Chỗ Nào Không Đúng

Chương 64: Bạch Anh chưởng tôn

Đại não Trần Húc Chi trống rỗng.

Cái gì? Cùng tiểu sư muội kết làm đạo hữu song tu?

Trần Húc Chi giật mình ba giây, lý trí nhanh chóng chiếm cứ đại não.

Y nhìn Bạch Anh chưởng tôn trước mặt, trưởng gia tóc xám vẫn bình thản như cũ, chính là Trần Húc Chi cũng hiểu được một khi câu trả lời của y xuất hiện vấn đề, lão giả trước mặt khẳng định sẽ lập tức trở mặt.

Bạch Anh chưởng tôn có thể hạ Diệp Vô Cấu để trở thành chưởng môn, ít nhất thực lực tuyệt đối sẽ không thấp hơn Diệp Vô Cấu.

Trần Húc Chi hít sâu một hơi: "Dù cho sư phụ không nói, ta cũng sẽ chiếu cố tiểu sư muội cả đời."

Bạch Anh chưởng tôn cười cười, chiếu có cả đời cũng không thể đánh đồng với kết làm đạo lữ song tu.

Nhưng ông không có sinh khí, bởi vì đứa nhỏ Trần Húc Chi này chính xác giống như ông nghĩ, thông minh cực kỳ.

Bạch Anh chưởng tôn cười cười làm cho tinh thần Trần Húc Chi vừa rồi căng thẳng lập tức hạ xuống, y tiếp tục nói: "kỳ thật trước khi ta đi du lịch, tiểu sư muội đã cùng ta nói chuyện này."

Trần Húc Chi nói chuyện rất có kỹ xảo, y có ý đặt Bạch Nguyệt Liên lên trước, làm cho Bạch Anh chưởng tôn cho rằng Bạch Nguyệt Liên là chủ động nói với y.

"Ta với sư muội lớn lên với nhau từ nhỏ, quan hệ thâm hậu, theo tuổi lớn lên, chúng ta đích xác đã từng cho là mình bị đối phương hấp dẫn." Trần Húc Chi biết trước mặt Bạch Anh chưởng tôn nói dối không khác gì chơi với lửa có ngày chết cháy, cho nên trong lời nói của y có 99% là sự thật, y chỉ cần mơ hồ 1% mấu chốt, liền có thể đạt tới mục đích mình muốn: "Nữ hài đáng yêu nhất bên cạnh ta là tiểu sư muội, mà đối với tiểu sư muội mà nói........ ta cũng có chút tự tin, trong đông đảo đệ tử cũng coi như ưu tú, nói vậy cũng có thể hấp dẫn tầm mắt của tiểu sư muội đi? Cho nên trước đây chúng ta tương đối thân."

Nam nữ tuổi trẻ hấp dẫn lẫn nhau là chuyện thường, Trần Húc Chi vừa nói vừa quan sát biểu tình của Bạch Anh chưởng tôn: "Chỉ là sau này tiểu sư muội lại thích tên tạp dịch kia, sau đó nàng liền chạy tới nói cho ta, nàng cảm thấy ta tuy rằng thật tốt, nhưng đối với ta chỉ là tình huynh muội, ta lúc ấy nghe xong có chút khó chịu, nhưng thực nhanh liền điều chỉnh lại, bất luận như thế nào chỉ cần tiểu sư muội hạnh phúc là được rồi."

"Sau này tên tạp dịch kia lại chạy trốn, tiểu sư muội tiến giai Trúc Cơ, sau khi xuất quan tính cách nàng càng thêm phóng khoáng, nàng giống như buông xuống tên tạp dịch trước kia từng thích, cũng buông xuống ta, biểu tình nhìn ta vẫn như cũ thân hậu tin cậy, đã không có thân mật như có như không trước kia, ta........... kỳ thật nội tâm ta thực vui mừng." Trần Húc Chi làm một bộ dáng ca ca tốt: "Điều này chứng minh tiểu sư muội đã có thể dùng lý trí để đối đãi vấn đề tình cảm, như vậy sau này nếu như sư muội lại một lần lâm vào lưới tình, nhất định có thể xử lý tốt vấn đề này."

"Hiện giờ sư phụ chợt đưa ra việc này, chẳng lẽ là có nguyên nhân gì sao?" Trần Húc Chi nói xong con đường tình cảm giữa y cùng Bạch Nguyệt Liên xong, uyển chuyển thử Bạch Anh chưởng tôn: "Tiểu sư muội mới Trúc Cơ sơ kỳ, căn cơ tu luyện cũng chưa củng cố, những việc như kết làm đạo lữ đều phải sau Kim Đan mới suy xét, tùy tiện tìm kiếm đạo lữ, nếu như trầm mê với thuật song tu, lại ném việc truy vấn đại đạo ra sau đầu..........."

Bạch Anh chưởng tôn lộ ra tươi cười.

Ông nhìn Trần Húc Chi, đây là hài tử ông nuôi lớn, ông biết Trần Húc Chi thực thông minh, rời nhà đi đến Đại Nhật Tiên Tông xa lạ, lập tức liền biết làm tốt quan hệ với Bạch Nguyệt Liên, cũng ám chỉ cho Bạch Nguyệt Liên tới thân cận với ông.

Bạch Anh chưởng tôn cũng không cự tuyệt thân cận đến từ đồ đệ.

Giống như Linh Nguyệt chưởng tôn đoán trước đó, ông lúc ban đầu nuôi nấng Bạch Nguyệt Liên, mục đích rất đơn giản, coi như dưỡng một gốc cây linh dược mà thôi, người trong lòng ông từ đầu đến cuối đều là Diệp Vô Cấu, mà Diệp Vô Cấu lại cho rằng Diệp Vô Tịnh thích ông.............ai, kỳ thật Vô Cấu sư tỷ của ông có đôi khi thiên chân đáng yêu.

Trần Húc Chi mới là đệ tử đích truyền ông chân chính tán thành cũng như tiêu phí tâm tư dạy dỗ.

Mà đệ tử này đích xác cũng không làm ông thất vọng.

Người với người ở chung, trừ phi có liên hệ về huyết thống thân cận, nếu không cũng không có người vừa thấy mặt liền quan tâm đối phương, cũng như sinh ra tình nghĩa với đối phương.

Dù là thân tình, hữu nghị thậm chí là tình yêu, đều cần thời gian cùng tinh lực để duy trì.

Xác suất phát sinh chuyện nhất kiến chung tình, tạm thời không suy xét đến.

Bạch Anh chưởng tôn thu đồ đệ mục đích là truyền thừa tông môn, mà Trần Húc Chi lúc ban đầu mục đích lấy lòng ông là để đứng vững gót chân ở Đại Nhật Tiên Tông, tiếp tục sinh hoạt thuận lợi.

Có lẽ ngay từ đầu tiếp cận là mang theo mục đích, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm tình liền dần dần nảy sinh ra.

Một nam hài tám chín tuổi tận tâm tận lực lấy lòng chính mình, thật cẩn thận biểu đạt quan điểm của nó, thử thăm dò thỉnh cầu ông dạy dỗ, còn nỗ lực chăm chỉ tu luyện, hài từ như vậy, ai cũng sẽ không ghét.

Bạch Anh chưởng tôn cũng không ngoại lệ.

Có lẽ chính Trần Húc Chi cũng không biết, ở trong lòng Bạch Anh chưởng tôn, địa vị của y có thể nói là cao hơn nhiều so với Bạch Nguyệt Liên.

Bạch Anh chưởng tôn sống đến 300 tuổi, trong mắt ông Trần Húc Chi cơ hồ không có chỗ nào che dấu, dù là Trần Húc Chi hoặc là dùng tiểu thông minh, hoặc là chơi thủ đoạn nhỏ, hoặc là vắt hết óc kháng cự thứ y không thích, hoặc là cự tuyệt tiếp thu lý niệm cùng quyết định nào đó mà vô pháp tán thành, đều làm Bạch Anh chưởng tôn cảm nhận được một loại nghiêm túc cùng nỗ lực.

Trần Húc Chi đang dùng cố gắng lớn nhất để tồn tại, cũng muốn dùng mọi biện pháp để tăng lên thực lực.

Bạch Anh chưởng tôn có hảo cảm với nỗ lực cảu Trần Húc Chi, liền nhịn không được muốn giúp đỡ một phen, mà khi được giúp Trần Húc Chi sẽ lại càng thêm dụng tâm, bên trong có qua có lại, cảm tình liền dần dần tích lũy nên, thậm chí có đôi khi Bạch Anh chưởng tôn nhìn đồ đệ này của mình thật cẩn thận khuyên mình thu liễm lửa giận, hoặc là bộ dáng vụng về an ủi mình không cần tức giận............... ngô, cũng rất đáng yêu thú vị.

Loại cảm giác được người quan tâm , được người lo lắng cũng không tồi.

Mà Bạch Nguyệt Liên thường xuyên bị Trần Húc Chi kéo qua cũng dần dần biến thành nữ nhi của Bạch Anh chưởng tôn.

Từ góc độ nào đó mà nói, Bạch Nguyệt Liên là Diệp Vô Tịnh, mà Diệp Vô Tịnh cũng là Diệp Vô Cấu, nhìn Bạch Nguyệt Liên trước mặt trong kiêu căng mang theo một tia tươi đẹp, Bạch Anh chưởng tôn thật giống như nhìn thấy lại Diệp Vô Cấu vô số năm trước.

Bạch Anh chưởng tôn nhịn không được nghĩ, khi Diệp Vô Cấu còn chưa tiến vào tông môn, có phải cũng là một bộ dáng đại tiểu thư này hay không?

Cho nên ông chậm rãi bắt đầu sủng Bạch Nguyệt Liên, sẽ cố ý chơi xấu nhìn đồ đệ lại đây dùng hết lời hay bài này sang bài khác dỗ mình, sau đó ông mang ý xấu nói vài câu bướng bỉnh, nhìn nhìn lại đồ đệ mịt mờ trợn trắng mắt hoặc là bộ dáng cười khổ............ nếu ông thật sự có một đôi trai gái, có lẽ chính là dạng này đi?

Linh Nguyệt chưởng tôn nói trắng ra tính tình Bạch Anh chưởng tôn càng ngày càng khoan dung ôn hòa, ngược lại cũng không sau, nhìn đám tiểu bối nhảy nhót tung tăng trước mặt, kiên nhẫn cùng độ khoan dung của Bạch Anh chưởng tôn đương nhiên tăng lên cực nhiều.

Nhưng có một số việc ngay từ ban đầu đã quyết định, thì không thể dễ dàng sửa đổi.

Tỷ như chuyện Bạch Nguyệt Liên với Diệp Vô Cấu.

Bạch Anh chưởng tôn thở dài, ông duỗi tay vẫy vẫy, Trần Húc Chi hiểu ý đi đến bên người Bạch Anh chưởng tôn, nửa quỳ xuống.

Bạch Anh chưởng tôn sờ sờ đầu Trần Húc Chi, ông chậm rãi nói: "Vô Cấu tiềm tu vài thập niên, như cũ vẫn bị mắc tại cảnh giới."

Trần Húc Chi khó hiểu mà nhìn Bạch Anh chưởng tôn.

"Nàng tiến giai cần có Nguyệt Liên trợ giúp, nhưng tốc độ tu hành của Nguyệt Liên quá chậm." Nếu là trước đây, Bạch Anh chưởng tôn tất nhiên không thèm để ý, tốc độ tu hành của Bạch Nguyệt Liên nhanh hay chậm cũng không sao cả, dù sao chờ đến lúc Diệp Vô Cấu cần, một chưởng qua biến Bạch Nguyệt Liên biến trở về Nguyên Thủy Âm Liên làm thuốc cũng được.

"Tu vi của Nguyệt Liên càng cao, thời điểm Vô Cấu cần có thể cung cấp trợ giúp càng nhiều." Xác thực mà nói nếu thực lực Bạch Nguyệt Liên càng mạnh, khi Diệp Vô Cấu tiến giai Hóa Thần, xác suất Bạch Nguyệt Liên cuối cùng sống sót sẽ cao hơn một chút.

"Ngươi cùng Nguyệt Liên đều có thuộc tính thủy, nếu các ngươi có thể tiến hành song tu, linh lực thuộc tính thủy tu luyện ra sẽ càng thêm đọng lại, cũng có hoạt tính cùng linh tính mà sinh sinh bất tận hỏa không bằng được." Bạch Nguyệt Liên có cỗ lực lượng này bảo hộ, nàng tất nhiên có thể sống sót, mà sau khi Diệp Vô Cấu tiến giai Hóa Thần, là có thể hoàn toàn phân tách huyết nhục mà Diệp Vô Tịnh lưu lại, từ đây Bạch Nguyệt Liên liền đạt được tân sinh.

Bạch Anh chưởng tôn biết Diệp Vô Cấu mấy năm nay đang tìm kiếm linh dược song thuộc tính, chính là việc này khả ngộ bất khả cầu, năm đó ông có thể tìm được Nguyên Thủy Âm Liên, vẫn là từ một ma tu, thế cho nên đối phương đến bây giờ vẫn còn hận ông, còn thường xuyên khởi xướng một loạt hành động đệ tử đời sau của Đại Nhật Tiên Tông, làm cho người khác phiền không chịu được.

So với việc suy xét có thể có cơ duyên hay không, còn không bằng để cho Nguyệt Liên cùng Húc Chi song tu với nhau.

"Vô Cấu cần có cỗ lực lượng này."

Trần Húc Chi nghe xong cũng không có cảm giác phản cảm hay khó chịu gì.

Thật giống như ở hiện đại cha mẹ sinh bệnh nằm viện cần cứu, con cái hiến máu là việc đạo nghĩa không thể chối từ, y tự cho là giữa Bạch Nguyệt Liên cùng Diệp Vô Cấu có quan hệ huyết thống, nếu Diệp Vô Cấu tu luyện xảy ra vấn đề, tất nhiên cần Bạch Nguyệt Liên hỗ trợ.

Chỉ là có thể không song tu hay không?

Trên mặt Trần Húc Chi tràn ngập nghi vẫn này.

Bạch Anh chưởng tôn không hài lòng: "Ngươi không thích Nguyệt Liên sao?"

Trần Húc Chi khổ hề hề nói: "Ta thích nàng a, ta cũng thích ngài nha."

Bạch Anh chưởng tôn bị chọc cười một chút, ông cười vỗ vỗ tay Trần Húc Chi: "Ngươi cũng không cần sốt ruột, loại sự tình như tình cảm này đích thực không thể cưỡng cầu."

Là người từng được Diệp Vô Cấu thích qua, Bạch Anh chưởng tôn trên chuyện này vẫn tương đối cởi mở.

Bạch Anh chưởng tôn nói: "Tốc độ tu luyện của ngươi nhanh, chỉ cần chú ý củng cố cảnh giới, nhưng Nguyệt Liên...............tốc độ của nàng chậm."

Chờ khi Bạch Nguyệt Liên tiến giai Kim Đan, có lẽ Diệp Vô Cấu đã sớm đánh sâu vào Hóa Thần, đến lúc đó mới bắt đầu song tu đã chậm.

Trần Húc Chi chớp chớp mắt tội, nghiệp mà nhìn Bạch Anh chưởng tôn: "Nếu có thể trợ giúp Diệp Sư thúc, đệ tử tất nhiên nguyện ý, nhưng ta nghĩ lấy năng lực của sư phụ, khẳng định có thể khai phá ra một bí pháp không cần song tu cũng được đi?"

Y còn thiếu chút mà trực tiếp chỉ trích Bạch Anh chưởng tôn lười: "Sư phụ, nhìn trên hạnh phúc của nữ nhi cùng với đồ đệ ngài, ngài không thể nghĩ ra biện pháp mới sao?"

Bạch Anh chưởng tôn tức đến cười: "Ngươi đây là sai sử vi sư sao?"

Trần Húc Chi một bộ dáng khϊếp sợ: "Sao có thể nha? Ai có thể sai sử ngài?" y bắt lấy tay áo của Bạch Anh chưởng tôn, nỗ lực nhớ lại bộ dáng giả vờ làm nũng của Giản Thành: "Ta đây là đang cầu ngài a ~"

Bạch Anh chưởng tôn nhìn đến bộ dáng giả vờ của đồ đệ nhà mình, vô ngữ nói: "Học loại thần thái này từ nơi nào? Quá khó coi!"

Trần Húc Chi tâm nói hữu dụng là được a!

Y tiếp tục kéo dài giọng: "Sư phụ ~~~~~"

Bạch Anh chưởng tôn hưởng thụ bộ dáng làm nũng cầu tình của đồ đệ, cười đủ rồi mới nói: "Cũng được, vậy linh kiếm bản mạng này của ngươi lưu lại đi, ta trở lại làm thành song kiếm, ngươi cùng Nguyệt Liên mỗi người một thanh."

"Thông qua liên hệ giữa song kiếm tiến hành song tu, cuối cùng đem hai thanh kiếm này đưa cho Vô Cấu, hẳn là cũng có thể dùng." Đây cũng là chủ ý mà Bạch Anh chưởng tôn nghĩ ra khi nhìn đến linh kiếm bản mạng, càng cân nhắc càng thây biện pháp này tốt, Bạch Anh chưởng tôn nhịn không được liền muốn thực nghiệm một chút, nhưng có một số việc cần nói rõ trước: "Nhưng sau khi Vô Cấu tiến giai Hóa Thần, linh kiếm bản mạng này của ngươi có khả năng sẽ bị vỡ vụn."

Trần Húc Chi đầy miệng đáp ứng: "Không thành vấn đề, chỉ cần ngài có thể hỗ trợ sửa cho tốt là được ~"

=====================

Tác giả có lời muốn nói:

Song kiếm.

Ân, song kiếm hợp bích loại này sao có thể không có nha?