"Cô cô cô.." Ông cụ Lệ tức đến ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.
Lệ Minh Viễn thở dài một hơi: “Ông nội bớt giận, cô bé nhà cháu tình tình như vậy đấy... Thẳng thắn, sáng sủa. Nhưng trong mắt cháu, em ấy tốt hơn những tiểu thư nhà quyền quý giả dối kia nhiều lắm, vậy nên sau này ông nội đừng làm những chuyện làm khó người ta như thế nữa”
“Không làm nữa không làm nữa! Thẳng thắn cái con khỉ! Thật tức chết người ta! Cái thằng này khẩu vị nặng thể nào mà lại tìm về cái người như thế, muốn tức chết ai hả?”
Lệ Minh Viễn nhướng mày, nói: “Dù sao cũng sẽ không tức cháu...”
Mặc dù lúc đầu cũng bị chọc cho tức giận đầy đầu, nhưng sau khi cô nhóc kia trở thành người của mình, liền trở thành một người tri kỷ.
Vì vậy ông nội anh đơn thuần là tự rước lấy thôi, rõ ràng cô nhóc rất đáng yêu mà, sao phải ghét bỏ người ta không có gia thế tốt.
Những thứ đó bản thân có thể lựa chọn được sao?
Ký Vân Tiêu xảy ra chuyện thì trách ai?
Trách mệnh cô nhóc không tốt sao?
Nhưng cô nhóc có thể gặp được mình, rõ ràng là mệnh tốt rồi còn gì.
Ông cụ Lệ hít thở sâu, lại hít thở sâu, mới bình tĩnh lại mà lên tiếng: “Đã ăn cơm chưa?”
"Vẫn chưa ạ!”
"Thím Trương, còn không mau đi làm vài món ăn mang lên!”
“Vâng, cụ chờ một chút, nhà bếp đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, tôi đi nấu cơm cho cậu cả ngay đây!”
Ông cụ gật đầu, nói: “Qua đây vừa ăn vừa nói”
Tô Noãn Tâm nhìn thoáng qua Lệ Minh Viễn một chút.
Lệ Minh Viễn khẽ gật đầu với cô.
Cô nhóc nghe lời theo sau Lệ Minh Viễn, cùng đi đến bàn ăn.
Ông cụ ăn đã được một nửa, lại bắt đầu cầm đũa lên ăn, vừa ăn vừa nói: “Cô nhóc, những nhà quyền quý như nhà họ Lệ, không dễ vào như vậy đâu.”
“Cháu..”
“Cô cứ nghe ông cụ này nói xong đã! Dù sao cô cũng đã muốn ở bên cạnh thằng nhóc này, vậy thì phải vào! Cũng đừng có nói mấy lời không thèm gì đó nữa!”
Trừ khi cô buông tay thằng nhóc này, không cùng nó nữa, nói lại những lời này thì vẫn được.” Tô Noãn Tâm nhếch nhếch miệng, nói: “Cháu cũng không muốn nói như vậy.”
“Được rồi đó, mặc dù lão già này tuổi đã lớn, nhưng cũng đã từng trải qua, cô nhóc có ý đồ gì, trong lòng ta đều biết hết... Trước tiên, chỉ có một điều, cô chưa chắc đã làm được.”
“Điều gì ạ?”
“Không được ra ngoài đóng phim! Làm cái nghề kia thật mất thể diện!”
“Không thể được!”
"Xem kìa... Ta nói con bé này sẽ không làm dduwocjd dâu mà! Ha... Người trẻ tuổi có ước mơ là tốt.
Tốt cái rắm!
Người khác không biết chẳng lẽ chấp thằng nhóc con không biết sao? Trong giới quyến quý những con hát đó tồn tại như thế nào?
Đó là giới sủng vật. Thiên đường cho người ta vui đùa!"
Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Chỉ là một bộ phận thôi! Hòa toàn không phải là tất cả, hơn nữa... cô nhóc có cháu bảo vệ, ai dám đem em ấy làm sủng vật?".
"Hao... đó chính là giới bẩn thỉu thanh danh không tốt, liên đới đến cả giới cũng chịu tiếng xấu!"
"Mấy năm nay, giới giải trí sớm đã là vũng nước đυ.c rồi... cũng đừng trách người khác xem thường cái nghề này!"
Tô Noãn Tâm nhếch miệng, nói: “Mặc dù tôi cũng đã được chứng kiến... Nhưng chuyện này mỗi người đều khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm được!”
“Vậy nên cô nhóc à, cô không hợp với những người như chúng ta đầu, kiến thức hạn hẹp... Cũng đừng không cam lòng, sự thật là như thế!”
"Vậy tôi không gả vào nhà các người nữa là được, có gì ghê gớm chứ!” Tô Noãn Tâm thở hổn hển nói.
Ông cụ Lệ nháy mắt vui mừng, cơm cũng không ăn nữa, cười ha hả nói: “Đây là chính cô nhóc nói đấy nhé, nhưng mà không được đổi ý đầu!”