Khi Trần Húc Chi bắt đầu lừa người, có rất ít người có thể không bị lừa.
Bất quá qua vài phút, Thu Vũ Lạc liền trò chuyện cùng Trần Húc Chi thật vui, Trần Húc Chi biện lý do mình cùng Giản Thành xuất hiện ở chỗ này thật hoàn mỹ, thậm chí đến Sóc Nguyệt cũng tin.
Y nói mình vốn dĩ xuất môn du lịch, trước đó vài ngày nhận được truyền tin của tông môn, bảo y ngăn lại Thành Hạo tự tiện rời khỏi tông môn.
"Ai, sư phụ của Thành sư đệ, sư thúc của ta Lan Hải chưởng tôn ngã xuống trong tay ma tu, nội tâm Thành sư đệ phi thường căm hận ma tu." Trần Húc Chi biện lý do một bộ lại tới một bộ: "Sau khi nghe nói Sóc Nguyệt sư tỷ đã mời chư vị Thái Thanh Kiếm Các đến, hắn liền rốt cuộc không nhịn được nữa, nhất định phải đến đây hội hợp cùng các ngươi."
"Còn thỉnh chư vị thông cảm, sư đệ hắn hiện tại trong tin tràn ngập cừu hận, có lẽ hắn muốn cùng chư vị đạt thành nhận thức trước tiên, nhanh chóng thúc đẩy hai tông liên hợp đi." Trần Húc Chi một bộ dáng trách trời thương dân, tiếp tục nói: "Sau khi tông môn phát hiện hắn chạy mất, chỉ có thể lập tức truyền tin cho ta, hy vọng ta có thể ngăn cản hắn, dù cho không ngăn được, cũng phải trông coi hắn, tránh hắn làm bậy."
"May mắn ta vốn là du lịch đến khu trung bộ rồi, cách tương đối gần, liền dựa theo tin tức tông môn cung cấp đuổi theo đến đây, nhưng không nghĩ tới ta đuổi theo vẫn là chậm một bước." Trần Húc Chi trịnh trọng hành lễ với đám người Thu Vũ Lạc: "Sư đệ cố tình làm bậy mang đến không ít phiền toái cho chư vị, ta tha y hắn hướng chư vị tạ lỗi, nếu ngày sau có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ việc tới tìm ta."
Trần Húc Chi nói thành khẩn, ngay cả Thu Diệp Lạc vốn dĩ trong lòng bất mãn cũng tâm bình khí hòa, càng đừng nói tới Thu Vũ Lạc cùng Khang Xuân Tiền.
Thu Vũ Lạc lập tức tỏ vẻ sự tình trôi theo gió, toàn bộ qua đi, coi như không phát sinh chuyện gì là được.
Còn về cái bạch ngọc quyết kia, đã bị Trần Húc Chi coi như quà nhận lỗi mạnh mẽ đưa cho Thu Vũ Lạc.
Sóc Nguyệt thấy trên mặt chư vị đạo hữu Thái Thanh Kiếm Các đều lộ ra tươi cười, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nàng tươi cười tiến lên nói: "Sư đệ, may mắn ngươi tới đúng lúc, lần này chúng ta ở trên đường đích xác phát hiện dấu vết của ma tu."
Nàng đem sự tình của hoàng thấy Tây Nguyệt Quốc nói cho Trần Húc Chi, Trần Húc Chi sau khi nghe xong nhịn không được trong lòng vừa động.
Trần Húc Chi tuy rằng biết đại khái sự tình trải qua, nhưng rốt cuộc cũng không biết chi tiết, giờ phát này sau khi Sóc Nguyệt nói ra toàn bộ, y mới phát hiện một vấn đề nhỏ thú vị.
Đầu tiên, đám người Sóc Nguyệt là ở một chỗ đạo quan tìm được tư liệu về Kính Long Lăng, đạo quan này nghe nói là nơi công chúa hoàng thất xuất gia làm ni cô, đương nhiên hiện tại nơi đó cũng không có công chúa gì, chỉ có một đạo nhân gầy nhom cùng một vài đạo đồng.
Theo cách nói của Thu Vũ Lạc, nàng lúc chạy tới cái đạo quan kia phần lớn người đã chết dưới tay ma tu, nàng xử lý ma tu Kim Đan chạy trốn, cứu đạo nhân cùng đạo đồng kia ,mới từ trong miệng bọn họ biết được vị trí của Kính Long Lăng.
Trần Húc Chi nghe xong hơi hơi híp mắt, ở trong lòng đánh cái dấu hỏi cho cái đạo quan này.
Tiếp theo, đám người Sóc Nguyệt sau khi đi vào Kính Long Lăng, dưới tình huống Giản Thành âm thầm hỗ trợ rốt cuộc giải khai trận pháp, sau khi trận pháp bị phá vỡ bọn họ phát hiện không ít ma tu trốn ở chỗ này, bất quá phần lớn bọn chúng đều có thương tích, sau khi nhìn thấy đám người Sóc Nguyệt, liền toàn bộ chạy trốn tứ tán.
Bọn họ đuổi theo những ma tu đó một đường xuống dưới, lúc này mới đi vào trong tòa đại điện này.
Vấn đề tới, những ma tu đó đâu? Dẫn đường rõ ràng như vậy, đám người Sóc Nguyệt thật sự không chú ý sao?
Sóc Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ với Trần Húc Chi, nhưng thật ra thái độ của Thu Vũ Lạc làm cho Trần Húc Chi minh bạch nguyên nhân.
"Những tên ma tu đó tất cả đều là đám ô hợp, thực lực không đủ, lấy trường kiếm ba thước của ta cũng đủ dẹp yên tà ma!"
Trên mặt nữ tử đầu bạc hiện lên một tia chiến ý, trong mắt tràn đầy tự tin cùng hào hùng.
Trần Húc Chi đối với điều này chỉ có thể : "................."
"Các ngươi ban đầu là đuổi theo Yến Phi tới đây?" Trần Húc Chi hỏi Sóc Nguyệt.
Sóc Nguyệt gật đầu: "Không sai, sau khi chúng ta tiến vào trung bộ của đại lục thì phát hiện tung tích của Yến Phi, tiểu tử kia nhưng lại chạy mất, chúng ta đuổi theo gã đến Tây Nguyệt Quốc, sau đó liền mất tung tích."
Nghi hoặc trong lòng Trần Húc Chi gia tăng, Cung Thiên Trọng nói hắn thu nạp Yến Phi, hiện tại sự tình xem ra không đơn giản như vậy.
Kính Long Lăng này rõ ràng là một cái bẫy của ma môn, một cái bẫy chuyên để đối phó Giản Thành, dùng Cung Thiên Trọng đưa Giản Thành tới đây, còn thuận tiện cũng nhét Sóc Nguyệt cùng đệ tử Thái Thanh Kiếm Các vào............ ma môn là muốn cho hai tông đánh nhau sao?
Dưới tình huống như thế nào, đệ tử Thái Thanh Kiếm Các cùng Đại Nhật Tiên Tông sẽ đánh nhau.
Hoặc là nói dưới tình huống gì, bọn họ sẽ trở thành địch?
Trần Húc Chi nháy mắt liền nghĩ đến kết cục của mình trong nguyên tác: Nếu đại đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông trở thành ma tu, vậy Đại Nhật Tiên Tông có mặt mũi gì đưa ra yêu cầu liên minh với Thái Thanh Kiếm Các?
Mà Thái Thanh Kiếm Các thấy đệ tử Đại Nhật Tiên Tông biến thành ma tu, bọn họ sao có thể buông tay mặc kệ?
Nhìn xem tính cách của Thu Vũ Lạc đi, bất quá là gặp được một tên Yến Phi, nàng liền đuổi theo không dứt, nếu là gặp tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông sa đọa thành ma tu, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua đối phương.
Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi cơ hồ là theo bản năng mà nhìn sang Giản Thành.
Nếu Giản Thành ở chỗ này bị chuyển hóa thành ma tu, ba vị kiếm tu Thái Thanh Kiếm Các kia nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!
Không chỉ có ma môn có thể có được một đại trợ lực, còn có thể phá hư liên minh giữa Thái Thanh Kiếm Các cùng Đại Nhật Tiên Tông!!
Thực ngoan độc!!
Giờ phút này Trần Húc Chi còn chưa biết Thiên Quý lão nhân lưu lại độc thủ ở trong thần hồn của Cung Thiên Trọng thậm chí cũng không biết mục tiêu của Thiên Quý lão nhân vẫn như cũ là y, Ngô Thanh Nhi lúc trước mạnh mẽ đeo Khởi Minh Tỏa lên người y, chung qua làm cho vận mệnh y xảy ra một tia thay đổi.
Nếu y không bị Chung Diệu Nhi ám toán, nếu y không có được ký ức của Chung Diệu Nhi tiến tới trở thành tu sĩ Nguyên Anh, nếu y không phải vì chuẩn bị thiên kiếp mà ở lại lâu hơn một đoạn thời gian, làm cho người trước tiên gặp được Cung Thiên Trọng là Giản Thành mà không phải y.............
Nói vậy, thay đổi trong tương lai chỉ sợ cũng là Trần Húc Chi chính y.
Nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiên định (một miếng ăn một miếng uống đều đã có định trước)
Vật Thập Ngũ nói Cung Thiên Trọng là ngươi thay đổi vận mệnh thế giới, điểm này cũng không sai.
Nguyên nhân chính là vì bẫy rập trên người hắn, mới có thể làm chi Giản Thành trúng chiêu, Vật Thập Ngũ cũng không biết cụ thể sẽ phát sinh chuyện gì, lão chỉ là giống như cháu gái mình, [nhìn] thấy tuyến vận mệnh trên người Cung Thiên Trọng.
Ngô Thanh Nhi ở trong Lam Sơn không phải chịu ước thúc của thiên đạo, dám trực tiếp treo Khởi Minh Tỏa trên cổ Trần Húc Chi, nhưng Vật Thập Ngũ cái gì cũng không dám nói, thậm chí tự thân khó bảo toàn, nếu không phải lão tính ra cơ hội giữ mạng của mình ở trên người Cung Thiên Trọng, lão thậm chí sẽ không nói chuyện cùng Cung Thiên Trọng.
Liền khi Trần Húc Chi nhanh chóng chải vuốt rõ ràng sự tình xảy ra, Giản Thành nằm trên mặt đất rốt cuộc a một tiếng, tỉnh.
Trần Húc Chi vội vàng tiến lên, nửa quỳ xuống, nâng Giản Thành dậy, y chặn tầm mắt của đám người Thu Vũ Lạc sau lưng, nhỏ giọng nói: "Thành sư đệ? Ngươi không sao chứ?"
Giản Thành mở mắt.
Nháy mắt khi hắn mở mắt, con ngươi nguyên bản thuần đen hiện lên một tia huyết sắc, dọa Trần Húc Chi thiếu chút nữa quăng một cái tát qua.
May mắn giây tiếp theo trên mặt Giản Thành liền lộ ra tươi cười ngây ngốc như thường.
"Sư huynh..........."
Tâm Trần Húc Chi trở xuống bụng, y nhanh chóng nói: "Ngươi sao lai sơ ý như vậy? Dù cho ngươi nóng vội báo thù cho sư thúc, muốn nhanh chóng đề cao thực lực, lại cũng không thể lỗ mãng như vậy? Ngươi có biết sư phụ rất lo lắng?"
Giản Thành cũng không phải ngốc tử, nghe Trần Húc Chi nói như vậy, lập tức ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai: "Ta sai rồi."
Khóe miệng Trần Húc Chi run rẩy, y đỡ Giản Thành dậy: "Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước."
Sóc Nguyệt tức giận nói: "Ngươi còn biết sai? Nếu không phải Trần Húc Chi đúng lúc tới, ngươi có phải muốn đem ta cùng Thu đạo hữu bọn họ đều đánh gϊếŧ?"
Nàng nói tất nhiên là chuyện bị Luân Hồi Đài đuổi theo đánh.
Giản Thành như cũ gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Là ta tính chuyện không chu toàn."
Nhìn thấy Giản Thành an tĩnh ngoan ngoãn như vậy, Sóc Nguyệt cũng không dám nói cái gì, nàng chỉ đành nói: "Sau khi trở về phải hảo hao nhận sai với sư bá, thành thành thật thật lưu lại trong tông môn, đừng chạy loạn."
Trần Húc Chi nhìn Giản Thành không ngừng gật đầu, không khỏe trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, Giản Thành cũng quá an tĩnh rồi.
Y nhịn không được ở trong lòng kêu gọi tiểu Kim, hy vọng thông qua kiếm linh của Kim kiếm câu thông cùng Giản Thành một chút, ai ngờ mặc kệ y kêu gọi như thế nào, tiểu Kim đều không đáp lại?!
Tâm Trần Húc Chi nhịn không được chìm xuống, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo.
Ai nha, Giản Thành này sẽ không bị người đoạt xá đi?
Ngay khi trong lòng Trần Húc Chi dâng lên hoài nghi, Giản Thành đột nhiên ngẩng đầu, chớp chớp mắt với Trần Húc Chi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một cái tươi cười đắc ý.
Cứ việc giây tiếp theo tươi cười này liền lại biến mất, Giản Thành lại khôi phục bộ dáng an tĩnh ngoan ngoãn, nhưng vẫn làm cho Trần Húc Chi nhẹ nhàng thở ra.
Đoàn người rời khỏi Kính Long Lăng, về bình kinh trước nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen.
Xét thấy tình huống đặc thù của Giản Thành, Trần Húc Chi không dám đem người đến bên Sầm Kiến Tuyết bên kia, vừa lúc bình kinh bởi vì trước đó náo loạn không nhỏ, có không ít người đều mang chuyển nhà đi, có không ít nhà cửa dư ra, vì thế bọn họ tùy tiện tìm một tòa nhà liền vào ở.
Người tu đạo cũng không cần ăn cơm, chỉ cần có nơi che mưa chắn gió như vậy là đủ rồi.
Sau khi dàn xếp phòng xong, Trần Húc Chi lễ phép mà tỏ vẻ với Thu Vũ Lạc muốn cùng sư đệ giao lưu một phen, Thu Vũ Lạc liền săn sóc nói bọn họ cũng phải nghỉ ngơi chỉnh đốn, liền không quấy rầy.
Đóng cửa lại, thiết hạ trận pháp, để Sóc Nguyệt theo dõi cách vách, Trần Húc Chi trừng Giản Thành: "Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?"
Giản Thành nhìn thấy tránh không khỏi, cũng chỉ có thể thở ngắn than dài: "Ai, ta bị ám toán."
Trần Húc Chi ha hả: "Ta biết ngươi bị trúng ám toán, có ảnh hưởng sao?"
Cổ họng Giản Thành khụ một cái: "Sư huynh, kiếm linh kia của ngươi................cho ta đi."
Trần Húc Chi trầm mặc, sau một lúc lâu, y đi đến trước mặt Giản Thành, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc sao lại thế này?"
Giản Thành khô khốc nói: "Kiếm linh của sư huynh............. bị ô nhiễm."
Lúc ấy một tia thần hồn kia của Trần Húc Chi trực tiếp bị gϊếŧ, tiểu Kim tránh ở bên Giản Thành, nhưng mà không thể so với Giản Thành chung quy là đại năng Dương Thần, đối với linh lực ma tu dơ bẩn có sức chống cự, kiếm linh của Kim kiếm trực tiếp bị tạp chất thần hồn kia ô nhiễm, thành khí linh ma khí.
".........Nếu để kiếm linh Kim kiếm trở lại trong thần hồn ngươi, sư huynh ngươi cũng sẽ bị ô nhiễm!"
Trần Húc Chi sửng sốt, nhịn không được hít ngược một ngụm khí lạnh, y lập tức phản ứng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Giản Thành.
"Vậy còn ngươi?"
Y tiến lên một bước: "Vậy ngươi có chịu ảnh hưởng hay không?"
Giản Thành chớp chớp mắt, nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt dáng vẻ khẩn trương, trong lòng ấm áp, hắn đột nhiên cười.
Hắn hắc hắc nói: "Là đã chịu một ít ảnh hưởng, bất quá ta chính là đại năng Dương Thần, một ngày nào đó sẽ tinh lọc sạch sẽ toàn bộ những linh lực dơ bẩn đó, còn có kiếm linh Kim kiếm..............sư huynh, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một tiểu Kim sạch sẽ nha !"
Sắc mặt Trần Húc Chi tốt hơn một chút, y nhớ tới phỏng đoán của mình, nhịn không được trong lòng nghĩ mà sợ: "Nếu không phải ngươi thô tâm đại ý, tự phụ cuồng vọng, thì sao có thể trúng ám toán của Thiên Quý lão nhân? Ngươi vì sao không đợi ta cùng............."
Giản Thành vươn tay, cầm lấy tay Trần Húc Chi.
Nguyên lai tây Trần Húc Chi đang run nhè nhẹ.
Giản Thành cúi đầu nhìn bàn tay thon dài trắng nõn kia trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn Trần Húc Chi, ngữ khí ôn nhu lưu luyến.
"Ta nhưng thật ra cảm thấy may mắn, may mà là ta trúng bẫy rập, không phải sư huynh."