Quả thật là không có tiết tháo chút nào.
Bà ta không tin vào mắt mình, cái con nhóc tràn đầy khí chất chợ búa này lại là bà chủ của nhà họ Lệ bọn họ.
Ngay cả đến ông cụ Lệ, đối với loại diễn xuất của con dâu thứ ba này cũng rất không biết xấu hổ.
Nhưng xét cho cùng thì cũng có thể hiểu được nỗi lòng làm mẹ của bà ta, vì con gái mà phải nịnh bợ trước mặt thế hệ sau, vì vậy nên cũng không nói thêm gì nhiều.
Rất nhanh sau đó, thức ăn ở trong phòng bếp đã được làm xong.
Tô Noãn Tâm được Lệ Minh Viễn đưa qua cho một đôi đũa, vươn tay ra nhận rồi cười khổ nói: “Chú à, em ăn cơm không nổi trong kiểu không khí này”.
Lệ Minh Viễn nhàn nhạt quét mắt qua Lam Thanh Như: “Thím hai, nếu như không còn việc gì thì về đi”
Lam Thanh Như tái mặt nói: “Minh Viễn, cậu vì con nhóc này mà đuổi tôi sao?”
“Bằng không thì thím hai là muốn ở lại đây ăn cơm sao?”
“Tôi... Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại phải đi chứ, tôi muốn đi đâu thì đi đó!”
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Vậy thì tùy ý thím”
“Thật là không biết xấu hổ!” Tô Noãn Tâm đột nhiên thốt ra lời nói làm người ta ngạc nhiên. Lam Thanh Nhiên lập tức dựng tóc lên nói: "Cái con nhóc thối này, cô nói ai không biết xấu hổ?”
“Lại chẳng phải nói bà, bà kích động cái gì chứ? Tôi gọi họ điểm tên bà sao? Hay là bà đã thực sự làm ra chuyện gì không biết xấu hổ nên mới dễ dàng cho rằng tôi đang mắng chửi bà”
“Miệng cho không mọc được ngà voi!”
“Haha... ông cụ à, vẫn cho rằng các người là quý tộc quyền quý tao nhã biết bao nhiêu, chẳng phải là giống hệt với những người đàn bà chanh chua bình thường chốn chợ búa hay sao? Còn biết chửi bới thô tục!”
Ông cụ Lệ nhướng mày nói: “Con nhóc này xem ra là thực sự không để nhà họ Lệ ở trong mắt! Dù sao cũng là thế hệ trước của Minh Viễn, vậy mà lại có thể mạo phạm như vậy sao?”
“Dù sao nhà họ Lệ các người cũng chẳng yêu thích gì tôi. Tôi cũng không có ý định gả vào, đương nhiên là phải thẳng thắn rồi! Nếu như trong lòng không có bóng ma thì có thể thẳng thắn vô tư!
Không nhất thiết phải giả bộ đạo đức giả, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm... Chú à, trong cá này có nhiều xương quá!”
"Anh bóc ra cho em.”
“Cảm ơn chú, chú tự ăn là được rồi, em chỉ muốn nhắc nhở chú đừng để bị hóc”
“Được.” Nói vậy thôi chứ vẫn giúp cô nhóc này nhặt xương cá sạch sẽ.
Lam Thanh Như chỉ cảm thấy hình ảnh trước mặt vô cùng chói mắt.
Rõ ràng là đứa con trai mình mang thai mười tháng, sinh ra... cũng đã nuôi dưỡng vài năm.
Tại sao lại phải đi phục vụ một người phụ nữ khác!
Nhưng bây giờ thân phận của bà ta... căn bản là không có tư cách để quản chuyện này.
Mà Tô Noãn Tâm làm đến mức này, chính là cố ý làm như vậy.
“Chú à... vai của em đau quá..”
“Giúp em xoa bóp nhé?
“Nhưng chú không phải là đang ăn cơm sao?”
“Không sao, trong chốc lát cũng không thể nguội được”
“Vậy thì chú xoa bóp giúp em... đều tại thuốc bắc của chú tốt qua... mỗi lần đều là thuốc bắc, cuối cùng cháu là người phải chịu thiệt..” Mà Lam Thanh Như suýt chút nữa là tức đến nổ tung.
Người mẹ ruột như bà ta... cũng chưa được hưởng thụ kiểu đãi ngộ này.
Nhưng lại biết rằng bản thân căn bản là không đủ tư cách để nói bất cứ điều gì.
Chính bà ta... đã từ bỏ cơ hội làm mẹ của anh trước. Anh hận bà ta... cố ý đưa một con nhóc ranh về để chọc tức bà ta. Ngay sau đó, Viện Cát Kỳ với túi lớn túi nhỏ nhanh chóng chạy đến. Nhìn thấy cảnh Lệ Minh Viện đang bóp vai cho Tô Noãn Tâm ở phía trước mà không khỏi sửng sốt