Được!
Minh Viễn của mẹ, của mẹ
Má nó, con là được nhặt từ thùng rác bên đường về! Tô Noãn Tâm chỉ cảm thấy đau răng.
Lệ Minh Viễn được Tô Ngọc Mỹ dùng mấy câu nói an ủi xong thì liền đi ra khỏi nhà.
Khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của Tô Noãn Tâm anh lại nhấc chân như muốn đi ngược lại vào trong, Tô Noãn Tâm thấy vậy liền vội vàng đi qua, mang khuôn mặt nịnh nọt kéo lấy cánh tay anh, lắc qua lắc lại hai cái nói: “Chú... đừng vậy mà, người ta biết sai rồi mà!” “Sao chú còn giống như học sinh tiểu học mà đi mách lẻo với mẹ tôi vậy chứ. “Tô Noãn Tâm, cô đang nói tôi ấu trĩ sao?" Lệ Minh Viễn cười lạnh nói.
Trong lòng Tô Noãn Tâm giật mình, vội vàng giơ một tay lên nói: “Tôi thề! Tôi không có! Chú, chúng ta tiếp tục ngồi đi... tôi kể chuyện cho chủ nghe được không!" “Cô còn nói không có!” Anh là con nít hải Còn cần nghe kể chuyện? “Ôi chao hiểu lầm thôi mà… để tôi kể chủ nghe chuyện lúc nhỏ của tôi, từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây..
Vừa nói xong liền nghe bên ngoài cổng có một ông cụ đi ngang qua nhìn vào trong kinh ngạc nói: “Ôi Noãn Tâm về rồi đấy à! Mẹ cháu đâu?”
Tô Noãn Tâm vội vàng ngẩng đầu lên nhìn qua, thấy là ông nội hàng xóm thì liền tươi cười nói: “Ông nội Uông, mẹ cháu cũng về rồi... đang nấu cơm cho khách trong nhà đấy, buổi chiều vẫn phải về lại bệnh viện”
Ông cụ thở dài nói: “Bệnh kia của mẹ cháu... còn có thể chữa không?” “Ông nội Uông yên tâm, vẫn chữa được “Vậy thì tốt, vậy thì tốt... chàng trai này là khách đến nhà cháu hôm nay hả?”
Chỉ nhìn cách ăn mặc không thì liền biết đây không phải người dân bình thường rồi.
Trên mặt Tô Noãn Tâm có hơi không tự nhiên mà cười khan nói: “Ha ha ha... đúng vậy! Ông nội Uông muốn vào trong ngồi chút không? Cháu rót cho ông ly trà hoa cúc uống Tô Noãn Tâm vừa nói xong thì Tô Ngọc Mỹ liền từ trong nhà chạy ra, nhiệt tình gọi: “Chú Uông, chú về rồi đấy à… đã rất lâu không thấy chủ rồi.” “Đúng vậy, Ngọc Mỹ đang nấu cơm đấy à! Thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa!” “Đã đỡ hơn rồi, chẳng qua vẫn phải nằm viện, ăn cơm xong liền phải quay về... chủ Uông, đây là con rể tương lai của cháu, hôm nay lần đầu tiên đến nhà, lát nữa đến cùng uống một chút?”
Ông cụ Uống tràn đầy kinh ngạc nói: “Ô... Noãn Tâm đã có bạn trai rồi à! Vậy thì rượu này phải uống mới được! Cháu đợi đấy, lát nữa chủ đi gọi đám người ông Giang cùng đến uống chung, sau đó để bà nhà chủ qua đây giúp cháu chiêu đãi” “Lần đầu đến nhà, chúng ta không thể tiếp đãi không chu đáo được!”
Tô Ngọc Mỹ nghe được lời này thì trên mặt liền tràn đầy vui mừng nói: “Vậy thì đành nhờ chú Uông giúp đỡ xử lý rồi...rau dưa cháu đã mua rồi, vẫn còn đang làm đây! Lát nữa các chú chỉ lo uống rượu thôi là được. “Noãn Tâm, còn không mau đi mua chút rượu ngon về
Ôi đậu! đây?”
Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi sao lại biến thành bạn trai lần đầu tới nhà rồi?
Còn làm ra trận thế lớn như vậy...
Tô Noãn Tâm dở khóc dở cười nói: “Mẹ... không cần đâu.” “Bảo con đi thì đi đi...có con rể nhà ai lần đầu đến nhà mà không ồn ào náo nhiệt chứ, quá lạnh nhạt là đối đãi không chu toàn với Minh Viễn, nhà chúng ta chỉ có hai mẹ con mình, cũng không có thân thích gì tới nhà, chỉ có thể nhờ những bà con cô bác ở đây đến giúp đỡ góp vui thôi..
Ông cụ Uông đứng trong sân cười ha ha nói: “Còn không phải sao, Noãn Tâm à, nghe lời mẹ cháu đi, bọn ông đều là người từng trải, những cái phong tục này hiểu hơn cháu nhiều, Ngọc Mỹ cháu đợi nhé, để chủ bảo bà nhà gϊếŧ con gà đem qua cho đám nhỏ ăn, bổ sung dinh dưỡng. “Ôi chao chú đừng làm đấy...sao cháu có thể nhận được chứ!” “Nên mà! Bệnh này của cháu... mọi người ở đây cũng không có điều kiện gì tốt, không giúp gì được nhiều, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu, vậy nên loại chuyện nhỏ này đừng giành với chủ, cháu quay vào trước đi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã thích cuốn sách này, tác giả đảm bảo cuốn sách này càng về sau tình tiết sẽ càng hay, mọi người có thể yên tâm bỏ sách vào thư viện đọc, mỗi buổi trưa đều sẽ có chương mới!