Chỗ Nào Không Đúng

Chương 22: Phát hiện.

Trong một cái khe núi thật lớn,có người dùng bí thuật làm ra một cái nình địa thật lớn, trên đó đầy cành lá xanh tươi, làm thành một cái đình hóng gió hình mây, trong bốn phía cây cối mờ mờ ảo ảo cất giấu không ít người, bọn họ làm thành một trận pháp cố định, cảnh giác chú ý hết thảy trong phạm vi thần niệm.

Trong đình hóng gió có hai vị lão ma Nguyên Anh.

Bên người bọn họ có mấy ma tu Kim Đan đang đứng, dù cho là ma tu Trúc Cơ cũng chưa có đủ tư cách đến gần.

Trong đó lão ma mặt đỏ bừng chính là Tà Tâm trưởng lão trước đó đại chiến cùng Diệp Vô Cấu, lão ma này giờ đang vỗ mạnh vào bàn.

"Một đám phế vật!! Rõ ràng kế hoạch đang tốt, kết quả đám phế vật các ngươi lại tiết lộ tin tức ra ngoài!"

Một lão ma khác cười lạnh nói: "Việc này cùng chúng ta không quan hệ, roc ràng là các ngươi đuổi gϊếŧ Trần Húc Chi bị Diệp Vô Cấu gặp phải, lúc này sự tình mới bại lộ."

Cũng là xui xẻo, ma tu đuổi gϊếŧ Trần Húc Chi đệ tử đích truyền của Đại Nhật Tiên Tông chính là tu sĩ Kim Đan mới tiến giai, một Kim Đan đánh Trúc Cơ, hẳn là thắng chắc a!

Nhưng mà trăm triệu lần không nghĩ tới, Trần Húc Chi kia rất giảo hoạt, tu sĩ Kim Đan Tà Tâm Tông thế nhưng không đắc thủ được sớm, bị Trần Húc Chi chạy thoát.

Trần Húc Chi chạy thì thôi, chính là vừa vặn bị Diệp Vô Cấu gặp được chuyện này, không chỉ tên ma tu Kim Đan kia trực tiếp đột tử, còn khiến cho Đại Nhật Tiên Tông cùng Thái Tố Cốc chú ý, thật sự quá tệ.

Lão ma mặt đỏ của Tà Tâm Tông cũng cười lạnh: "Hiện tại nói những lời đó cũng đã chậm, ta biết rõ nguyên do, Diệp Vô Cấu rời đi tông môn là vì tránh né tu sĩ giao lưu của Thái Tố Cốc, chính là tiểu tử này."

Hắn đá người trẻ tuổi ở bên chân, người trẻ tuổi này đúng là cục cưng bảo bối của Thái Tốc Cốc, đại danh Ngô Bảo Bảo = . =

Một lão ma khác lệ thuộc Quy Nguyên Tông, gã tức giận nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mắt thấy thời gian ngày càng gần, mấy tên nô ɭệ đó cũng muốn chạy trốn hết, chúng ta liền chờ như vậy?"

Tà tâm trưởng lão nói: "Dùng cục cưng bảo bối này làm mồi, đem người Thái Tố Cốc dẫn đi."

Lão ma Quy Nguyên Tông nhướng mày: "Mấy kẻ Đại Nhật Tiên Tông kia.........."

"Đại Nhật Tiên Tông cử tới hai chưởng tôn, hai chúng ta mỗi người một tên, cũng dẫn đi như vậy."

Tà Tâm trưởng lão định liệu trước nói: "Hai môn phái chúng ta có ước chừng năm Kim Đan, dù cho sau đó lại đột nhiên nhiều thêm Trần Húc Chi, Đại Nhật Tiên Tông lần này cũng chỉ có một Kim Đan kỳ, không đủ sợ hãi!"

Quy Nguyên Tông lão ma trầm ngâm một lát nói: "Đành vậy, cũng chỉ có thể như vậy."

Sau khi hai vị lão ma đạt thành ý đồ, bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, cẩn thận hiệp thương chi tiết bố trí con mồi cùng bẫy rập kế tiếp.

Ở dưới chân hai lão ma không chú ý, Ngô Bảo Bảo hẳn phải đã chết ngất lại vẫn chưa thực sự khép kín mắt, hai đôi mắt hắn vẫn hở một khe nhỏ, đôi mắt trống rỗng vô thần tựa như vực sâu hấp thu hết thảy quang mang, đem cảnh tượng bốn phía toàn bộ đều thu vào mắt, thông qua tầng ảo ảnh nhàn nhạt, đồng thời truyền tới trong mắt một người khác.

Trên một đỉnh núi, Linh Nguyệt chưởng tôn hẳn là phải lưu lại tông môn một thân váy dài trắng cuộn sóng khoang chân ngồi, cách nàng ba bước chân là Diệp Vô Cấu một thân đồ đỏ.

Linh Nguyệt chưởng tôn nhắm hai mắt, qua hồi lâu, quanh thân nàng hiện lên một đạo ngân quang nhàn nhạt, mở bừng mắt.

Trong nháy mắt nàng mở mắt ra, Diệp Vô Cấu quay đầu qua nhìn: "Sư muội, thấy được?"

"Thấy được." Khóe môi Linh Nguyệt chưởng tôn lộ ra vẻ tươi cười: "Thật trăm triệu lần không nghĩ tới, ma môn cư nhiên dào ra một cái bí cảnh trong Vọng Đoạn sơn."

Ánh mắt Diệp Vô Cấu sáng lên: "Ngươi xác định?"

"Yên tâm đi sư tỷ, Huyễn Tư bí thuật của ta tuyệt sẽ không xảy ra vấn đề, hai lão ma kia tuyệt đối vô pháp phát hiện một tia linh thức của ta trên người Ngô Bảo Bảo kia." Linh Nguyệt chưởng tôn thở dài nói: "Ngô Bảo Bảo kia đối với sư tỷ si tình cực kỳ, sư tỷ bất quá gửi qua vài câu, hắn liền cất chứa bên người, nếu không có như vậy ta cũng không có khả năng bằng vào bí phù khảm vào giấy viết thư mà bám vào người thành công."

Diệp Vô Cấu không chút để ý nói: "Thần nữ có tình, Tương Vương vô tình."

Linh Nguyệt chưởng tôn phốc cười, Diệp Vô Cấu lúc này vừa lúc so sánh trái ngược.

Vậy sư huynh thì sao?

Linh Nguyệt chưởng tôn nhẫn nhịn, vẫn là đem những lời này nhịn xuống.

Nàng đứng dậy: "Nếu bọn họ dùng Ngô Bảo Bảo để mai phục, ta liền đi sang Thái Tố Cốc bên kia, bên này giao cho Lan Hải sư huynh cùng sư tỷ đi."

Diệp Vô Cấu ừ một tiếng, nàng lẩm bẩm: "Một cái tân bí cảnh không biết chịu tải lực thế nào, nếu như cấp bậc quá thấp, vạn nhất đang đánh hưng phấn, có lẽ đem bí cảnh kia đánh nổ, phẩm chất lại giảm xuống, vậy thật sự mất nhiều hơn được."

Linh Nguyệt chưởng tôn hơi hơi nhíu mày: "Không xui xẻo đến mức đó đi?"

Tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông nếu muốn khai hỏa toàn bộ hỏa lực, lực sát thương thật sự vô cùng lớn, đặc biệt nghe lão ma kia nói, cửa vào tân bí cảnh kia tựa hồ ở trên một cái núi lửa ngủ say, không cẩn thận một chút đúng là dễ dàng bị đánh nổ.

Diệp Vô Cấu cười như không cười nói: "Đồ đệ Lan Hải còn chưa tìm được."

Linh Nguyệt chưởng tôn sửng sốt: "Không phải không chết sao?"

"Đúng vậy, mất tích, có khả năng là rơi vào trong tay ma môn." Diệp Vô Cấu cười hì hì: "Lan Hải sư huynh thực tức giận đâu."

Linh Nguyệt chưởng tôn nhấp môi, nàng có chút khổ sở nhìn Diệp Vô Cấu: "Sư tỷ vẫn thờ ơ sao?"

Diệp Vô Cấu híp mắt, nàng ung dung thong thả nói: "Sư muội không nên quên, quy củ tông môn chúng ta, đệ tử sống sót tiến vào Kim Đan kỳ mới đang giá coi trọng, chết không có bất luận giá trị gì."

Linh Nguyệt chưởng tôn há miệng muốn nói gì, cuối cùng vẫn hóa thành một tiếng thở dài.

"Chỉ có thể hy vọng Lan Hải sư huynh lý trí một chút."

Lời tuy như vậy, nhưng trên thực tế Linh Nguyệt chưởng tôn đã không ôm hy vọng Lan Hải chưởng tôn tám phần sẽ bùng nổ, đem cái bí cảnh kia đánh nát......... kể từ đó giá trị cái bí cảnh kia sẽ tụt xuống, tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa.

Linh Nguyệt chưởng tôn bắt đầu thói quen tính toán, nếu không nhân cơ hội này làm trao đổi có lợi ích?

Giao phong cùng kế hoạch giữa các tông môn cũng không có ảnh hưởng đến Trần Húc Chi.

Sau khí y chém đinh chặt sắt tỏ vẻ tuyệt đối không bán đứng sắc tướng, Giản Thành chỉ có thể thở ngắn than dài tỏ vẻ, vậy để lão nhân hắn đây đi thử đi.

Đối với lời này Trần Húc Chi chỉ có thể: "............."

Không thể không nói, Giản Thành thật xứng đáng bội phục =  =

Xét thấy Giản Thành tỏ vẻ muốn thâm nhập giao lưu với Thiên Chu Tinh một hồi, Trần Húc Chi liền rất săn sóc mang theo Giản Thành chạy, để Giản Thành có thể cẩn thận tự hỏi như thế nào cùng Thiên Chu Tinh câu thông.

Sau lưng Trần Húc Chi mang theo cái kén của Tiêu Thâm Thủy xui xẻo, trên tay xách theo Giản Thành đang trầm tư, xác nhận đúng phương hướng, bắt đầu lên đường.

Tu sĩ Kim Đan kỳ ít nhiều có thể ngang ngược ở trong Vọng Đoạn sơn, ven đường chỉ cần không phải lãnh địa của đại yêu Nguyên Anh kỳ, Trần Húc Chi đều dám công khai đi qua, thế lại tiết kiệm được không ít thời gian.

Vào đêm, Trần Húc Chi đi tới phía trước một chỗ sơn thạch, sâu trong sơn thạch chính là chỗ ở của Thiên Chu Tinh.

Trần Húc Chi kinh ngạc nhìn bốn phía chung quanh, bốn phía rừng cây thưa thớt, phảng phất như nháy mắt đi từ rừng rạp đến khu nửa thảo nguyên, cây cối khô vàng, cành lá biến thành màu đen, bùn đất dưới chân cũng phiếm hỏa khí nhè nhẹ, bất đồng cảm giác bất đồng với rừng sâu trong Vọng Đoạn sơn trước đó khác nhau, quan trọng nhất chính là..........

"Bên này cơ hồ không có sương mù!!"

Giản Thành kinh ngạc nói: "Thật sư a!"

"........."Trần Húc Chi không nói gì nhìn Giản Thành: "Ngươi chưa từng tới sao?"

"Đương nhiên không có a." Giản Thành không chút nghĩ ngợi liền nói: "Thời điểm ta quen biết nàng.........ngạch, không, ta không quen biết nàng!"

Trần Húc Chi nhìn đôi mắt nhỏ bay loạn của Giản Thành, liền cảm giác muốn thở dài cũng không có.

Giả thành một tiểu thanh niên bị lừa thật không dễ dàng, nhìn xem kĩ thuật diễn vụng về này của Giản Thành, thật sự lo lắng cho hắn.

Bất quá trải qua một phen qua loa lấy lệ của Giản Thành, Trần Húc Chi cũng nghĩ tới.

Giai đoạn trước Giản Thành đích xác có một hồng nhan là một con Thiên Chu Tinh, hình như là gặp được trong bí cảnh của tông môn, ngày đó sau khi nhện tinh nhìn thấy Giản Thành liền hổ khu chấn động, không nói hai lời liền XXOO, Giản Thành ai đến cũng không cự tuyệt, vì thế liền thành chuyện tốt.

Giản Thành còn tính toán đem con nhện tinh này trở thành linh thú khế ước của mình, kết quả sau khi ra khỏi bí cảnh, nhện tinh này liền không xuất hiện qua.

......Ngô, nhất định là tác giả quên mất một con nhện này.

Nhưng hiện tại xem ra sự tình không đơn giản như vậy.

Trần Húc Chi cười tủm tỉm nói: "Ân, tiền bối tất nhiên không quen biết, bất quá nói như vậy việc đối phó nhện tinh đối với ngài liền không phải là vấn đề."

Giản Thành đánh cái ha ha, mạc danh thấy có chút xấu hổ.

Bọn họ tiến vào nhóm sơn thạch này, vách núi xung quanh trở biến thành màu đỏ đen.

Trong màu sơn đỏ đen có phân bố những hình cầu lớn lớn bé bé, những hình cầu này có rất nhiều cái màu đỏ sẫm, có nhiều cái đỏ sậm, có rất nhiều cái màu đen, quỷ dị nhất chính là giữa mỗi hình cầu có một điểm.

Một điểm màu trắng.

Giản Thành chưa bao giờ tới nơi này, năm đó hắn chỉ nghe Thiên Chu Tinh nói qua về nơi đã từng là sào huyệt, giờ phút này vừa nhìn thấy, tức khắc sởn tóc gáy.

Trần Húc Chi kỳ quái nhìn Giản Thành đi bên cạnh cư nhiên.......đang run run?

Y không tự chủ được nói: "Tiền bối?"

Giản Thành ho khan một chút, thấp giọng nói: "Ngươi biết những hình cầu đó là gì không?"

Trước kia hắn có thể không hiểu, nhưng hiện giờ sau khi trải qua nhiều trắc trở cùng nhấp nhô, Giản Thành cũng coi như kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm mười phần, giờ phút này nhìn đến những hình cầu đó, liên tưởng đến Thiên Chu Tinh từng xuân phong nhất độ trước đây, tức khắc có loại cảm giác muốn nôn.

Trần Húc Chi nghiêng đầu, y tò mò đáng giá hình cầu ở bốn phái, ánh mắt dừng trên ở điểm trắng ở trung tâm hình cầu.

"Tuy rằng cảm thấy quái quái, bất quá.... nếu là đồ vật phiền toái nguy hiểm, trực tiếp hủy đi là được."

".........." khóe miệng Giản Thành run rẩy, thế nhưng không còn lời gì để nói.

Thật là phù hợp với câu trả lời của đệ tử Đại Nhật Tiên Tông a.

Giản Thành trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: "Đó là vỏ trứng vứt đi."

Trần Húc Chi sửng sốt: "Vỏ trứng vứt đi."

"Ân, Thiên Chu Tinh là một yêu thú định kỳ đẻ trứng." Giản Thành chỉ vào hình cầu ở hai bân vách núi: "Mỗi lần đẻ trứng số lượng có hơn trăm cái, sinh xong Thiên Chu Tinh sẽ lâm vào thời kỳ suy yếu, nhưng cùng lúc đó sức chiến đấu của Thiên Chu Tinh cũng sẽ tăng lên gấp bội, tỷ như Thiên Chu Tinh Nguyên Anh kỳ thậm chí có năng lực của tu sĩ hóa thần."

Trần Húc Chi nghe hiểu ngụ ý của Giản Thành: "Những cái đó là vỏ trứng vứt đi?"

"...Thời gian trưởng thành của Thiên Chu Tinh là một năm, bất quá có một bí pháp có thể trực tiếp ấp chín, sau khi ấp chín trong mỗi cái trứng sẽ xuất hiện một linh hồn của tân sinh thuần triệt." Giản Thành nhìn điểm trắng trong hình cầu, thần sắc phức tạp: "Những linh hồn đó là đồ ăn tốt nhất của yêu thú."

"............." Trần Húc Chi chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, ngay sau đó y không thể tin tưởng nhìn Giản Thành, hít ngược một ngụm khí lạnh: "Ngươi là nói Thiên Chu Tinh sẽ cắn nuốt toàn bộ hài tử của chính mình?"

"Sau khi bị cắn nuốt vỏ trứng vô dụng chính là vỏ trứng vứt đi, những cái vỏ trứng đó xác thực cứng rắn, đối với Thiên Chu Tinh mà nói là nguyên liệu xây tổ tốt nhất." Giản Thành sờ sờ cánh tay mình, nỗ lực áp xuống một tầng da gà kia: "Mỗi một điểm trắng giữa hình cầu kia là chứng minh duy nhất của linh hồn trong trứng Thiên Chu Tinh đi vào thế gian này."

"................" Trần Húc Chi không thể nhịn nổi nữa hỏi Giản Thành: "Tiền bối đối với cái này biết thật nhiều, hẳn là từng gặp qua Thiên Chu Tinh cùng loại đi?"

Kỳ thực y muốn trực tiếp hỏi, đại hiệp, ngươi là như thế nào làm cùng loại yêu thú này?

Giản Thành một câu cũng không nói, biểu tình khó coi cực kỳ.

Bạch cốt hồng nhan, rút đi dung nhan tuyệt mỹ kia, phía dưới lại là chồng chất bạch cốt.

Hiện tại nghĩ đến ngày đó sở dĩ không thấy nhện tinh, là bởi vì sau khi ra khỏi bí cảnh, hắn đã được Lan Hải chưởng tôn thu làm đệ tử đích truyền, có tiền bối Đại Nhật Tiên Tông bảo vệ, nên Thiên Chu Tinh không có cơ hội xuống tay, mới có thể vô thanh vô tức biến mất.

Tưởng tượng đến chính mình đã từng là một phần đồ ăn của Thiên Chu Tinh, Giản Thành liền cảm thấy sởn tóc gáy vô cùng......... ghê tởm.

===================

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Thành sẽ chậm rãi phát hiện, nữ nhân bên người mình........... đều rất khủng bố.