Chú Là Của Em

Chương 216: Cổ Minh Đức, ông đau lòng rồi sao?

**********

Người đàn ông Cổ Minh Đức này Tô Noãn Tâm chưa từng gặp qua lần nào, chỉ từng nghe mẹ cô kể qua.

Nhưng cô không có một chút ấn tượng tốt nào.

Trong lúc nói, Tô Noãn Tâm tức giận tới mức ngón tay cũng đang run rẩy. Lệ Minh Viễn nhíu mày nằm lấy cổ tay của cô nói: "Ngoan, đừng tức giận... bây giờ đã càng ngày càng tốt hơn rồi, không phải sao?"

Tô Noãn Tâm yên lặng nhìn xem bàn tay to lớn đang nằm lấy cổ tay mình... nhịn không được méo méo miệng nói: "Chú... hôm nay để chủ chế cười rồi, nhưng em kìm không nổi. "

Nỗi oán hận im lặng trong lòng đã rất lâu chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm nay mà dường như toàn bộ đều bùng phát ra ngoài. “Không cảm thấy buồn cười... chỉ là, đừng tức giận nữa, nếu tức giận dì Tô sẽ cảm thấy đau lòng"

Lý Mạnh vừa mới làm theo dặn dò của Lệ Minh Viên, đe dọa ông ba nhà họ Lệ tới bệnh viện một chuyển, về tới cửa phòng bệnh, liền nghe thấy Lệ Minh Viễn nói ra câu này.

Trong lòng trực tiếp bổ sung một câu... là Tổng giám đốc ngài đây đau lòng Tổng giám đốc cuồng vợ bảo vệ vợ đã xuất hiện!

Cổ Thiên Linh cảm thấy mấy chuyện đó đều không liên quan tới cô ta.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng Lê Minh Viễn dịu dàng như vậy mà bảo vệ cho Tô Noãn Tâm thì trong lòng ghen tỵ muốn phát điên.

Khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười chua xót rồi nói: "Tô Noãn Tâm... mấy chuyện cô vừa nói tôi đều không biết, cũng không hiểu tôi mời bố tôi đến là được." phòng làm việc của Tổng giám đốc của tập đoàn Cổ thị. Bà Cổ bày ra một vẻ mặt cay nghiệt, giảm lên đôi giày cao gót trực tiếp xông vào.

Trong phòng làm việc, Cổ Minh Đức vẻ mặt ôn hòa đang chỉ dạy cho con gái vài chuyện về vấn đề công việc. Cổ Thanh Nhã khiêm tốn tiếp nhận bố chỉ dạy, nhìn bố mình với vẻ mặt tràn đầy sùng bái.

Con trai cả của nhà họ Cổ là Cổ Thanh Dương nhìn dáng vẻ bổ cưng chiều em gái, khỏe miệng khẽ cong lên nở ra một nụ cười.

Cũng chỉ khi ở ông ty, khi anh em hai người bọn họ và bố cùng nhau học tập cách quản lý công ty mới có thể có được một chốn thiên đường yên tĩnh.

Khi ở nhà, anh ta cùng với mẹ và chị cả của anh ta tam quan không hợp nhau... tùy tiện nói chuyện qua lại vài câu cũng có thể cãi nhau.

Cho nên bố và con trai con gái ba người bọn họ bình thường thời gian ở công ty còn nhiều hơn cả thời gian ở nhà.

Theo vẻ mặt khó coi xong vào của bà Cổ, sắc mặt của ba người ở trong phòng làm việc đồng thời khẽ thay đổi. “Mẹ sao đột nhiên mẹ lại tới đây. Cổ Thanh Nhã và Cổ Thanh Dương vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nói. “Bà đến công ty để làm gì?” Cổ Minh Đức nhíu mày hỏi.

Thái độ của chồng với hai đứa con trai và con gái khiến bà Cổ kích động tới mức cầm lấy cái túi xách hàng hiệu trong tay dùng sức ném mạnh xuống nền đất.

Còn mang theo cả tràn đầy tức giận mà hét lên nói: "Đây là công ty của nhà họ Cổ, tôi là bà chủ của nhà họ Cổ cũng không thể tới đây sao?" “Bà phát điên cái gì?” Cổ Minh Đức cũng hét lên nói. “Mẹ mẹ muốn làm gì vậy ở đây là công ty, có rất nhiều người ngoài ở đây... anh, anh mau đi đóng cửa lại đi." "Không được đóng! Hôm nay tôi phải làm lớn chuyện lên Cổ Minh Đức, ông cứ thể để cho tiểu tam mà ông tìm ở bên ngoài tới bắt nạt tôi sao?

Nếu ông đã dám làm, thì đừng sợ mất mặt"

Nếu như không phải Cổ Minh Đức không màng thể diện đi tìm tiểu tam, bà ta sao có thể phải chịu loại áp bức và lăng nhục như vậy chứ?

Bị ép quỳ xuống xin lỗi! . Đam Mỹ Hài

Tận mắt nhìn thấy đứa con gái mà mình cưng chiều nhất quỳ xuống xin lỗi người khác một cách không có khí thế như vậy... còn nói để cho mình đừng có liên lụy tới nó.

Bà ta chưa từng tức giận tới mức này bao giờ!

Không sai, hôm nay bà ta chính là muốn phát điện Chính là muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên! Cổ Minh Đức nghe xong, đột nhiên đáy lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu.

Nhíu mày nói: “Hôm nay bà lại chạy qua đó làm ầm ĩ rồi? Bà Cổ cười lạnh đáp: "Không sai! Tôi không chỉ chạy qua đó làm ầm ĩ, tôi còn khiến cho con tiện nhân tiểu tam kia suýt nữa thì tức chết! Bây giờ còn đang nằm trên giường bệnh thở oxy kia kìa! Sao nào? Cổ Minh Đức, ông đau lòng rồi sao?”