Chú Là Của Em

Chương 607: Tô Noãn Tâm, lời hứa của em như chó thả mông vậy!

Mắt Lệ Minh Viễn không khỏi tối sầm lại: “Cậu ta còn nói cho em cái gì?” “Anh ta nói khi còn học cấp ba, anh thích một chị lớp trên! Kết quả là chị khóa trên cắm sừng anh! Lúc còn học đại học, bị một cô gái lớp dưới theo đuổi suốt ba năm, cuối cùng cũng đồng ý, nhưng mà sau khi quen nhau thì cô ta cũng thấy bình thường, lại cắm sừng anh. Cả hai đều là hoa khôi học đường, đều là mẫu nữ thần!” “Thảo nào em hỏi chú có phải đã từng yêu đương hay không, chú còn không nói. Bị người ta cắm sừng hai lần, nói ra thật là xấu hổ, nhưng em cũng sẽ không cười nhạo chủ đầu! Chú, chủ đúng là một người đàn ông tuyệt vời, họ bị mù nên mới cắm sừng chú! Đó không phải lỗi của chú

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật mấy lần rồi mới nói: “Nếu không phải lỗi của anh thì cả buổi sáng em trút giận lên anh làm gì?” “Đó không phải là bởi vì trong lòng em quá tức giận sao. Chú thích mẫu con gái đó, hai người liên tiếp đều mẫu người đó, chủ chắc chắn không thích em như thế này. Mà nếu đã không thích thì chủ hôn em làm gì! Làm hại em còn vui vẻ trong thời gian dài!” “Vui vẻ?” Ánh mắt Lệ Minh Viễn lại tối sầm lại. “Phí lời! Ngày hôm qua vốn là muốn hôn chủ, nhưng mà bị tiếng vỗ tay của bọn họ làm dừng lại giữa chừng. Chú, vậy mà lại chủ động hôn em, làm em xấu hổ lâu như vậy!”

Khóe miệng Lệ Minh Viễn giật giật nói: “Tô Noãn Tâm... anh nhớ anh đã nói với em là ngoại trừ nghe lời anh nói về bản thân thì em đừng tin những gì người khác nói mà! Lần trước là Lục Viễn Phương, lần này là Tần Thiên, em có phải là ngốc không? Người ta nói gì em cũng tin sao?”

Tô Noãn Tâm có chút ngây người hô lên: "Hả? Tần

Thiên nói dối em?”

Lệ Minh Viễn nghiêm túc nhìn cô và nói: “Nghe này anh chưa từng yêu, cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ người phụ nữ nào ngoài em. Lý do tại sao anh độc thân ở tuổi hai mươi tám là vì đã nhìn thấy quá nhiều chuyện trong hào môn, rồi tiểu thư nhà giàu lại có mặt này mặt khác... Vì vậy, anh không có hứng thú với phụ nữ và không yêu thích ai.”

Tô Noãn Tâm mở miệng, nhưng mà không biết phải nói gì.

Nhìn anh với ánh mắt mờ mịt, sau khi tiêu hóa những lời này tì cô cúi đầu, lương tâm cắn rứt. "Ồ!” Mẹ nó!

Tần Thiên đang muốn hại chết cô sao?

Tất cả đều là vì mấy lời giả đó khiến cô âm dương quái khí suốt một buổi sáng như một con ngốc. “Ồ? Sau đó thì sao?”

Sau đó thì sao Tô Noãn Tâm cúi đầu với, chột dạ nói: “Ừm, em xin lỗi.” “Sau này nhớ không?”