"À... được thôi, em nghe lời cô vậy, dù sao cũng không phải chuyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta tốt là được rồi.”
Bạch Kỳ Sương cười và nói: “Đúng vậy!”
"Minh Dao, miếng xếp hình này, sao con lại có thể hoàn thành nhanh như vậy chứ?”
“Rất đơn giản ạ”. “Minh Dao của chúng ta là một thiên tài nhỏ đúng chứ? Chị cũng không thể xếp nhanh như vậy?
Chỉ trong thời gian vài câu nói thì miếng xếp hình này đã được hoàn thành.
“Dạ, con thông minh” “Phì... Còn tự khen nữa, Noãn Tâm, em nhìn nó xem, học giống như em vậy”
"Cô đây là chê bai em sao! Học em như vậy có gì là không tốt chứ, em sống vui vẻ mà! Hơn nữa, loại tính cách này của em, đến đoàn phim nào cũng có thể hoà đồng với mọi người! Cô ơi cô biết không, hiện giờ em đã đến đoàn phim của đạo diễn Khương, mỗi ngày đều được xem các ảnh để so tài, thật là vui!”
Bạch Kỳ Sương cảm thấy vui mừng thay cho cô: “Học hỏi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn sẽ có lợi đấy.”
“Đạo diễn cũng nói như vậy! À đúng rồi... cô có biết Dương Tiêu Nam không ạ? “Biết, trước đây đã từng đóng chung”
“Anh ta với chị Ngô, có phải đã từng có một câu chuyện không ạ?” Bạch Kỳ Sương khẽ sửng sờ hỏi: "À... Lúc đó, hình như có chút dấu hiệu như thế nhưng về sau thì cô không biết rồi”
“Cô ơi, lúc đó cô gặp chuyện ở trong đoàn phim... có phải là cùng một đoàn phim với Dương Tiêu Nam không?”
Bạch Kỳ Sương do dự và khẽ gật đầu: “Ừm, bộ phim đó, chỉ quay được một nửa thì rút khỏi đoàn rồi... Cũng do cô liên lụy đến mọi người!
| “Vậy thì em hình như đoán ra được điều gì đó rồi... Dương Tiêu Nam nói chị Ngô khi nhìn thấy anh ta sẽ ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của chị ấy, lúc trước hai người có nảy sinh chút tình cảm, về sau lại trở thành như lúc này... Nói không chừng, chị Ngô là vì lúc trước cô gặp chuyện mà Dương Tiểu Nam không đứng ra lên tiếng nên đã ghét anh ta...
"Cũng giống như ghét cô Vương Khả Di vậy.”
Bạch Kỳ Sương cười khổ suy ngẫm, phát hiện thực sự có khả năng, không khỏi cười khổ và nói: “Là cô đã trì hoãn Ngô Thu quá nhiều rồi... Vốn dĩ ở tuổi tác này của cô ấy sớm đã kết hôn và sinh con rồi”.
“Cô ơi, cô tuyệt đối đừng có nói nhưu thế. Đây là duyên phận giữa người với người, đầu thể nào nói chính xác được! Nói không chừng duyên phận giữa họ sắp đến rồi này!”
Bạch Kỳ Sương không khỏi sửng sốt khi nghe thấy vậy, sau đó dở khóc dở cười nói: “Noãn Tâm lại có suy nghĩ gì vậy?”
“Hi hi, Dương Tiểu Nam hiện giờ là ảnh đế con đường diễn xuất rất tốt, kỹ năng diễn xuất lại hay vô cùng, nhưng vẫn luôn độc thân! Lại còn vô cùng mong muốn người ta có con gái nữa, nói bộ phim tiếp theo muốn vào vai bố của em... Phì, em chính là đang suy nghĩ, chị Ngô không phải cũng là độc thân sao!”
“Nếu trước đây có chút tình cảm, về sau lại vì chuyện của cô nên không thể thành công, hiện giờ cô đã trở về rồi, cũng bình an vô sự, nam chưa cưới nữ chưa gả, chuyện như nối lại tình xưa... có lẽ rất dễ dàng nhỉ?
“Em đấy em... tuỳ em vậy! Nếu em thực sự có thể giải quyết vấn đề độc thân của Ngô Thu, để cố nợ cô ấy ít hơn thì cô sẽ biết on em!"
“Ha ha ha, có câu nói này của cô thì em sẽ yên tâm đi làm đấy!”
Sau khi dứt lời thì cả ba người trong nhà nghe thấy tiếng nổ lớn, Tô Noãn Tâm và Bạch Kỳ Sương kinh ngạc đến đứng ra khỏi ghế sofa.
Minh Dao đang ở bên cạnh xếp hình cũng sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, cả người đều run cầm cập.
Tô Noãn Tâm nhanh chóng ôm lấy con bé vào lòng và an ủi: “Minh Dao đừng sợ... Bên ngoài có người đang đóng phim đấy! Không sao đâu, toàn là giả cả”.
Nhưng Minh Dao cũng không phải là đứa ngốc. Cửa nhà của con bé cũng bị đẩy ra từ bên ngoài, hoàn toàn không phải là đóng phim.
Tô Noãn Tâm và Bạch Kỳ Sương nhìn ra ngoài cửa với sắc mặt khó coi, Kỷ Vân Như mặc bộ sườn xám, khoác lông chồn, đi giày cao gót và nở nụ cười lạnh lùng, từ ngoài cửa bước vào.
Đi theo sau có tám nữ bảo vệ mặc đồ đen.