Một canh giờ trước, sau khi Trần Húc Chi đứng dậy rời đi, biểu tình của Giản Thành lập tức âm trầm xuống.
Hắn ngâm mình trong nước ôn tuyền ấm áp, bên tai là thanh âm chim hót, trong lòng lại không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Trần Húc Chi: Vậy ngươi tại sao lại không biết Huyễn Thiên Bộ?
Những lời này thành công làm cho Giản Thành như rơi vào hâm băng, toàn thân tâm từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo, một chút tri giác cũng không có.
Có phải thực buồn cười hay không? Hắn đời trước là tông chủ quý nhất Đại Nhật Tiên Tông Hạo Dương thượng tiên của toàn bộ liên minh chính đạo, lại không biết bộ nào đó của một đỉnh núi tông môn nhà mình!!
Diệp Vô Cấu là nữ tử hắn yêu nhất, lại là đường chủ Giới Luật Đường của Đại Nhật Tiên Tông, sau khi hắn trở thành tông chủ Đại Nhật Tiên Tông, đương nhiên thành phong chủ Đại Nhật phong, mà Sóc Nguyệt có mấy lần nhân duyên mưa móc với hắn cũng thuận thế trở thành phong chủ Huyễn Nguyệt phong, đến cả Tinh Hải phong............ hắn giao Tinh Hải phong cho Tây Xuyên sư đệ.
Dưới tình huống bình thường, tông chủ Đại Nhật Tiên Tông chấp chưởng chủ phong, nhưng mà Diệp Vô Cấu lại nói hắn thân là tu sĩ Hóa Thần của Đại Nhật Tiên Tông, không thể vì việc vặt trong tông môn mà trì hoãn thời gian tu luyện, còn nói hắn thân là minh chủ của liên minh chính đạo, cũng không tốt quang minh chính đại thiên vị Đại Nhật Tiên Tông, không bằng để nàng làm phong chủ Đại Nhật phong, còn hắn trở thành tông chủ Đại Nhật Tiên Tông, kể từ đó nếu có lời đồn gì không tốt, liền có thể toàn bộ đẩy lên trên người nàng.
Lúc ấy Giản Thành cảm động vì Diệp Vô Cấu săn sóc với hắn, liền đồng ý với hắn.
Nếu nói Diệp Vô Cấu bởi vì hận hắn, cho nên trợ giúp Sóc Nguyệt ẩn tàng tin tức của Huyễn Thiên Bộ, nếu nói Sóc Nguyệt bởi vì đông đảo vong hồn trong tay hắn nên không muốn nói sự tình của Huyễn Nguyệt phong cho hắn, như vậy........ như vậy Tây Xuyên thì sao?
Tây Xuyên là tu sĩ một tay hắn đề bạt, hắn đưa công pháp cho Tây Xuyên, giúp Tây Xuyên tìm về truyền thừa của gia tộc, làm cho Tây Xuyên trở thành đệ tử đích truyền của tông môn, thậm chí cuối cùng còn giao Tinh Hải phong cho gã!
Mà Tây Xuyên thì sao?
Tây Xuyên cư nhiên che dấu chuyện của Luân Hồi cung với hắn!!
Giản Thành xuất thân Tinh Hải phong, nhưng hắn một chút cũng không biết Luân Hồi cung có tính chất y tu bên trong Tinh Hải phong?!
Nếu dựa theo cách nói của Trần Húc Chi, các phong chủ rất rõ ràng tổ chức bên trong của ba phong, như vậy vì sao Lan Hải chưởng tôn sư tôn đời trước của hắn, vì sao không nói chuyện của Luân Hồi cung cho hắn? Mà giao cho Tây Xuyên?
Trong đầu Giản Thành chỉ hiện ra ý nghĩ như vậy, linh lực trên dưới toàn thân liền nhịn không được muốn bạo tẩu.
Nhiều nữ nhân như vậy lừa hắn, lợi dụng hắn, hắn.......... kỳ thật cũng không tức giận như vậy, rốt cuộc những nữ nhân đó cũng đưa một ít thứ cho hắn.
Nhưng Tây Xuyên thì sao? Hắn đào tim đào phổi với gã, gã thì sao? Gã hồi báo hắn là dấu giếm cùng lừa gạt?
Còn có Lan Hải chưởng tôn, hắn thật tình xem Lan Hải chưởng tôn như sư phụ, rốt cuộc là vì toàn bộ tu sĩ trong tông môn đầu óc đều úng nước, chỉ có đầu óc của Lan Hải chưởng tôn úng ít nước nhất!!
.......... Linh Nguyệt chưởng tôn? Nga, nàng từ sớm đã mất tích, không tính.
Nếu nói ngay từ đầu vị sư phụ này ngay từ đầu liền không thiệt tình đối đãi với hắn thì sao? Đúng rồi đồ đệ quan trọng nhất trong lòng sư phụ là Tiêu Thâm Thủy! Không phải hắn!!
Trong nháy mắt, Giản Thành lâm vào bên trong tâm ma.
Đừng tưởng rằng tu sĩ Hóa Thần không có tâm ma, chẳng qua trước đó Giản Thành đều thực hiểu biết tự mình lĩnh ngộ, sẽ dùng các loại biện pháp tiêu trừ tâm ma trong lòng, hơn nữa cảnh giới thần hồn của hắn cao hơn tu vi của bản thân rất nhiều, tự nhiên không có khả năng sinh ra tâm ma.
Nhưng hiện tại không được.
Giống như sau khi Ngô Thanh Nhi thu nhỏ tính cách sẽ phát sinh biến hóa rất nhỏ, Giản Thành muốn thay đổi tuổi của bản thân, không bị tu sĩ Nguyên Anh trong tông môn phát hiện vấn đề, cần phải phong ấn một phần lực lượng thần hồn.
Cụ thể như thế nào liền không cần nói nữa, cái này tương đối phức tạp, nhưng kết quả là sau khi Giản Thành phong ấn lực lượng thần hồn cao hơn tu vi, một số vấn đề bị lực lượng thần hồn áp xuống liền chậm rãi xuất hiện.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm chợt vang lên bên tai, như sấm mùa xuân ầm một tiếng liền tạc nứt.
"Ngươi sao còn đang ngâm? Không sợ bị nấu chín sao?"
Trần Húc Chi không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Giản Thành.
Thanh niên tóc đỏ cúi đầu, tóc dài vừa lúc rơi xuống, ngọn tóc linh hoạt nghịch ngợm đảo qua gương mặt Giản Thành, mang theo một chút ngứa ngáy cùng hơi thở của Trần Húc Chi, nhè nhẹ dừng ở trong lòng Giản Thành.
Giản Thành đột nhiên bị bừng tỉnh.
Hắn lúc này mới bừng tỉnh phát hiện độ ấm bốn phía cao đến không thể tưởng tượng, linh lực trong thân thể hắn đang gào thét sôi trào, giống như muốn bạo phát!!
Giản Thành lập tức minh bạch tình cảnh chính mình, linh lực hắn xảy ra xao động, tâm thần hắn thiếu chút nữa thất thủ!
Rõ ràng đang ở trong ôn tuyền, Giản Thành lại đổ đầy một đầu mồ hôi lạnh.
Hắn há mồm muốn nói cái gì, lại kinh ngạc phát hiện chính mình một câu cũng không phát ra được.
Giản Thành nhìn đỉnh đầu Trần Húc Chi, tròng mắt loạn chuyển.
Trần Húc Chi lập tức phát hiện chỗ khác thường của Giản Thành, y duỗi tay dán ở trên trán Giản Thành, thật cẩn thận đem một tia linh lực dũng mãnh vào ấn đường Giản Thành.
Giây tiếp theo Trần Húc Chi bị lực lượng cuồng bạo bên trong dọa sợ, oa, từ bên ngoài hoàn toàn không nhìn ra Giản Thành sắp nổ thành mảnh nha!!
Trần Húc Chi không chút nghĩ ngợi vung tay áo, trực tiếp cuốn Giản Thành từ trong ôn tuyền ra, giây tiếp theo thân ảnh xuất hiện trong dược viên.
Trần Húc Chi không thắp sáng kỹ năng đan dược, bất quá tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông sao, đối với bạo động linh lực đã quá quen thuộc, linh lực thuộc tính hỏa của mình không thích hợp trấn an, chỉ cần bế quan tu luyện liền sẽ xuất hiện cùng loại vấn đề, cho nên dược viên của Trần Húc Chi có rất nhiều linh dược vuốt phẳng linh lực an lòng tĩnh thần.
"Ngươi trước tiên ăn tạm đi!"
Trần Húc Chi có chút sốt ruột, trực tiếp thô bạo nhét linh dược từ trong đất trực vào trong miệng Giản Thành, tuy linh dược này phẩm chất không ra sao, bất quá khi dược lực của linh dược dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, cỗ lực lượng ôn hòa vô chủ này đã bị Giản Thành trực tiếp nhận rồi, theo dược lực gia tăng, linh lực vốn dĩ xao động chậm rãi được vuốt phẳng.
Giản Thành phun ra một búng máu, rốt cuộc thở chậm lại.
Trần Húc Chi nửa quỳ ở một bên cây dược thảo khác, trong ngực y ôm Giản Thành, duỗi tay đi hái linh dược: "Còn cần không?"
Giản Thành suy yếu nói: "Không cần, đã........."
"Sư huynh! Nghe nói Sóc Nguyệt sư tỷ lại tới nữa?" thanh âm Hoa Điệt vang lên sau lưng, hắn là khách quen của Tam Khê Các, có bùa chú thông hành của Trần Húc Chi đưa cho, cho nên mặc dù bên ngoài Tam Khê Các có trận pháp, Hoa Điệt vẫn nhẹ nhàng vào được: "Sư tỷ đi rồi sao? Nàng tới nói cái gì?"
Kẽo kẹt, Hoa Điệt đẩy ra cửa dược viên, rốt cuộc là vì dao động linh lực của sư huynh nhà mình có chút lớn, vị trí thực rõ ràng, liền là ở dược viên.
Bất quá thực nhanh Hoa Điệt liền chịu kinh hách.
Oa, hắn thấy được cái gì?!
Ở đây muốn miêu tả một chút cảnh tượng Hoa Điệt nhìn thấy.
Sư huynh hắn phi thường tôn kính đang đưa lưng về phía hắn, nửa quỳ trên mặt đất, một đầu tóc dài lửa đỏ tán trên mặt đất, trọng điểm, tóc dài lửa đỏ.
Mà ở vị trí cánh tay đại sư huynh, có tóc đen lòi ra, trọng điểm, tóc màu đen.
Ân......... ân?!
Trong lòng đại sư huynh ôm một người?
Hoa Điệt nhịn không được nói: "Đại sư huynh?"
Giản Thành đột nhiên ý thức được tình huống hiện tại của mình.
Thứ nhất, hắn không có mặc quần áo.
Thứ hai, hắn hiện tại là Thành Hạo!! Không nên xuất hiện ở chỗ này!!
Trần Húc Chi rõ ràng cũng nghĩ đến điểm này, cho nên y chỉ đứng lên nghiêng người giơ tay, dùng tay áo che khuôn mặt Giản Thành, nhàn nhạt nói: "Sư đệ, Sóc Nguyệt sư tỷ đã rời đi."
Hoa Điệt chớp chớp mắt, nhìn nhìn người trong ngực Trần Húc Chi.
Ai, tay áo sư huynh rộng quá, không nhìn thấy cái gì a!
Trần Húc Chi hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở Hoa Điệt: "Ngươi cái gì cũng không thấy, biết không?"
Hoa Điệt lại là sửng sốt, ngay sau đó hắn bừng tỉnh đại ngộ!
Nga! Hắn cái gì cũng không nhìn thấy!!
Đương nhiên cũng không nhìn thấy Sóc Nguyệt sư tỷ trong lòng đại sư huynh!
Ai, không đúng a, đại sư huynh không phải thích tiểu sư muội sao? Nga, chẳng lẽ là bởi vì tên tạp dịch kia?
Hoa Điệt tự phát não bổ vở kịch cẩu huyết ba vạn chữ, hắn nắm tay, kích động nói: "Ta đã hiểu đại sư huynh!"
"Tuy rằng ta cảm thấy ngài cùng tiểu sư muội ở bên nhau là thích hợp, nhưng ta là ủng hộ hết thảy quyết định của đại sư huynh!" đại sư huynh cùng Sóc Nguyệt sư tỷ thành một đôi!
"Chỉ cần ngài hạ quyết tâm, núi đao biển lửa ta cũng sẽ đi theo!!" Diệp Vô Cấu sư thúc, sư phụ cùng Linh Nguyệt sư thúc sẽ chưởng chết đại sư huynh, nhưng hắn muốn kiên định ủng hộ đại sư huynh!
"Đại sư huynh, ngài nhất định phải kiên định tin tưởng a!" phải cổ vũ cho đại sư huynh!!
"Ta về chuẩn bị trước!" nếu không thì đi mua đan dược chuẩn bị cho đại sư huynh? Đại sư huynh sẽ không bị đánh chết, nhưng bị đánh cho tàn phế cũng rất đau a ~
Trần Húc Chi: ".........................." ta vừa rồi nói cái gì?
Giản Thành: "............................" ta hình như cái gì cũng chưa nói?
Sau khi Hoa Điệt rời đi, Trần Húc Chi bay nhanh mang Giản Thành vào phòng.
Y đưa cho Giản Thành một bộ quần áo, trong hấp tấp giống như nuốt cả quả táo tròng lên trên người Giản Thành.
"Ngươi nhanh rời đi, tiểu tử Hoa Điệt này luôn làm vài chuyện kỳ quái, thực dễ dàng liền dẫn tiểu sư muội lại đây, nếu tiểu sư muội nhìn thấy ngươi ở chỗ này, Tiêu Thâm Thủy sư huynh ở bên kia liền không nói rõ được."
"Đúng rồi." Trần Húc Chi hỏi Giản Thành: "Ngươi làm thế nào tiến vào nơi này của ta được?"
Giản Thành giật mình, lẩm bẩm nói: "...........ta quen thuộc tiết điểm của trận pháp tông môn, liền như vậy chui vào."
"Như vậy hiện tại mời ngươi chui ra đi thôi!" Trần Húc Chi lãnh khốc vì tình đuổi Giản Thành đi.
Giản Thành trầm mặc, qua vài giây, hắn thình lình hỏi Trần Húc Chi: "......sư huynh, ngươi có cảm thấy ta thực ngu ngốc?"
Trần Húc Chi kỳ quái nhìn Giản Thành: "Ngươi ngốc nơi nào?"
Thông qua một chuyến Vọng Đoạn sơn này, Trần Húc Chi sớm đã vứt bỏ hình tượng của Giản Thành trong truyện, Giản Thành hiện ra trước mắt y là một người chân thật, hắn có được lực tương tác phi thường mạnh cùng với năng lực thống soái, có thể nhanh chóng tiêu trừ ngăn cách cùng đề phòng của người xa lạ, có thể đem năm bè bảy mảng trở thành một cỗ lực lượng thật lớn, cũng suất lĩnh cỗ lực lượng kia đi làm việc hắn muốn làm.
Người như vậy, là lãnh tụ trời sinh.
Giản Thành cười khổ: "Ta đột nhiên phát hiện đời trước của mình tựa hồ rơi vào trong một cái bí ẩn thật lớn, ta bị lừa thực thảm thực thảm, người ta vốn tín nhiệm, coi trọng, cảm tạ đều có mưu đồ với ta."
Trần Húc Chi nghe xong thấy kỳ quái nói: "Đây không phải chuyện bình thường sao?"
Giản Thành sửng sốt.
Trần Húc Chi nói: "Nếu ngươi không có tí lợi hại nào, đến cả nơi để lợi dụng cũng không có, ai sẽ phản ứng ngươi?"
"Nói nữa, muôn vàn tính kế, tất cả kỹ xảo, xét đến cùng cũng phải xem thực lực."
"Chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, ai đều cũng không thể bắt ngươi thế nào."
Trần Húc Chi không phải là ví dụ sống sao?
Y lúc ban đầu muốn gϊếŧ chết Giản Thành, nhưng chênh lệch giữa y và Giản Thành thật lớn, dùng hết thủ đoạn vẫn như cũ không sao.
Hiện tại ngẫm lại Trần Húc Chi kỳ thật rất may mắn, nếu lòng dạ Giản Thành hẹp hòi một chút, có thù tất báo, có lẽ y cũng đã bị Giản Thành dùng lực lượng thần hồn hóa thần treo cổ đi?
Trần Húc Chi cười to: "Nếu như nói ngươi ngốc, ta không ngu là được, về sau không rõ nơi nào, tìm ta là được."
Y mấy năm nay vắt óc tính kế, cũng không phải không có thành quả, ít nhất kinh nghiệm phong phú.
"Ta sẽ giúp ngươi."