Chỗ Nào Không Đúng

Chương 122: Phạm quy

Tâm tình Giản Thành không tốt.

Hắn trốn ở chỗ tối, nhìn Trần Húc Chi trấn an nữ hài, nhịn không được cào tường.

Vì sao đời trước mình ngốc như vậy QAQ

Vì sao đời trước không phát hiện những việc này?

Vì sao người trọng sinh lại hoàn toàn không biết gì cả?

Vì sao Ngô Thanh Nhi sẽ bói ra hắn sẽ xuống tay với Trần Húc Chi?

Không đúng, phải nói vì sao chính mình đã trọng sinh trở lại, Ngô Thanh Nhi còn nhìn thấy hình ảnh như vậy?

Giản Thành cũng không hoài nghi năng lực bói toán của Ngô Thanh Nhi, đây cũng là lý do lúc ban đầu hắn không xuống tay với Ngô Thanh Nhi, muốn nhìn xem mục đích của Ngô Thanh Nhi là gì —— cuối cùng thì nếu Ngô Thanh Nhi là thiệt tình hỗ trợ, thật là một đại trợ lực.

Lần này Giản Thành đi theo Trần Húc Chi tới Lam Sơn mục đích duy nhất là vì làm rõ Ngô Thanh Nhi rốt cuộc muốn làm gì, hiện giờ mục đích thật sự của Ngô Thanh Nhi đích xác đã làm rõ, nhưng Giản Thành ngược lại càng phiền Ngô Thanh Nhi, thậm chí sợi dây cảnh báo trong đầu kia không ngừng căng thẳng, đang nhắc nhở hắn, nữ hài này rất nguy hiểm.

Nhưng nữ hài rõ ràng là thật sự muốn bảo hộ Trần Húc Chi, thậm chí không tiếc đem Khỏi Minh Tỏa truyền thừa gia tộc cho Trần Húc Chi, cậy vì soa mình lại thấy nàng rất nguy hiểm đây?

Giản Thành bị loại cảm giác này làm cho không biết theo ai, lại nhìn Trần Húc Chi khi đàm tiếu cùng nữ hài mặt mày ôn nhu, trong lòng càng hụt hẫng.

Không đúng.

Vẫn là có chỗ nào không đúng.

Nhưng là không đúng chỗ nào đây?

Trần Húc Chi cũng không biết nội tâm rối rắm của Giản Thành, Giản Thành lần này đi theo Trần Húc Chi xuất môn, chính là đã chuẩn bị ổn thỏa toàn bộ nhưng trang bị có thể cầm tới tay, thậm chí bởi vì hắn cứu trị Linh Nguyệt chưởng tôn, Linh Nguyệt chưởng tôn còn tặng hắn một kiện Linh khí phẩm tướng rất không tồi.

Lúc ấy Linh Nguyệt chưởng tôn nói như vậy: "Tuy rằng trước đó đã bị hư, bất quá ta đã sửa được rồi, ngoạn ý này ít nhiều cũng có chút tác dụng đi, ít nhất có thể làm cho ngươi chạy thoát từ trong tay ba tu sĩ Nguyên Anh."

Giản Thành nghe xong nội tâm rất là phức tạp, hắn nhìn bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ kia của Linh Nguyệt chưởng tôn, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ tiếp nhận.

Trở về Giản Thành cẩn thận nghiên cứu một chút thì phát hiện, sự khống chế của Linh Nguyệt chưởng tôn đối với ánh sáng và ảo giác đã tới một loại cực hạn, chỉ tiếc lực ông kích không đủ, dưới tình huống chuẩn bị nguyên vẹn có lẽ có thể vây chết một vị tu sĩ Nguyên Anh, nhưng nếu là bị người đuổi gϊếŧ không kịp phòng bị, ngược lại thực dễ xảy ra chuyện.

Linh khí Linh Nguyệt chưởng tôn đưa là một mảnh khăn tay.

Trên khăn tay trắng lớn bằng bàn tay có thể một hoa lan tinh xảo, nhìn qua mộc mạc thanh nhã, còn tản ra u hương nhàn nhạt, vừa nhìn thì thấy là thứ cô nương thường dùng.

Giản Thành sau khi lấy được thì lập tức một lần nữa cải tạo một chút, đem hoa lan bên trên biến thành ngọn lửa, hình dạng khăn tay cũng bị kéo dài, biến thành băng vải = =

Hắn cũng không dám tưởng tượng biểu tình của Trần Húc Chi khi nhìn thấy mình cầm khăn tay của nữ hài tử, đến lúc đó hắn nhảy vào bùn lầy cũng không nói rõ.

Giờ phút này băng vải màu đen quấn trên cổ tay Giản Thành đang tản ra quang mang nhàn nhạt, ẽo ràng Giản Thành đang đứng ở cửa chính sảnh, nhưng dù là Trần Húc Chi hay là Ngô Thanh Nhi, cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Giản Thành.

Thay đổi ánh sáng cùng với ảo giác, nhiễu loạn thở bốn phía cùng với tồn tại của bản thân, đây là bí thuật cơ bản nhất của Huyễn Nguyệt phong, cũng là bí pháp cốt lõi nhất Huyễn Nguyệt phong.

Cho nên nói Trần Húc Chi căn bản cũng không biết Giản Thành gần trong gang tấc, còn đang nói chuyện cùng Ngô Thanh Nhi.

"Trừ bỏ ngươi, không ai có thể cởi bỏ?" Trần Húc Chi xác nhận nói.

Ngô Thanh Nhi gật đầu: "Không sai, bất quá huynh trưởng vẫn là giấu Khởi Minh Tỏa ở trong vạt áo đi."

Trần Húc Chi cực đồng ý, Bạch Anh chưởng tôn chính là nói Ngô Thanh Nhi còn có gia gia đâu = =

Y thu hồi Khởi Minh Tỏa, đang muốn mở miệng, liền nghe Ngô Thanh Nhi bắt lấy tay áo y nhanh chóng nói: "Đúng rồi, huynh trưởng, chúng ta đi tế đàn đi!"

Ngô Thanh Nhi hoan hổ, như là chim nhỏ cởi bỏ gông xiềng: "Ta có thể dùng tế đàn để bói toán, hiệu quả bói toán cũng càng chuẩn xác, còn không tốn lực đâu!"

Trần Húc Chi lập tức giữ chặt Ngô Thanh Nhi: "Thanh Nhi! Không nên chạy loạn!"

Y nói: "Ngươi trước không nên gấp gáp, ngươi không phải nói đây là nơi gia tộc ngươi lưu lại sao? Tổng phải xem ghi chép tiền bối lưu lại trước, có lẽ bói toán ở cái tế đàn kia còn cần chuẩn bị đâu?"

Ngô Thanh Nhi sửng sốt, nghe xong liên tục gật đầu: "Huynh trưởng nói không sao, là ta lỗ mãng."

Hoặc là nói từ sau khi nàng nhớ tới hình ảnh bói toán được trước đó, từ sau khi nàng phát hiện ở trong không gian này có thể không cần cố kỵ bất luận cái gì, liền trở nên có chút khinh cuồng, loại cảm xúc này không được.

Trần Húc Chi lúc này mới cười nói: "Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, trước đó ngươi hao phí một ít tinh huyết, không bằng nghỉ ngơi một hồi, từ từ tới."

Ngô Thanh Nhi nga một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khoang chân ngồi ở ghế bên cạnh nhắm bắt bắt đầu điều tức.

Rốt cuộc làm cho Ngô Thanh Nhi an tĩnh lại, Trần Húc Chi nhự nhàng thở ra, y ngồi ở ghế trên bên kia, một bên phòng hộ cho Ngô Thanh Nhi, một bên bắt đầu tự hỏi.

Ngô Thanh Nhi ở ngày Lan Hải chưởng tôn thân vẫn thấy được mấy cái hình ảnh, trong đó có một cái là bộ dáng mình bị Giản Thành gϊếŧ chết.

Trong lòng Ngô Thanh Nhi lo láng hãi hùng, vì trợ giúp chính mình, liền quyết định mang mình đi Lam Sơn, đeo lên Khởi Minh Tỏa để tránh thoát vận mệnh chết trong tay Giản Thành.

Trần Húc Chi trầm tư hồi lâu, bắt đầu kêu gọi Giản Thành: "Giản Thành?"

Thanh âm Giản Thành uể oải: "Sư huynh."

Trần Húc Chi hỏi: "Ngươi còn nhơ đời trước Linh Nguyệt chưởng tôn mất tích lúc nào không?"

Giản Thành giật mình, hắn gian nan hồi ức lại một hồi mới nói: "Không nhớ rõ, hình như là bắt đầu đại chiến giữ chính đạo cùng ma đạo, mọi người mới phát hiện Linh Nguyệt chưởng tôn tựa hồ mất đi liên hệ."

Trần Húc Chi lại nói: "Ta đây biến thành ma tu là khi nào?"

Giản Thành vò đầu: "Trước khi khai chiến........đi?"

Hắn không xác định nói: "Lúc ấy bởi vì một vài nguyên nhân, ngươi, người rời khỏi tông môn, sau đó đại chiến bắt đầu ngươi cũng không trở về, sau khi sóng chiến đấu quy mô lớn đầu tiên kết thúc, chưởng môn rời tông môn đi tìm ngươi, sau đó không còn thấy tăm hơi."

"Sau đó nữa, ngươi liền bắt đầu lộ diện, bất quá lần này là lấy thân phận ma tu."

"......nháy mắt ngươi xuất hiện, không ít đệ tử của Đại Nhật Tiên Tông đều hỏng mất, thậm chí Hoa Điệt kia trực tiếp rời khỏi tông môn, đuổi theo ngươi đi Quy Nguyên Tông."

Trần Húc Chi ngô một tiếng, y nhẹ giọng nói: "Nhìn dáng vẻ Lan Hải sư thúc chết, là hết thảy vận mệnh bắt đầu a."

Giản Thành sửng sốt: "A?"

"Đời trước người tử vong hẳn là Linh Nguyệt chưởng tôn." Trần Húc Chi thở dài nói: "Ngô Thanh Nhi ở sau ngày Linh Nguyệt chưởng tôn chết thấy được vận mệnh ta sẽ bị ngươi gϊếŧ chết, như vậy dựa theo đời trước của ngươi mà tính toán, có lẽ không qua bao lâu, ta liền có thể nhập ma."

Nháy mắt Giản Thành nghe câu nói đó, trong đầu trống rỗng, hắn thậm chí không rảnh lo còn có Ngô Thanh Nhi ở đây, trực tiếp từ cửa vọt tới bên người Trần Húc Chi, duỗi tay ôm lấy Trần Húc Chi.

Trần Húc Chi sửng sốt, y kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, lại không nhìn thấy cái gì!!

Nhưng mà Giản Thành hắn...........

Bất quá qua mấy hơi thở, Trần Húc Chi liền hiểu rõ sao lại thế này, y nhịn không được tán thưởng nói: "Ảo thuật thực tinh diệu!"

Giản Thành tức muốn hộc máu: "Ngươi bây giờ còn có tâm tình nói cái này?!"

Trần Húc Chi cư nhiên cười rỗ lên: "Vậy ngươi cảm thấy ta phải nói cái gì?" y duỗi tay vỗ vỗ cánh tay của Giản Thành, tức giận nói: "Ngươi siết ta đau, buông ra."

Giản Thành tức đến vui, hắn rầm rì nói: "Không buông!"

Trần Húc Chi thở dài, y biết Giản Thành là đang lo lắng cho y, trong lòng tuy cảm thấy ấm áp, nhưng mà...........

Trong chớp mắt, thân thể Trần Húc Chi hóa thành một đạo ngọn lửa, ngọn lửa không có hình thể, bay nhè nhẹ sang bên cạnh ngưng tụ thành hình người.

Trần Húc Chi trở tay chụp ở trên ót Giản Thành: "Ngươi bình tĩnh một chút."

Giản Thành lại cúi đầu, nhìn vòng tay trống rỗng của mình, trong nháy mắt dường như thấy được người tràn đầy máu tươi năm đó, cùng với khuôn mặt hỏng mất, tuyệt vọng, thống khổ, căm hận,......cùng với nhận mênh chết đi kia.

Hắn làm thế nào bình tĩnh?

Trần Húc Chi không chú ý tới cảm xúc của Giản Thành không đúng, y tiếp tục nói: "Muốn làm một người nhập ma, có phương pháp gì?"

Y bấm ngón tay bắt đầu đếm: "Cảm xúc thay đổi nhanh, tẩu hỏa nhập ma; bọ mạnh mẽ đánh nát Kim Đan, rót ma khí vào, chuyển sang ma tu; bị người đoạt xá, linh hồn của thân thể tử vong, lưu lại linh hồn ma tu....."

Đếm xong, y hỏi Giản Thành: "Còn có phương pháp khác không?"

Giản Thành chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi màu đen cư nhiên ẩn ẩn huyết sắc, ngữ khí hắn bình tĩnh nói: "Có a."

Trần Húc Chi sửng sốt.

Giản Thành: "Ngươi lần sau lại đột nhiên biến mất như vậy, ta có thể liền nhập ma."

Trần Húc Chi: "..........."

Giản Thành không chú ý tới biểu tình hơi kinh tủng kia của Trần Húc Chi, mà là tiếp tục nói: "Cung Thiên Trọng truyền đến tin tức cho ta, hắn biết tác dụng của Nguyên Thủy Âm Liên."

"Lấy Nguyên Thủy Âm Liên làm dẫn, phối hợp một loại bí pháp của Huyễn Mộng Tông, có thể đem bất luận một tu sĩ mạnh mẽ đến thế nào chuyển thành ma tu." Giản Thành nhàn nhạt nói: "Sư huynh, có lẽ ngươi tùy tiện xuất môn một chuyến, bị người ám toán, sau khi tỉnh lại liền thành ma tu."

Trần Húc Chi nghe xong biểu tình đột nhiên thay đổi, y hít ngược một ngụm khí lạnh: "Vậy tiểu sư muội.......?"

Giản Thành lại trầm mặc lần nữa, sau một lúc lâu mới nói: "Đời trước ta cùng tiểu sư muội hẹn gặp ở nơi nào đó, nhưng ta đến muộn, nàng trọng thương mà chết, ta nghe Tây Xuyên nói nàng bị người vỗ một chưởng vào ngực, đương trường tử vong."

"Tây Xuyên nói gã thật vất vả chạy ra được, căn bản vô pháp đem thi thể tiểu sư muội ra."

"Ta lúc ấy rất là phẫn nộ, không nghĩ quá nhiều, sau lại ở trong phế tích của bí cảnh xuất hiện hỗn chiến, ta thật vất vả dưới sự trợ giúp của Thiên Chu Tinh chạy trốn, nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng tăng lên tu vi, cuối cùng cướp được Nguyên Thủy Âm Liên ở bí cảnh."

"Ta thiêu cây Nguyên Thủy Âm Liên kia cho tiểu sư muội, để tế điện phương hồn tiêu tán của nàng, sau khi ra khỏi ta bị Bạch Anh chưởng tôn nhằm vào, chuyện phát sinh trong bí cảnh đã bị ta ném sau đầu."

Ngữ khí Giản Thành mang theo nặng nề tử khí cùng lạnh băng.

"Hiện tại ngẫm lại, lúc ấy hỗn đản Tây Xuyên kia nói cũng có chỗ hổng, tiểu sư muội lúc đó là thực lực Trúc Cơ ngụy trang thành luyện khí tiến vào bí cảnh, tiểu sư muội còn chết, vì sao Tây Xuyên gia hỏa luyện khí đại viên mãn kia lại không chết?"

Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: "Tây Xuyên? Đệ tử ngoại môn am hiểu luyện chế trận bàn kia?"

Giản Thành: "Hiện tại ngẫm lại, ta lúc trước nhận thức nhiều người như vậy, giờ phút này đều thay đổi bộ dáng khác, ta căn bản không dám lại hoàn toàn người đã từng cho là có thể tin tưởng."

Hắn xoay người, một lần nữa đến bên cạnh Trần Húc Chi, duỗi tay ôm lấy Trần Húc Chi.

Bất quá lúc này đây hắn không dùng sức, chỉ là ôm hờ hờ.

Giản Thành đem đầu đặt ở trên vai Trần Húc Chi, tóc rũ xuống, che lại vẻ mặt của hắn.

"Cho nên..."

"Sư huynh, không cần cự tuyệt ta tới gần, được không?"

Hắn nói ra lời phi thường phạm quy.

"Ta thực sợ hãi."