Chú Là Của Em

Chương 176: Cuối cùng thì tổng giám đốc vẫn mềm lòng!

Nói thẳng ra là do bản thân mình vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Bản thân mình quả nhỏ bé rồi...

Lê Minh Viễn đã giúp cô rất nhiều việc

rồi.

Sau khi rửa bát xong, Tô Noãn Tâm liền đeo cặp sách lên chuẩn bị rời đi.

Lê Minh Viễn không ở dưới lầu, thim Lý thấy vậy thì vội vàng nói: "Noãn Tâm, chắc là cậu chủ đang ở phòng làm việc trên lầu, cháu lên chào một câu rồi hãy đi."

Tô Noãn Tâm cảm thấy xuất phát từ sựlễ phép thì cô cũng nên chào anh một tiếng.

Không dỗ dành được anh thì thôi, ít nhất cũng không thể đắc tội thêm nữa.

“Vâng, cháu lên lầu chào chú ấy một tiếng "

“Đi đi, có chuyện gì thì bình tĩnh nói với cậu chủ cậu chủ trầm tính, bình thường ở nhà cũng không thích nói chuyện nhiều, cháu có thể nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn thì tốt rồi, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu ý tốt của cháu.

"Cảm ơn thím Lý đã nhắc nhở "

Trong phòng làm việc trên lầu. Lê Minh Viễn mặc một bộ quần áo ở

nhà, ánh sáng từ màn hình máy tính bắt lên khuôn mặt lạnh lùng đang chăm chú nhìn số liệu.

Tô Noãn Tâm đứng ở cửa, hít một hơithật sâu rồi gõ cửa nói: "Chú à, là em em có thể vào trọng không?"

Lệ Minh Viễn lạnh nhạt nói: “Vào đi."

Cửa ra vào bị cô đẩy ra, cô nhóc cúi đầu ủ rũ đi vào.

Lê Minh Viễn không kìm được thẩm cười lạnh trong lòng. . Truyện Khác

Ha.

Không nhịn được nữa rồi chứ gì?

Nhưng lại nghe thấy Tô Noãn Tâm nói: "Chú... em phải về trường nên tới chào chú một tiếng."

" À, chắc chắn là không có chuyện gì khác chứ?"

Tô Noãn Tâm có chút tức giận ngước mắt lên trừng anh và nói: “Có phải chủ cảm thấy em là một thứ phiền phức suốt ngày quấn lấy chủ đúng không? Mỗi lần chỉ cần đến tìm chủ thì đều là mạng rắc rối đến chochủ đúng không?"

Lệ Minh Viễn hỏi ngược lại có: "Chẳng lẽ không phải sao?"

“Chú yên tâm đi! Sau này cho dù em có bị người khác gây khó dễ đến chết, chịu đựng bao nhiêu khổ sở thì cũng sẽ tuyệt đối không tới nhờ chủ giúp đỡ nữa đâu!"

“Tốt nhất là vậy.”

"Được, vậy chúc chủ vui vẻ! Tạm biệt!"

Tô Noãn Tâm nói xong câu này liền quay người đi thẳng ra cửa.

Lê Minh Viễn đưa mắt nhìn theo mãi cho đến khi bóng lưng của cô biến mất. vô thức nhíu mày.

Kỳ lạ là trong lòng anh đột nhiên có chút nóng nảy.

Nếu vừa rồi Tô Noãn Tâm có thể nói gì đó dễ nghe thì tốt rồi.

Đăng này cô lại chẳng nói câu nào, cứnhư là anh đang lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử vậy.

Lệ Minh Viễn nghĩ rồi cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Lý Mạnh rồi gọi cho anh ta.

Lý Mạnh là thư ký đặc biệt sẵn sàng nghe lệnh trong suốt hai mươi tư giờ, chuông điện thoại vừa vang lên đã được nhấc máy ngay tức khắc.

Tổng giám đốc, anh có gì cần dặn dò?"

"Điều tra xem gần đây Tô Noãn Tâm

gặp phải chuyện gì phiền phức."

“Vâng, tổng giám đốc.

Sau khi tắt điện thoại, Lý Mạnh liền sai người đến tìm giáo viên phụ trách lớp diễn xuất để nghe ngóng tin tức

Trước kia, lúc làm thủ tục nhập học cho Tô Noãn Tâm cũng là một tay Lý Mạnhtìm người liên hệ với giáo viên này.

Rất nhanh đã nghe ngóng được tích hai ngày sau Tô Noãn Tâm sẽ gia nhập phim và chuyện cô chưa có người quản lý và trợ lý đi cùng.

Lê Minh Viễn vừa nghe thấy vậy liền nghĩ... thế mà lại là chuyện này cũng chỉ là một chuyện còn con thôi.

Cũng không được coi là Tô Noãn Tâm rước họa về cho anh.

Trong lòng liền cảm thấy hơi khó chịu... dáng vẻ ủy khuất củi đầu im lặng ăn cơm của cô nhóc kia chợt hiện lên trong đầu, đột nhiên anh cảm thấy hình như anh có chút quá đáng với cô.

Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lý Mạnh nói: “Tổng giám đốc, chuyện này chúng ta có cần trực tiếp tìm một người có thể tin tưởng giúp cô Tôi không?"Lê Minh Viễn nhàn nhạt nói: “Quả thực là sau này cô ấy sẽ cần đến những điều này, nhưng hiện giờ cô ấy vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu... người quản lý hay trợ "lý đều phải tìm những người đáng tin ở bên cạnh, nhắc nhở và giúp đỡ cô ấy.

“Vâng, tổng giám đốc! Tôi sẽ đi làm ngay, ngày mai sẽ để cô Tô tự mình chọn người phù hợp!

“Cô bạn đó của cô ấy có lẽ cũng chưa tìm được người... cậu tiên thể giúp bạn của cô ấy - cô Dương đó tìm thêm một trợ lý và một người quản lý nữa, chắc là cô nhóc đó sẽ dùng người chung với bạn của mình."

Lý Mạnh cảm thấy tổng giám đốc thực sự rất để tâm đến cô Tô.

Ngay cả bạn bè bên cạnh cô ấy cũng được tổng giám đốc chú ý.