Chỗ Nào Không Đúng

Chương 182: Đại tế

Khi Trần Húc Chi đang hứng thú bừng bừng mà lăn lộn các tiểu gia tộc cùng tiểu tông môn cấp dưới của Đại Nhật Tiên Tông, Giản Thành đang theo Quá Sơn học tập cách hiến tế.

Hiến tế phân thành ngũ tế, 5 năm tiểu tế cùng với hai mươi năm đại tế, khi mẫu thân Quá Thủy của Giản Thành đi được 5 năm, Quá Sơn cũng đã thành hôn sinh nữ, nữ nhi của ông gọi là Quả, nhũ danh Quả Quả, năm nay mười ba tuổi.

Tiểu Quả Quả khi ba tuổi liền lên đài thay phụ thân làm hiến tế 5 năm tế, mãi cho đến mười ba tuổi, đã tham gia ba lần 5 năm tế, đối với quá trình cùng công tác chuẩn bị của hiến tế phi thường thành thạo, Quá Sơn cũng phi thường yên tâm đem sự tình đều giao cho Quá Quả Quả, chính ông lại xắn tay áo ra trận, tự mình dạy Giản Thành làm thế nào để nhảy điệu hiến tế.

Giản Thành nhảy lung tung rối loạn.

May mắn điệu hiến tế này phân nam nữ, có Quả Quả ở đây, Giản Thành không cần đi giả nữ, hắn chỉ cần diễn xuất đúng bản sắc là được.

Cái này làm cho Sóc Nguyệt cùng Thu Vũ Lạc rất là tiếc nuối.

Vũ đạo hiến tế của nam dựng lên rất rắn chắc trầm nặng, tựa hồ là muốn thể hiện ra sự cường hãn dày nặng của Sơn, Giản Thành đi theo Quá Sơn nửa ngồi xổm nhảy tới nhảy lui, tổng cảm giác chính mình biến thành ếch xanh.

Luyện ba ngày, Quá Sơn để Giản Thành cởϊ qυầи áo.

Giản Thành không rõ nguyên do.

Quá Sơn cởϊ qυầи áo mình, lộ ra l*иg ngực rắn chắc cứng rắn, ông vỗ lên cơ bắp của mình, lớn tiếng nói: "Hán tử trong núi sao có thể không có cơ bắp? Cởϊ qυầи áo ta nhìn xem!"

"..........." Giản Thành cọ tới cọ lui mà cởϊ áσ ngoài, lộ ra dáng người giống như là gà luộc.

Quá Sơn vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn Giản Thành: "................Hậu sinh sao lại yếu như vậy?"

Giản Thành nghẹn khí: "Ta sẽ lớn lên!"

Thu Vũ Lạc cùng Sóc Nguyệt cười thành một đoàn.

Khang Xuân Tiền nhìn Sóc Nguyệt cười, nhịn không được nhéo nhéo cánh tay của mình, hắn nỗ lực ưỡn ngực, quyết định chờ về tông môn liền nỗ lực tu hành bí pháp rèn thể, nhất định phải thoát hàng ngũ gà luộc.

Trọng Sơn Lĩnh đồng dạng nhéo nhéo cánh tay mình, khóe miệng có chút méo xệch, không biết là nguyên nhân thể chất hay gì đó, mặc kệ là hắn hay là tỷ tỷ hắn đều chưa từng bị phơi nắng đến đen, càng đừng nói là rèn luyện ra cơ bắp.

Nhưng mà thân là nam nhân......... Ài, ai cũng đều hy vọng bả vài mình nhìn qua to rộng hữu lực, hy vọng dáng người mình soái khi trung kiên rắn chắc a.

Nếu không trở về luyện nữa?

Quá Sơn ghét bỏ dáng người của đại chất tử, vì Giản Thành khi ở hiến tế không mất mặt, ông chuyên môn cho Giản Thành ngâm nước thuốc.

Trọng sơn tầng tầng lớp lớp, quỷ biết bên trong cái thứ gì tốt, Quá Sơn thân là vu, cất giữ của ông khá là phong phú, giờ phút này ông đem những thứ bảo bối loạn thất bát tao đó đều ném vào một cái lu thật lớn, nhóm lửa bắt đầu nấu, nấu xong liền hất cằm với Giản Thành: "Vào đi thôi."

Giản Thành cở hết quần áo đứng ở bên cạnh run bần bật, cứ cảm thấy mình giống như gà bị vặt lông, sắp bị bỏ vào nồi.

Nấu suốt mười hai canh giờ, Giản Thành rốt cuộc ra khỏi nồi.

Thời gian ngao chế có chút dài, Sóc Nguyệt phi thường lo lắng, rất nhiền lần đều muốn đem lu đồng lật lên, còn kém chút nữa đánh nhau với Quá Sơn.

Chờ Giản Thành vừa ra rồi, nàng lập tức hỏi: "Thành sư đệ? Ngươi cảm thấy thế nào?"

Giản Thành cảm thấy cực tốt.

Hoặc là nói trải qua một nồi linh dược rèn luyện này, hắn cảm thấy tạp chất trong cơ thể bị bài xuất ra không ít, thậm chí đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều.

Hắn nói: "Ta cảm thấy còn khỏe."

Nhìn Giản Thành sau khi ra nồi khí thế mạnh hơn vài phần, thậm chí cánh tay tựa hồ thô hơn một chút, Thu Diệp Lạc cùng Khang Xuân Tiền vẻ mặt mộng bức.

Còn có thể tăng cơ như vậy? Nếu không bọn họ ra linh thạch đi tìm Quá Sơn thử xem sao?

Quá Sơn ngồi ở bên cạnh xoạch xoạch hút thuốc lá sợi, nhìn thấy phản ứng này của Giản Thành, hắc một tiếng.

Quả nhiên như ông sở liệu, đồ vật năm đó đại muội tử Quá Thủy lấy đi ở trên người Giản Thành.

Sóc Nguyệt không thể tưởng tượng mà nhìn Giản Thành tựa hồ cao hơn vài phần, nàng nói: "Suốt mười hai canh giờ a! Thời gian dài như vậy............ thịt trên người ngươi không bị nấu chín sao?

Giản Thành cẩn thận nghĩ nghĩ: "Không, nhưng thật ra lại cảm thấy rất thoải mái."

Nghe được đánh giá của Giản Thành, Khang Xuân Tiền cùng Thu Diệp Lạc đồng thời tỏ vẻ muốn cảm thụ một chút tư vị bị nấu, Quá Sơn thu một bó lớn linh thạch của hai người, kiếm được một bút, cũng chuẩn bị cho bọn hắn hai cái lu đồng.

Kết quả hai người cũng không kiên trì tiếp được.

Khang Xuân Tiền kiên trì sáu canh giờ liền tuyên cáo thất bại, Trọng Sơn Lĩnh thảm hại hơn, bởi vì chính hắn cũng không biết Băng Phượng huyết mạch, thân thể hắn căn bản không thể rèn luyện như vậy, vì thế chỉ kiên trì được hai canh giờ, liền chật vật ra khỏi nồi.

Sóc Nguyệt nhìn tổ hai xui xẻo đản, nhìn nhìn lại Giản Thành, nhịn không được nói: "Ta đây cũng thử xem đi."

Giản Thành hoảng sợ mà nhìn Sóc Nguyệt: "Sư tỷ, đây chính là biện pháp rèn thể!"

Sư tỷ ngươi không sợ thành nữ cơ bắp sao?

Sóc Nguyệt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Giản Thành một cái, đi tìm Quá Sơn chuẩn bị lu đồng.

Không thể không nói Sóc Nguyệt làm đại sư tỷ đích truyền của Huyễn Nguyệt phong, nàng đích xác có chút tài năng.

Sóc Nguyệt tinh thông bí pháp ánh sáng cùng ảo ảnh, lại nhân tiện chiếu cố Lục Kiến Vũ cùng Linh Nguyệt chưởng tôn bị thương, hơn một năm này cũng có đọc qua một vài bí thuật của Luân Hồi Cung, hơn nữa nàng tự thân là Yêu tộc, tu luyện ngọn lửa của Đại Nhật Tiên Tông, mỗi ngày bị thiêu thành quen, giờ phút này bị lu đồng cực nóng rèn luyện, cư nhiên cũng thành công kiên trì mười hai canh giờ.

Khi Sóc Nguyệt ra tới làm da cả người đều trắng lên hai tông, dưới ánh mặt trời da thịt như ngọc, cơ hồ thành màu trong suốt.

Nói ngắn gọn, càng đẹp.

Khang Xuân Tiền cùng Thu Diệp Lạc cùng tiến lên, chỉ thiếu ôm đầu khóc rống.

Thu Vũ Lạc cũng nóng lòng muốn thử, muốn nếm thử một phen.

Quá Sơn không làm.

Ông lại nói: "Chỉ còn ba ngày chính là hiến tế, không rảnh."

Thu Vũ Lạc chỉ có thể tiếc nuối mà từ bỏ.

Hai ngày trước đại tế, người của hơn mười toàn sơn trại phụ cận đều tụ tập đến tam sơn trại, bè trúc lớn lớn bé bé cơ hồ làm sông phụ cận tam sơn trại tắc.

Giản Thành thay trang phục chuyên dụng khi hiến tế.

Một cái áo khoác nhỏ như là cái bị được may lại với nhau.

Sóc Nguyệt lần thứ hai cười ngất, Thu Vũ Lạc cũng buồn cười, Trọng Sơn Lĩnh cùng Khang Xuân Tiền ánh mắt nhìn Giản Thành thương hại cực kỳ, bọn họ ý xấu cầm ngọc giản, trộm đem bộ dáng hiện tại của Giản Thành lưu lại.

Giản Thành nhìn áo khoác nhỏ trên tay, biểu tình một lời khó nói hết.

Dùng áo khoác nhỏ để hình dung cũng đã là khích lệ với cái ngoạn ý này, đây kỳ thật là dùng dây thừng thắt thành nút.

Một cái ở trên cánh tay, trái phải đều có, phía sau lưng dùng một cái, phía trước không liền với nhau, nhưng thật ra ở cuối đoạn dây thừng có tô điểm bằng một mẩu xương khá nặng.

Đây hẳn là xương động vật, bị điêu khắc thành hình dạng chuồn chuồn, một trái một phải gắn ở dưới dây thừng.

Dưới dây thừng ở sau lưng trang trí bằng lông thú đủ mọi màu sắc, mỗi khi Giản Thành bắt đầu đi lại, hai cái xương đều đánh trên lưng quần, lông thú ở phía sau theo gió bay a bay, giống như giây tiếp theo liền sẽ bay lên.

Điều duy nhất làm Giản Thành tâm sinh an ủi chính là quần dùng khi hiến tế chính là cái quần cộc của hắn, nga thật tốt quá cái này sẽ không phải khỏa thân.

Bất quá dù cho thành công được mặc quần, cổ chân Giản Thành vẫn là bị mạnh mẽ treo vài cái vòng lục lạc = =

Sóc Nguyệt cười đến bụng thiếu chút nữa rút gân, tạo hình này quá kỳ quái cũng quá khôi hài được không?

Giản Thành cuối cùng bất chấp tất cả, tùy ý Quá Sơn trang điểm cho hắn.

Đúng vậy, áo khoác nhỏ cùng quần cộc đều chỉ là trang bị cơ bản, ngay sau đó trên cổ Giản Thành bị tròng lên một cái vòng xương phi thường nặng, trên cái vòng xương này điêu khắc phù văn rậm rạp, cảm giác hơi sáp, tản ra một cỗ hơi thở quỷ dị.

Sau đó Quá Sơn đem đầu tóc Giản Thành thả xuống.

Đầu tóc tu sĩ từ trước đến nay đều bóng mượt, không chỉ đen, còn sáng lên như tơ lụa.

Quá Sơn đối với đầu tóc Giản Thành thực vừa lòng, sau đó ông bắt đầu thắt bím.

Giản Thành ý đồ cứu vớt cái đầu của mình: "Tại sao lại phải thắt bím tóc?"

"Đừng lộ xộn!" Quá Sơn vỗ ốt Giản Thành một cái: "Chỉ hai cái bím tóc mà thôi."

Vì thế bên trái mặt Giản Thành rơi xuống một cái bím tóc, má phải lại rơi xuống một cái, hai bím tóc đều vòng qua ót, sau đó cột sang bên kia.

Sau đó Quá Sơn lại lấy ra trong trại của mình một mảnh vải nhuộm xanh trắng, sau khi ngâm trong máu thú lại quấn thành dây mảnh, lại quấn ở trên đầu Giản Thành một vòng, cũng cẩn thận cố định trong bím tóc.

Giản Thành một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Quá Sơn rốt cuộc vừa lòng, ông tiếp nhận chén đá nữ nhi nhà mình đưa qua, chấm thuốc màu lung tung rối loạn, bắt đầu ở trên mặt cùng trên người Giản Thành vẽ phù văn.

Phù văn đỏ tươi như máu từ hai mắt cho tới tận yết hầu, lại đến xương quai xanh, lại đến trước ngực cùng sau ngực, cuối cùng vào đến trong quần cộc đen.

Phù văn khúc chiết dữ tợn phảng phất như bụi gai, gắt gao giam cầm con mồi, tản ra hơi thở bất thường cùng đáng sợ.

Đám người Sóc Nguyệt rốt cuộc cười không nổi, thậm chí nhạy bén như Thu Vũ Lạc còn có thể phát giác một tia bất an quỷ dị.

Thật giống như đứng trước mặt không phải là Giản Thành, mà là một mãnh thú đến từ viễn cổ, dù cho đang lâm vào trong ngủ say, cũng sẽ không tự kìm hãm được toát ra một tia hung thần.

Nhìn thấy Giản Thành như vậy, Quá Sơn lộ ra tươi cười.

Ông vỗ vỗ bả vai Giản Thành: "Đi thôi, cùng Quả Quả phối hợp luyện tập một chút."

Giản Thành lên tiếng, đi tìm đại biểu muội.

Điệu vũ hiến tế yêu cầu hai người cùng nhảy, trước đó một mình Giản Thành Giản Thành còn ra hình ra dạng, chờ đến thời điểm cùng đại biểu muội cùng nhau nhảy, mới phát hiện rất nhiều động tác hắn cảm thấy kỳ quái, kỳ thật là vừa lúc tương hợp với điệu nhảy của nhà gái.

Địa điểm hiến tế là giữa sông, Quá Quả Quả trước tiên ở trên dòng suối nhỏ trước cửa nhà thả một phiến lá của dây leo thật lớn, Giản Thành cùng Quá Quả Quả đứng ở trên đó tập diễn.

Theo hai người bắt đầu nhảy, biểu tình của Thu Vũ Lạc cùng Sóc Nguyệt từ ngưng trọng biến trở về mắt cá chết.

Bởi vì Giản Thành nhảy thật sự quá kém, dây thừng trên người bay loạn không nói, lông chim ở sau lưng còn trực tiếp bị gió nhấc lên, nhào vào trên mặt Quá Quả Quả.

Quá Quả Quả bị hoảng sợ, chân vừa trượt thiếu chút nữa té ngã, Giản Thành vội vàng đi đỡ, vì thế hai người cùng ngã vào suối nhỏ.

Quá Sơn một tay che mặt, biểu tình thảm không nỡ nhìn.

Tính tình của Quá Quả Quả nhưng thật ra thực ôn hòa, nàng một bên nhỏ giọng nói cho Giản Thành bí quyết nhảy điệu hiến tế, một bên trợ giúp Giản Thành thích ứng với áo khoác trên người.

Theo thời gian không ngừng tới gần, Giản Thành cư nhiên nhảy càng ngày càng tốt.

Rốt cuộc, một ngày này, ngày đại tế cũng tới.

Toàn bộ tam sơn trại đều chen đầy người, những người này dựa theo quy luật nhất định mà đều cung kính quỳ trên mặt đất, Quá Sơn tuy rằng không hề hiến tế, nhưng ông làm tộc trưởng của tam sơn trại, nhưng thật ra có thể gánh vác chức trách ti nghi.

Đám người Sóc Nguyệt rốt cuộc cũng không phải người của Trọng Sơn Lĩnh, bọ họ sớm đã tránh đi trận hiến tế này, tránh ở trong trại phụ cận, thông qua thung lũng dưới vách núi xa xa vây xem.

Theo nhịp trống thứ nhất vang lên, nguyên bản đám người còn có chút ầm ỹ nháy mắt an tĩnh xuống.

Mấy ngàn người tất cả đều im miệng, bọn họ hạ thấp thân thể, quỳ lạy trên mặt đất, cái trán dán sát mặt đất, thành kính mà túc mục.

Giản Thành cùng Quá Quả Quả đứng ở giữa sông, chuẩn bị nhảy điệu hiến tế.

Nháy mắt khi Giản Thành giơ tay chuẩn bị làm động tác thứ nhất, dư quang khóe mắt hắn thấy được Quá Quả Quả ở bên cạnh.

Ai.......?!

Trong lòng Giản Thành rùng mình.

Con ngươi màu đen của thiếu nữ cư nhiên biến thành đồng tử dựng đứng!

Tựa hồ nhận ra tầm mắt Giản Thành, thiếu nữ hơi hơi nghiêng mặt, lộ ra một nụ cười trấn an với Giản Thành.

—— giống như là mở ra một bồn máu, lộ ra răng nanh cùng mùi tanh đầy miệng.

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Thành rốt cuộc thoát ly trạng thái gà luộc