Chú Là Của Em

Chương 400: Tô Noãn Tâm, rốt cuộc cô có nói hay không?

"Cô giáo của tôi có biết ông xấu xa và vô liêm sỉ như vậy không, ngang nhiên bắt cóc con nhà người ta giữa đường giữa chợ thế này?"

“Cô ấy không biết”. “Vậy thì chú của tôi cũng không biết!”

“Tô Noãn Tâm... Bộ phim lần trước cô quay, tôi có thể đẩy nó lên khung giờ vàng để phát sóng... Sự nghiệp diễn xuất sau này của cô, tôi cũng sẽ không bao giờ để cô thiếu tài nguyên, cô thấy như thế nào, có được không?"

"Không được, tôi không bao giờ đi cửa sau để có được tài nguyên, tôi sẽ tự dựa vào sức lực của mình để thành công, mọi người đều nghĩ rằng vai diễn đó phù hợp với tôi nhưng tôi cũng phải thấy mình có thể làm tốt được thì tôi mới nhận”.

"Không có cái gì có thể thương lượng sao? Tôi đang cho cô một cơ hội đấy... Cô xem, lại qua mười phút nữa rồi”.

Tô Noãn Tâm không phải không hề sốt ruột. Cô muốn về nhà đón sinh nhật cùng chú của cô lắm rồi. Cô cũng lo lắng chú ấy không tìm được mình, điện thoại lại không thể liên lạc được, chú ấy sẽ lo

lång...

Thấy cô lâu quá không về nhà, chắc chắn mẹ cô cũng lo lắng lắm. Vậy nhưng...

Cô uống rượu phạm sai, đã nói ra hết chuyện của cô giáo cho Lục Viễn Phương nghe, cho nên giờ cô không thể gây thêm rắc rối nào cho cô giáo nữa.

Cô hít một hơi thật sâu và nói: "Nếu tôi thực sự bỏ lỡ sinh nhật của chú tôi, chú ấy nhất định sẽ bắt ông phải trả giá vì đã bắt tôi đi... Chú ấy sẽ không trách tôi đâu!"

"Nhưng còn cô thì sao? Cô không cảm thấy có lỗi với anh ta sao?” "Tôi làm gì có lỗi với chú ấy cơ chứ? Không phải tôi đã bị ông bắt cóc sao?"

“Này... Nếu có bằng lòng cho tôi biết địa chỉ của Bạch Kỳ Sương, tôi sẽ thả cô đi ngay... Vậy là trong mắt cô, Lệ Minh Viễn còn không bằng cô giáo cô ư?”

"Lục Viễn Phương, đừng nói nhảm nữa, chuyện nào ra chuyện đó! Ông so sánh như vậy không thấy là quá khập khiễng rồi à?”.

“Tô Noãn Tâm, rốt cuộc cô có nói hay không?” Lục Viễn Phương đã hoàn toàn mất kiên nhẫn. Nhà cũ của nhà họ Lệ. Hầu như các trưởng bối và hậu bối của toàn bộ gia tộc họ Lệ đều có mặt ở đây.

Lệ Minh Viễn vừa trở về nhà, liền bị mấy anh chị em họ kéo đến ngồi ở ghế sô pha phòng khách, đội lên đầu một chiếc mũ sinh nhật.

“Anh Minh Viễn, sinh nhật vui vẻ!”. “Anh Minh Viễn! Chúc anh mọi chuyện thuận lợi, càng ngày càng đẹp trai!” "Anh Minh Viễn, chúc anh càng ngày càng trẻ ra!” Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: “Tại sao các cậu tới đây?”

Lệ Minh Nguyệt nói: "Anh à... Hôm nay là sinh nhật của anh, em dù có ở chân trời góc bể cũng phải về dự chứ!”.

Lệ Minh Ngọc nhìn thấy anh, vẻ mặt rất hưng phấn nói: "Đúng vậy, mẹ em cũng đã làm rất nhiều đồ ăn ngon cho anh!"

Lệ Minh Thành cũng thản nhiên nói: "Mẹ em cũng làm" Đối với mấy anh em họ khác, thái độ của Lệ Minh Viễn khá tốt. Nhưng đối với Lệ Minh Thành... Ánh mắt của anh có chút lạnh lùng. Nhưng anh cũng không nói gì.

Lệ Minh Thành nhỏ hơn Lệ Minh Viễn vài tuổi, vừa đi du học về... Đối với người anh họ chưa từng gặp mặt từ nhỏ này, trong lòng anh ta vừa ngưỡng mộ vừa phẫn nộ.

Vì từ nhỏ mỗi lần Lệ Minh Ngọc và Lệ Minh Nguyệt bị ai đó bắt nạt, Lệ Minh Viễn sẽ giống như một

người đại ca, thay họ lại danh dự.

Chỉ có mình anh ta... Anh ta không nhận được sự quan tâm ấy. Căn bản từ đầu đến cuối, anh dường như chẳng để anh ta vào trong mắt.

Nhưng kể từ khi anh ta nhớ ra mọi chuyện, anh ta nhớ rằng mình đâu có làm gì xúc phạm đến Lệ Minh Viễn đâu...

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Ông nội đâu?”

"Ông nội đang trong phòng làm việc! Anh, anh có muốn đi gặp ông nội trước không? Vậy anh đi đi, chúng em sẽ đợi anh xuống ăn tối!"

Lệ Minh Viễn nhẹ giọng nói: "Anh không ăn đâu... Anh lên kia gặp ông nội"

"Anh... Sao có chuyện đó được! Hôm nay là sinh nhật anh, hiếm khi có được không khí vui vẻ như vậy, chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh... Ngay cả chú út cũng chuẩn bị về rồi”