Chú Là Của Em

Chương 195: Tần Thiên cảm thấy cay mắt

**********

Chương 195: Tần Thiên cảm thấy cay mắt

Trên mặt Ngô Thu tỏ vẻ khinh thường nói: “Cô Tô, cứ tùy ý.

Tô Noãn Tâm hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại trong balo sau lưng ra rồi gọi điện thoại cho Tần Nghĩa.

Bên trong phòng làm việc của tập đoàn nhà họ Trần, Tần Nghĩa đã chờ cuộc điện thoại này từ lâu rồi.

Anh ta chớp chớp đôi mắt xinh đẹp của mình với anh trai anh ta: “Anh, Noãn Tâm nhà em gọi điện thoại cho em nè."

Khóe miệng Tần Thiên giật giật: “Là Noãn Tâm của nhà Minh Viễn, không phải của nhà em

Tần Nghĩa nhưởng mày nói: “Chắc chắn sau này sẽ là của nhà em.

Tần Thiên nhìn anh ta như đang nhìn một tên ngốc nói: “Hy vọng em có thể giữ vững được lòng tin về việc này” “Anh, anh bớt đả kích em đi. Anh xem, Noãn Tâm nhà em đã bắt đầu gọi điện cầu cứu em rồi đây này.” “Thế nên, cầu cứu em thì em sẽ đồng ý sao?” “Đương nhiên là không rồi! Điều em muốn là khoảng cách tiếp xúc gần gũi và lâu dài với cô ấy! Ký hợp đồng với cô ấy là lựa chọn sáng suốt nhất rồi!” “Lệ Minh Viễn có thể giúp cô ấy tìm vô số người trẻ tuổi để cho cô ấy chọn!” “Anh này chẳng hiểu em gì cả, tính cách của Noãn Tâm em hiểu rõ nhất... Hoặc là không để tâm đến, trực tiếp thấy khó mà lui, hoặc là để tâm rồi... vậy thì cô ấy sẽ cố gắng làm mọi cách có thể để tranh thủ nắm được trong tay mình!

Bộ dạng của cô ấy không giống như mọi người vẫn nghĩ đâu, cô ấy là một con cừu nhỏ... Em nghĩ Tô Noãn Tâm thế thôi chứ cũng tàn nhẫn lắm đó.

Nếu cô ấy không có ý nhất định phải có được trái tim của Ngô Thu thì cô ấy sẽ không gọi cuộc điện thoại này cho em đâu.”

Tần Thiên nhưởng mày: “Tùy em, nếu em muốn chết thì anh cũng không níu kéo em đâu... Lát nữa nếu Minh Viễn gây phiền phức cho anh thì anh sẽ trực tiếp giao em cho cậu ta luôn” “Chẳng lẽ em còn sợ anh ta sao, tình địch với nhau thì sớm muộn gì cũng phải đọ sức thôi.”

Điển hình của điếc không sợ súng!

Anh đây tôn trọng một người đàn ông như em. Tần Nghĩa cầm điện thoại lên để bên tai, cười nói với vẻ mặt vô cùng nghiền ngẫm: “Noãn Tâm à, sao em lại có thời gian mà gọi điện thoại cho anh thế?” “Tần Nghĩa, anh bớt giả ngu đi!”

Lời này của Tô Noãn Tâm vừa thốt ra, tay đang cầm cốc cà phê của Ngô Thu không khỏi khựng lại một chút.

Cô gái nhỏ này hình như không đơn giản chút nào. Sau lưng có chỗ dựa vững chắc là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh thì cũng thôi đi, nhưng sao cô ấy lại có thể nói chuyện với ông chủ Tần Nghĩa của cô ta bằng giọng điệu này chứ?

Cô ấy lấy đâu ra sự tự tin này vậy?

Cô ta chỉ nghe Tô Noãn Tâm tiếp tục nói với giọng nói cực kì không vui: “Tần Nghĩa, anh bớt đặt toàn bộ tâm tư của anh lên người tôi đi, anh tưởng lúc anh bị tôi giảm dưới chân nghĩa là tôi có để ý tới anh sao?

Tôi xem anh là bạn, vậy mà anh lại sắp xếp mọi thứ sau lưng tôi?” “Noãn Tâm, những gì anh làm đều là muốn tốt cho em thôi! Em đến công ty anh đi, anh nhất định sẽ nâng đỡ cho em làm nhất tỷ của công ty! Toàn bộ tài nguyên tốt đều sẽ ưu tiên cho em trước! Không sớm thì muộn cũng sẽ để em vang danh khắp nơi, chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi!” “Nhìn đi, anh cũng đã tặng người quản lý tốt nhất trong giới giải trí này đến trước mặt em rồi!” “Em không cảm kích anh thì cũng thôi đi, lại còn nghĩ anh sắp xếp mọi thứ cho em, em thật sự chẳng thấu tình đạt lý gì cả.

Tần Nghĩa ở đầu bên kia điện thoại nói rất tủi thân. Tần Thiên nhìn sắc mặt của anh ta thì thấy mắt có hơi cay cay.

Vậy tất cả đều là nói dối như không có chuyện gì xảy ra sao à?

Chạy đi thích một người phụ nữ sao?

Một người đàn ông muốn thành công trong sự nghiệp thì tốt nhất là đừng dính dáng đến phụ nữ, nếu không người này sẽ trở nên ngốc nghếch hơn người kia.

Lệ Minh Viễn là người như thế.

Tần Nghĩa cũng là người như thế!

Tô Noãn Tâm cười đầy lạnh lùng: “Vì tốt cho tôi? Tân Nghĩa, anh muốn tôi cười đến chết mất sao? Tính khí tôi như thế anh không biết à? Tôi mà cần phải đi cửa sau rồi tìm công ty nâng đỡ à?

Anh nhớ kỹ cho tôi, sau này tất cả những tài nguyên tối có, tất cả những vai diễn tôi diễn đều là tôi giành được dựa vào chính khả năng của mình!

Không cần phải dựa vào bất kỳ ai để giúp tôi đi cửa sau cả!

Hơn nữa tôi tin những thành công như vậy đều chẳng có ý nghĩa gì cả! “Noãn Tâm, có phải em bị ngốc không... Cửa sau tốt như vậy em không đi, lại chạy đi nếm những khổ cực ngoài kia làm gì? Em có biết một diễn viên bình thường cho dù có thực lực đến đầu đi chăng nữa mà không có người chống lưng thì có là 10 năm, 20 năm cũng chẳng ngóc đầu lên được đầu..