Chú Là Của Em

Chương 116: Hu hu... Chú di, em so!

Sau khi Tô Noãn Tâm thích nghi với ánh sáng mạnh, cô lập tức nhìn qua hoàn cảnh hiện tại và con người xung quanh.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lê Minh Viễn... rốt cuộc không nhịn được nữa, cô òa lên khóc lớn.

Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cô bị dọa sợ thành như thế.

Những con người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm... Lệ Kiên với cái gương mặt sưng vù bầm dập nên nhất thời cô nhận ra, cho nên trực tiếp bỏ qua.

Trong tất cả mọi người xung quanh, dường như Tô Noãn Tâm chỉ nhìn thấy Lê Minh Viễn, cũng không nói chuyện mà độtnhiên khóc lớn tại đó.

Cô gái nhỏ ở bên khóc nức nở, tiếng khóc kia khiến người khác nghe mà không đành lòng.

Vừa khóc nức nở, cô vừa lắp bắp trong miệng hồ: "Hu hu hu... chủ ơi, em sợ quá... hu hu hu..."

Lệ Kiên còn tưởng một tiếng gọi chú trong lời nói kia là đang gọi chính mình.

Ngay lập tức, hai tròng mắt anh ta hơi nheo lại... Chậc chậc, sớm biết có ngày hôm nay thì hồi đó sao lại làm vậy!

Cuối cùng, không phải là tự bê đá đập chân mình sao?

Anh ta ừa định bước tới gần, trước hết là đe dọa cô nhóc kia vài câu, sau đó cưỡng bức, dụ dỗ một hồi, thế nào cũng bắt được cô gái nhỏ dễ như trở bàn tay.

Nhưng chỉ nhìn thấy có người cònnhanh hơn anh ta một bước, đi đến bên cô gái và dừng lại, tràn đầy ý tứ trêu ghẹo nói: "Tô Noãn Tâm, đến đây, nói cho tôi biết, em đã làm chuyện không có tình người gì thế "ha?"

Ông cụ Lệ nhìn thấy vậy, vẻ mặt của ông ta lại trở nên rất kinh ngạc, nói: "Minh Viễn, cháu cũng quen biết cô gái này sao?"

Lê Minh Viễn nhàn nhạt "ừm" một tiếng.

Ông cụ Lệ cau mày nói: "Nếu đây là người mà các người quen biết... Các người nói xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

"Không vội... Để sau khi cháu hỏi cô ấy đầu đuôi, ngọn ngành câu chuyện rồi ông nội đưa ra quyết định cũng không quá muộn."

"Đúng vậy, người quen rất dễ xử lý. Minh Viễn, trước tiên cháu hãy hỏi cô gáinày xem tại sao lại làm chuyện này! Vừa đi vào cô nhóc đã khóc nức nở, ai không biết còn tưởng rằng nhà họ Lệ của chúng ta tới đây để bắt nạt một cô bé! Mà rõ ràng có "nhóc là người làm chuyện xấu xa trước!"

Tô Noãn Tâm không kìm được nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa oan ức khịt khịt mũi nói: "Chú ơi, câu hỏi của chủ tốt ghê Nếu không phải do chủ yếu đương vụиɠ ŧяộʍ với một người phụ nữ trong nhà vệ sinh, em có xông vào đánh đập chủ sao?

Do khi ấy đèn tắt, em không nhìn rõ gì cả, cứ tùy tiện đá loạn! Em cũng không muốn đá mạnh đến mức khiến chủ hỏng cả "của quý" đâu hu... Chủ ơi, em xin lỗi chủ, em sai rồi, chú bảo người nhà thả cháu đi đi được không, hu hu hu... Em sợ.

Tô Noãn Tâm ngẩng đầu, ánh mắt oan ức cùng hoảng sợ nhìn Lệ Minh Viễn, vẻ mặt lộ vẻ thống khổ và đáng thương.Sau khi nghe xong lời biện minh đó, Lê Minh Viễn bất giác giật giật khóe miệng nói: "Tôi nɠɵạı ŧìиɧ với người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh? Chuyện đó xảy ra khi nào?"

L

"Ngày thứ hai chúng ta gặp nhau... trong nhà vệ sinh của quán bar Monaco... Em nghe rõ ràng giọng một người phụ nữ gọi chủ là ông chủ, kêu chủ nhẹ nhàng với cô ta một chút."

Tô Noãn Tâm vừa nói vừa khít khịt mũi, càng nói càng tủi thân, cuối cùng lại òa lên khóc: "Rõ ràng là ngày trước chủ đối với người ta như vậy, thế mà ngày hôm sau chú đã đi nɠɵạı ŧìиɧ với người phụ nữ khác. Em đã quá chán ghét, tức giận quá nên em mới đánh chú... Hu, chú ơi, em biết sai rồi, chú thả em về nhà được không? Mẹ em vẫn đang đợi em trong bệnh viện đó."

Bây giờ hầu như không có người nào ởđây là không hiểu rõ tình hình.

Ảnh mắt của mọi người quét qua mặt Lệ Minh Viễn, sau đó quét qua mặt Lệ Kiên... rồi quét tới quét lui.

Bỏ qua dáng vẻ bầm dập và khuôn mặt sưng vù của Lệ Kiên, hai chú cháu bọn họ thực sự có một số điểm tương đồng, đặc biệt là khuôn mặt... và chiều cao tương đồng, phong cách ăn mặc cũng rất giống nhau.

Thật sự có thể thừa nhận sai!