“Hừ, mẹ tôi còn không muốn gả cho ông kìa! Nhiều năm vậy rồi, không có ông hai mẹ con tôi vẫn sống rất tốt!” “Vậy là được rồi... hai người sống tốt thì tôi cũng yên tâm.” “Ông bớt ở đây làm bộ làm tịch đi! Mẹ tôi mới không thèm sự quan tâm của ông đâu!” “Noãn Tâm! Không được nói chuyện với bố con như vậy!” Tô Ngọc Mỹ nghiêm giọng nói xong câu này thì liền bắt đầu thở dốc hồng hộc.
Tô Noãn Tâm lập tức không dám hỗn hào nữa mà vội vàng chạy qua vuốt ngực thuận khí cho mẹ cô: “Mẹ con không nói nữa còn không được sao, mẹ đừng để giận mà xảy ra chuyện gì đấy.” “Hôm nay con đã bị mẹ dọa sợ không nhẹ rồi.” “Mẹ." Tô Ngọc Mỹ đã hoàn toàn thở dốc không nói ra được lời nào.
Tô Noãn Tâm vội nói: “Mẹ đừng nói chuyện nữa...con khách khí với ông ta là được chứ gì.”
Dù sao đối với cô mà nói ông ta cũng chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
Cô chưa từng ôm hi vọng gì nên cũng không có cái gì mà thất vọng.
Cô chỉ là cảm thấy không đáng thay cho mẹ mình thôi. Trong lòng Cổ Minh Đức vốn căn bản không hề có mẹ cô ngay cả nói chuyện cũng khách sáo như vậy, đây mà là thái độ đối với người mình yêu sao?
Nhiều lắm cũng chỉ là một người bạn xưa mà thôi.
Nhưng mẹ cô mở miệng ngậm miệng đều gọi đó là bố cô thật đúng là đã tự ti đến một trình độ nhất định rồi.
Cổ Minh Đức thấy Tô Ngọc Mỹ như vậy liền chau mày nói: “Bà Tô, bà đừng tức giận... tôi không sao cả, tính cách này của Noãn Tâm cũng tốt lắm, rất chân thật, không dễ bị người ta ức hϊếp. “Anh Lệ, sao anh lại không đi vào?” Ở ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo.
Ba người trong phòng đều dồn dập nhìn về phía cửa phòng bệnh, chỉ thấy Lệ Minh Viễn đang đứng ngay trước cửa, bên cạnh anh còn có một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ công sở màu trắng trong có vẻ cực kỳ giỏi giang.
Một đầu tóc dài búi ra sau đầu, trên chân mang giày cao gót làm cho đôi chân càng thêm thon dài.
Khuôn mặt rất thanh thuần, giữa hai hàng mày có hơi giống với Cổ Thiên Linh, nhưng về mặt khí chất thì lại hoàn toàn bất đồng.
Nếu nói Cổ Thiên Linh là một người đẹp bình hoa thì cô gái trẻ trước mắt này chính là một người đẹp có nội hàm.
Anh Lệ?
Giọng cũng ngọt gớm nhỉ.
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm có hơi quái dị mà nhưởng mày
Đây là đóa hoa đào từ đầu chui ra của Lê Minh Viễn lên. vậy?
Lệ Minh Viễn còn chưa nói chuyện thì Cổ Minh Đức đã giành trước một bước kinh ngạc thốt lên: “Sao Thanh Nhã lại đến đây?”
Cổ Thanh Nhãn ra chiều ngoan ngoãn trả lời: “Bố con sợ bố xảy ra chuyện, không yên tâm nên mới đến đây xem thử”
Cổ Minh Đức cười khổ nói: “Bố thì có thể có chuyện gì... nếu đã đến rồi thì vào gặp mặt dì Tô của con đi.”
Cổ Thanh Nhã nghe lời bước vào, khi nhìn thấy người phụ nữ ốm yếu tiều tụy nằm trên giường bệnh thì cô ta cười nhẹ nói: “Chào dì Tô, con là Cổ Thanh Nhã, trước đó mẹ và chị gái đã có nhiều đắc tội, con thay họ tạ lỗi với dì... mong dì đừng để trong lòng mà dưỡng thân thể cho tốt, sức khỏe mới là quan trọng nhất
Tô Noãn Tâm chau mày nói: “Người nhà họ Cổ mấy người bớt xuất hiện thì sức khỏe mẹ tôi sẽ tốt lắm!” “Đây là em gái Noãn Tâm nhỉ. chị là chị Thanh Nhã của em, lần đầu gặp mặt, cũng không đem quà gặp mặt gì... cái đồng hồ này thích hợp cho con gái như chúng ta mang, nếu Noãn Tâm không chế thì chị sẽ tặng nó cho em nhé.” Cổ Thanh Nhã nhìn thì không lớn tuổi, cũng chỉ mới khoảng hai mươi, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, bây giờ đang thực tập tại tập đoàn nhà họ Cổ.
Tô Noãn Tâm ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cái đồng hồ kia một cái liền bĩu miệng nói: “Cũng không biết nhà họ Cổ mấy người có tật xấu gì... lại cứ thích nhận thân loạn xạ như vậy!”
Nghe thấy lời này Lệ Minh Viễn suýt tý nữa liền cười ra tiếng.