không khỏi cười nói: “Nhìn thấy mẹ rất là đẹp”
Tô Ngọc Mỹ cũng cười theo.
“Nghịch ngợm, không phải mẹ vẫn luôn như vậy sao?”
“Không giống, bây giờ nhìn mẹ vô cùng có sức quyến rũ”
“Thật sao?”
“Chắc chắn! Tuy nhiên mẹ thật sự không có một chút hứng thú gì với người đàn ông vừa nãy sao?”
Vẻ mặt Tô Ngọc Mỹ không khỏi cứng đờ nói: “Nhắc tới cậu ta làm cái gì?