Nhân lúc nhiều thêm một Ngô Thanh Nhi, Trần Húc Chi cũng không muốn tiếp tục chờ ở nhà thêm nữa.
Y cho Giản Thành một ánh mắt, xoay người liền đi mất.
Giản Thành lập tức tiến lên làm quen với Ngô Thanh Nhi, bất quá mặc kệ hắn lừa dối thế nào, Ngô Thanh Nhi đều có thể hoàn mỹ chắn trở về, thậm chí còn phát động mỹ nhân kế với Giản Thành mấy lần, thành công làm cho Giản Thành có thiên tính yêu cái đẹp hoảng thần vài cái.
Giản Thành càng cảm thấy sốt ruột.
Ai, vì sao đời trước hắn lại thấy Ngô Thanh Nhi là một đóa giải ngữ hoa đây?
Trần Húc Chi cũng không biết Giản Thành lại phạm xuẩn, y âm thầm tiến vào trong phòng cháu trái cháu gái tra xét một chút, cư nhiên thật sự phát hiện một cái mầm.
Nữ nhi của nhị ca y, nữ hài tên Anh Dao có tam linh căn, năm nay bảy tuổi, đúng tuổi tốt để tu hành.
Trần Húc Chi tinh tế nhìn mặt nữ hài này.
Ánh mắt nữ hài thanh triệt, giữa mày tự mang quý khí, trong cử chỉ mang theo thong dong ưu nhã, nhị thẩm của hắn Khương thị giáo dưỡng thật tốt, nữ hài còn nhỏ tuổi nhưng phong tư không tầm thường, có vài phần phong thái của Khương thị.
Nữ hài đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nha đầu bên cạnh hỗ trợ rửa mặt.
Rửa mặt xong, thay đổi trung y mềm mại, nữ hài nằm xuống, nha hoàn tắt đèn, ngủ ở trên giường gian ngoài, tùy thời chờ nghe gọi.
Trần Húc Chi đứng bên ngoài cửa sổ, trở tay đánh một đạo linh lực, sau đó lẳng lặng chờ.
Trần Anh Dao thực nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, nàng giống như không thể hiểu được chỉ còn lại một người, nàng đứng trên một ngã rẽ, hai bên trái phải xuất hiện hai con đường.
Một con đường là mười dặm hồng trang, giúp chồng dạy con, khi còn trẻ cùng phu quân cử án tề mi, khi trung niên chiếu cố hài tử lo liệu gia đình, khi lão niên trêu đùa tôn tử, cười giữ cho tộc gia phát triển không ngừng, hòa thuận hạnh phúc.
Một con đường la tiên lộ mờ mịt, có đi mà không có về, một bước sinh một bước tử, khi thì gió lốc cửu tiêu quan sát thế gian vạn vật, khi thì rơi vào vực sâu giãy giụa bên cạnh sinh tử, chỉ có thể gian nan tiến về phía trước, anh dũng đấu tranh.
Hai bên nàng đều đang cười.
Một bên ăn mặc hoa lệ, đầy đầu châu ngọc, cười hạnh phúc mỹ mãn.
Một bên ăn mặc thanh nhã, búi tóc đen, tươi cười tự tin kiệt ngạo.
Hai con đường, nàng muốn lựa chọn cái nào?
Trần Anh Dao vẻ mặt mờ mịt, giáo dục từ nhỏ nói cho nàng biết, nàng hẳn là lựa chọn mười dặm hồng trang, nàng hẳn dựa theo nhân sinh bình thường tiếp tục.
Chính là trong nội tâm nàng có một thanh âm không ngừng nói cái gì, làm nàng tâm sinh do dự.
Anh Dao.
Đây là danh tự chính thức mà phụ thân lấy cho nàng khi nàng ba tuổi.
Tốt đẹp như ngọc........thạch.
Mặc kệ phụ thân yêu nàng cỡ nào, nàng vẫn là một nữ nhi, không phải nhi tử.
Sau khi mẫu thân có nàng, nhiều năm không có thai, tuy rằng trong nhà quản nghiêm, không có ai nói nhàn thoại, chính là bộ dáng khi mẫu thân không có người một mình rơi lệ vẫn bị nàng thấy được.
Nữ nhân cả đời này, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, tam tòng tứ đức, an với nội viện, mới có thể thuận lợi sống sót.
Nhưng nàng cũng muốn nhìn một chút cảnh đẹp đại mạc cô yên, sông dài mặt trời lặn như trong sách nói; nàng cũng muốn cảm thụ một chút sự dũng cảm khi đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn những ngọn núi xung quanh; nàng cũng muốn có được mấy hảo hữu chi giao tương tri vô viễn cận, vạn lý thượng vi lân..........
Nàng muốn nhìn xem núi này, nhìn xem sông này, cảm thụ một phương thế giới.
Nàng nên chọn cái gì đây?
Ngoài cửa sổ, Trần Húc Chi lộ ra tươi cười.
Trần Anh Dao..........
Có lẽ y có thể đề cử nữ hài tiến vào Thái Tố Cốc, nghe nói y tu Thái Tố Cốc nhân tâm từ thiện, lòng mang chúng sinh, ngay cả ma tu cũng sẽ không tìm y tu gây phiền toái.
Còn Đại Nhật Tiên Tông? Ha ha, vẫn là thôi đi.
Trần Húc Chi lại đi đến sân nhị ca ở.
Đôi phu thê này vẫn chưa nghỉ ngơi, đang thảo luận việc Trần Húc Chi về nhà.
Khương thị: "Tam thúc lần này tới, không biết có thể ở lại bao lâu, nghe nói tiên nhân không vướng với duyên trần tục, lần gặp nhau tiếp theo không biết lúc nào."
Trần gia nhị ca gật đầu: "Thừa dịp tam đệ ở nhà, mấy ngày này thân cận hơn một chút, cuộc hẹn mấy ngày sau vẫn là đẩy đi."
Khương thị cười cười: "Ai, ta nói quản gia đi một chuyến, tin tưởng vài vị bằn hữu kia của người sẽ lý giải."
Trần gia nhị ca nói: "Sau khi tam đệ trở về khí độ đúng là bất phàm, không biết sau này y có tính toán gì, tuổi bây giờ cũng không còn nhỏ."
Khương thị giật mình, nàng uyển chuyển nói: ".......có lẽ nơi tông môn của tam thúc có yêu cầu gì? Phu quân có ý nghĩ gì?"
Trần gia nhị ca: "Tam đệ nếu như quả thực không thể truyền xuống huyết mạch, còn phải nói với phụ thân và mẫu thân một câu, có nên để y nhận một hài tử, để tương lai còn truyền thừa hương khói."
Khương thị nói: "Phu quân nói phải, chuyện con nối dõi là đại sự, đích xác nên nói tới, bất quá bên tẩu tử bên kia............"
Nếu quả thật muốn nhận, cũng chỉ có hai nhi tử bên người Trần gia đại ca bên kia,, tẩu tử Lưu thị chỉ sợ sẽ không vui.
Trần gia nhị ca nhíu mày, hắn lắc lắc đầu: "Loại sự tình này không phải do đại tẩu đồng ý."
Khương thị im lặng không nói.
Trần Húc Chi nghe đến đó, lắc đầu, y trực tiếp tiến vào phòng ngoài, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, làm một thủ thế im lặng.
"Thông báo một chút, ta có việc cần gặp nhị ca nhị tẩu."
Nha hoàn kia thật nhanh trấn định xuống, khom người hành lễ đi vào phòng trong, một hồi sau Trần gia nhị ca cùng Khương thị liền khoác áo choàng ra ngoài.
Trần gia nhị ca cho rằng Trần Húc Chi ở không quen, liền nói: "Tam đệ có chuyện gì? Là ở không quen sao?"
Trần Húc Chi lắc đầu, ánh mắt y đảo qua Khương thị mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Ta tới là muốn nói với nhị ca nhị tẩu chuyện này."
"Ta thấy Anh Dao thiên phú bất phàm, muốn mang nàng đi tu tiên, không biết nhị ca nhị tẩu có bằng lòng hay không?"
Trần gia nhị ca tức khắc ngẩn ngơ, Khương thị sắc mặt khẽ biến, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Trần gia nhị ca.
Trần gia nhị ca lắc đầu: "Anh Dao là một nữ hài, nàng đi tu tiên sợ có điều không tiện."
Trần Húc Chi cười cười, y nói: "Tiên đạo tu hành, cường giả vi tôn, chỉ cần tâm chí kiên định, cũng có được thiên phú, là có thể đi tu tiên, không tồn tại khác biệt nam nữ như vừa nói."
Trần gia nhị ca nhíu mày, biểu tình có chút kỳ quái, hắn hỏi Trần Húc Chi: "Nàng nếu tu tiên thì học những cái gì?"
Trần Húc Chi nói: "Ta học cái gì, Anh Dao học cái đó."
Trần gia nhị ca liên tục lắc đầu: "Vớ vẩn, vớ vẩn."
Trần Húc Chi nhìn về phía Khương thị: "Nhị tẩu cảm thấy sao?"
Khương thi giương miệng, có chút do dự, nàng thấp giọng nói: "......tam thúc, Anh Dao nếu như đi tu tiên, có phải ảnh hưởng đến chuyện nàng tương lai phải gả chồng hay không?"
Trần Húc Chi mỉm cười: "Không chậm trễ, nàng nếu có người yêu thích, tự nhiên có thể xuất giá, hoặc là cưới một công tử tuấn mỹ cũng không thành vấn đề.""
Trần gia nhị ca tức không được: "Ta không đồng ý! Tam đệ chớ có hồ ngôn loạn ngữ, sẽ ảnh hưởng đến khuê dự của Anh Dao!"
Trần Húc Chi nhàn nhạt nói: "Thanh danh đối với tu sĩ không là cái gì, chỉ cần đủ mạnh là được."
Trần gia nhị ca tức đến trực tiếp tiến khách: "Tam đệ mấy năm nay ở bên ngoài học một chút thứ loạn thất bát tao gì!? Ngươi hôm nay uống nhiều quá, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi!"
Trần Húc Chi nói: "Ta sáng mai liền hồi tông môn, nếu nhị ca nhị tẩu thay đổi chủ ý, khi trời sáng đưa Anh Dao đến sân của ta."
Y xoay người rời đi: "Không quấy rầy các ngươi nghỉ ngơi."
Trần Húc Chi đi rồi, lại không biết được Trần gia nhị ca bị chọc tức lăn qua lộn lại ngủ không yên, không chỉ một mình hắn, Khương thị cũng không ngủ được.
Khương thị hiểu trượng phu của mình, nếu nói thẳng để cho Anh Dao đi tu tiên, hắn nhất định không muốn.
Nhưng ngẫm lại tương lai của nữ nhi, Khương thị hít sâu một hơi, ôn nhu nói: "Phu quân, tam thúc nói............"
Trần gia nhị ca: "Quả thực hồ ngôn loạn ngữ, nữ nhi gia sao có thể xuất đầu lộ diện như y nói? Còn cưới một công tử tuấn tiếu?"
"Phu quân, người chớ có sinh khí, tam thúc rời nhà nhiều năm, tuân thủ chính ta quy củ của tiên nhân, có thể là bất đồng cùng chúng ta chỉ là........" Khương thị rũ mắt: "Năm trước ta đi Vân Đài chùa ở ngoại thành dâng hương xin săm, đại sư chùa Vân Đài nói trong mệnh ta chắc chắn có con nối dõi."
Trần gia nhị ca đột nhiên nhìn thê tử của mình.
Khương thị giơ tay dùng khăn lau khóe mắt: "Nhưng đại sư cũng nói đại tỷ nhi nhà chúng ta mệnh nghạnh, nếu như nàng ở nhà, liền không có ai chiếm được vị trí của nàng, cho nên mấy năm nay ta mới không có con nối dõi."
Trần gia nhị ca há mồm, thế nhưng một chữ cũng không nói được.
Khương thị tiếp tục lừa dối: "Ta vốn định chờ khi đại tỷ nhi mười một mười hai bắt đầu nhìn xem nhà người ta, sớm xuất giá, nếu là ông trời rủ lòng thương, có lẽ còn có thể lưu lại con nối dõi truyền thừa hương khói cho người, nào nghĩ đến hôm nay tam thúc lại nói muốn đại tỷ nhi tu tiên!"
Khương thị một bên cẩn thận nhìn thần sắc của Trần gia nhị ca, một bên ngữ khí càng ôn nhu: "Ta cân nhắc có tam thúc chiếu cố, đại tỷ nhi lại thông minh, đi tiên sơn hun đúc một ít tiên khí, đợi khi đệ đệ nàng sinh ra, sau khi đến tuổi lại tiếp tục trở về an bài chuyện gả chồng là được."
Nàng tiếp tục dùng khăn lau khóe mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống: "Mấy năm nay nhìn hai đứa nhỏ dưới gối đại tẩu, lòng ta không phải không chua xót, cũng nghĩ tới nhận một đứa cho phu quân truyền thừa hương khó, nhưng tóm lại ta có tư tâm, muốn sinh cho người một đứa, cho nên mới trì hoãn nhiều năm như vậy, hiện gì tam thúc trở về, cũng làm lung lay tâm tư của ta."
"Đại tỷ nhi cũng là một miếng thịt rớt trên người ta, ta cũng thương nàng, nhưng nữ nhi xuất giá, nhà mẹ đẻ có huynh đệ đối với nàng cũng tốt, nếu chỉ có lẻ loi một mình nàng, không nói huyết mạch của phu quân khó tồn, ngay cả đại tỷ nhi cũng sẽ cô đơn." Mê hồn canh của Khương thị một bộ tiếp một bộ: "Sau khi tam thúc trở về phong tư khí độ kia đều không giống, ta không cầu đại tỷ nhi thật sự có thể cầu trường sinh, phàm là có dính chút tiên khí, tương lai cũng có thể gả cho người tốt."
Sau khi Khương thị nói xong, Trần gia nhị ca không nói một câu.
Một đêm mất ngủ, ngày thứ hai trời chưa sáng, Trần gia nhị ca thô thanh thô khí mà nói với Khương thị: "Cũng được, nàng nói cũng có đạo lý, để cho đại tỷ nhi đi theo tam đệ tu tiên đi."
Khương thị nghe xong nhẹ nhàng thở ra, không tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, rồi lại lo lắng Trần gia nhị ca nhìn ra manh mối, lập tức lấy khăn tay che khóe mắt: "Ai, ta sớm chút đi gặp đại tỷ nhi."
Khi Trần Húc Chi nhìn đến Trần Anh Dao đứng ở trước mặt y, trong lòng thấp thỏm trên mặt lại tự chủ trấn định, không khỏi lộ ra tươi cười.
Y biết Trần Anh Dao sẽ đi tu tiên.
Khương thị khí độ bất phàm, xem từ lời nói và việc làm rõ ràng không phải do trấn nhỏ này dưỡng ra, chắc là gả từ bên ngoài đến, yến tiệc ngày hôm qua cũng thời khắc chuẩn bị hoa quả tươi, rõ ràng biết tu sĩ không dính thức ăn phàm tục, có thể thấy được nhà mẹ đẻ nàng đã từng tiếp đãi tu sĩ.
Trần Húc Chi hỏi nữ hài: "Ngươi có bằng lòng theo ta tu tiên hay không?"
Trần Anh Dao khẳng định gật đầu: "Ta nguyện ý!!"
Trần Húc Chi mỉm cười: "Thế giới tu sĩ phức tạp lại đơn giản, về sau ta sẽ giảng giải tinh tế cho ngươi, bất quá có chuyện cần nói trước một chút, ngươi và ta tuy rằng có quan hệ huyết thống, nhưng nếu như cứ rêu rao ra ngoài, trước khi ngươi có được thực lực, có thể sẽ có người vì ta mà mang đến phiền toái cho ngươi, không bằng ngươi đổi tên."
Trần Anh Dao sửng sốt, nàng nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Không biết tam thúc có kiến nghị gì?"
Trần Húc Chi nói: "Ngươi có thể theo họ mẹ."
Ánh mắt Trần Anh Dao sáng lên, nàng nhỏ giọng nói: "Ta có thể gọi là Ngọc Giao không? Khương Ngọc Dao?"
Trần Húc Chi gật đầu: "Có thể, cái tên rất êm tai."
Trần Anh Dao lộ ra tươi cười, nàng nhất định phải chứng minh cho phụ tân nàng không phải là đá cứng, mà là mỹ ngọc!
Sau khi Trần Húc Chi nhận Khương Ngọc Dao liền trực tiếp rời đi Trần gia, Giản Thành trước đó đã mang theo Ngô Thanh Nhi chờ ở ngoài trấn.
Đứng trước cổng ra thị trấn, Khương Ngọc Dao đột nhiên nói: "Tam thúc, ngạch, Trần thúc thúc, về sau thật lâu cũng không trở lại sao?"
Trần Húc Chi nói: "Ngươi có thể xưng hô ta là tiền bối. Dừng một chút, y bổ sung nói: "Đúng vậy, trước khi ngươi trúc cơ hẳn là rất khó trở lại."
Y tu Thái Tố Cốc hình như đều là trúc cơ kỳ mới ra ngoài hành tẩu du lịch.
Khương Ngọc Dao nói: "Ta có thể đi trấn nhỏ trong trúc sơn nói một tiếng với bằng hữu khuê phòng một tiếng không?" nàng có chút chùng xuống: "Hôm kia ta nhận tin của nàng, nàng hình như bị bệnh nặng, nếu lúc này không đi qua, về sau chỉ sợ..........."
Trần Húc Chi hỏi Khương Ngọc Dao: "Là bằng hữu quan hệ thực tốt sao?"
Khương Ngọc Dao nghiêm túc gật đầu.
Trần Húc Chi nói: "Ta mang ngươi đi một chuyến là được."
Hai người vừa nói vừa đi tới nơi Giản Thành cùng Ngô Thanh Nhi chờ bọn họ.
Ngoài trấn nhỏ, bên bờ sông, Trần Húc Chi giới thiệu với Giản Thành cùng Ngô Thanh Nhi: "Đây là nữ nhi của hộ nhân gia ta tá túc kia, ta thấy tư chất nàng bất phàm, liền mang nàng theo."
Lời này chỉ yếu là giải thích với Ngô Thanh Nhi.
Giản Thành cười hì hì tiến lên, hắn điểm mũi chân, nửa ngồi xổm xuống: "Tiểu nha đầu, ngươi gọi là gì nha?"
Khương Ngọc Dao chớp chớp mắt, hơi hơi lui về phía sau một chút, sau khi kéo ra khoảng cách mới mỉm cười nói: "Tiểu nữ Khương Ngọc Dao, kiến qua tiền bối."
"............." Khương Ngọc Dao?
Giản Thành trực tiếp lấy mặt tiếp đất, ngã theo kiểu chó gặm phân.
===================
Tác giả có lời muốn nói:
.......Đã nhìn ra đi, Khương Ngọc Dao cũng là một kiều hoa Giản Thành từng đυ.ng tới.
Nàng là cháu gái ruột của Trần Húc Chi, nhưng thay đổi tên, cho nên các ngươi hiểu đi............