Cô bỗng cảm thấy đây là niềm vui bất ngờ mà chú chuẩn bị cho mình.
Nhưng khi tới nơi, cô mới biết đây mà là niềm vui bất ngờ gì? Dọa hết hồn thì có!
Phòng chứa đồ vốn trống trơn nay đã nhồi đầy quần áo của cô. Các mẫu quần áo được đặt may riêng, rất nhiều kiểu dáng mới mẻ mà Tô Noãn Tâm chưa từng thấy bao giờ. Còn có cả hàng loạt đối giày, tất cả đều đúng với size chân của cô, không thể nghi ngờ chính là hàng đặt riêng cho cô. Cộng thêm các loại túi xách hàng hiệu đắt tiền, Tô Noãn Tâm từng thấy không ít mẫu trên tạp chí, có thể nói thứ gì cũng có.
Nhưng đó không phải là trọng điểm. Trọng điểm là tủ chứa đồ trang sức đều bị Lệ Minh Viễn nhồi đầy! Thậm chí không còn một chỗ trống nào. Hàng loạt ngăn tủ, hầu như ngăn nào cũng chứa đầy châu báu hàng chính gốc, giá cả đắt đỏ. Nào là vòng cổ, dây xích tay, đồng hồ hàng hiệu, các loại đá quý, kể cả viên kim cương to bằng trứng bồ câu mà lần trước Lệ Minh Viễn đã mua cho cô trong hội đấu giá...
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn khung cảnh trước mắt, mãi mà không ngậm miệng lại được. Sau lưng cô, giọng nói khàn khàn của Lệ Minh Viễn vang lên: “Thích không?" “Chú... mấy thứ này đều là chú chuẩn bị cho em hả?” “Ừ, toàn bộ đều là của hồi môn của em” “Trời ạ, nhiều quá vậy!” “Không nhiều, mấy thứ này đều là hiện vật với bất động sản, còn có thứ khác, anh dẫn em đi xem nhé?”
Tô Noãn Tâm khẽ nhếch miệng: “Còn... còn có thứ khác nữa hả?”
Thật đáng sợ, cứ như đang mơ vậy. Đời này cô lại có thể sống ở lâu đài như công chúa trong truyện cổ tích, nhưng Tô Noãn Tâm không thể ngờ được rằng mình còn có đãi ngộ như một nàng công chúa.
Chú nói được làm được, thứ mà người khác có, cô đương nhiên cũng sẽ có. Không ngờ những thứ mà bao nhiêu cô gái khao khát, cô lại có nhiều đến thể. Cô có tài gì đức gì?
Chú quả thực cưng chiều mình hết nấc. Cô không biết nên bảo đáp chủ như thế nào.
Tô Noãn Tâm hoảng hốt được Lệ Minh Viễn dẫn xuống tầng hầm đỗ xe dưới lòng đất. Gara ngầm được trang hoàng rất xa xoa, mỗi một gara đều có đèn chiếu riêng. Lúc mới xuống dưới, trong gara tối, nhưng khi Lệ Minh Viễn bật hết bóng đèn trong gara thì suýt nữa chói mù mắt.
Ở đây có tám chiếc xe thể thao! Đủ mọi màu sắc của xe thể thao, màu đen, màu hồng, màu trắng, màu xanh dương đậm, màu đỏ thẫm, màu đỏ đất, màu nâu nhạt
Ôi trời ơi! Tô Noãn Tâm nhất thời không thể tin vào mắt mình, giọng nói trở nên cẩn thận: “Chú... chú ơi, mấy thứ này cũng là chú chuẩn bị cho em hå?" “Ừ, nhưng chỉ có một phần thôi... còn có mấy chiếc là mẫu xe mới số lượng có hạn, đã đặt hàng, nhưng chưa chuyển tới.
Tô Noãn Tâm sợ ngây người, hoảng hốt nhìn những chiếc xe. Thật lâu sau, vành mắt cô đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Chủ, thực ra chủ không cần đối xử với em tốt như vậy đâu.
Lệ Minh Viễn nhưởng mày: “Tại sao lại không?” “Em không đáng... Hu hu... chú tốt với em quá, tốt tới mức này, em cảm thấy mình không đáng”
Nhưng Lệ Minh Viễn lại nói: “Nếu em không xứng có những thứ này thì trên thế giới này không ai xứng đáng sở hữu chúng.
Tô Noãn Tâm rơm rớm nước mắt, ngơ ngác đứng tại chỗ nói: “Tại sao... Chú ơi, trong lòng chú, em tốt đến thế sao?”