Người ta đều nói vấn đạo cầu trường sinh có thể đi vào cảnh cực lạc.
Đối với Giản Thành mà nói, những lời này chân thật miêu tả hắn.
Hỏi, trường sinh, nhân sinh cực lạc, sau đó lại là gì?
Tử vong.
Tử vong ngay trong cực lạc, theo lý thuyết Giản Thành hẳn phải thật cao hứng mới phải.
Nhưng nếu như người gϊếŧ chết hắn lại là những tiên nữ muôn màu muôn vẻ mà hắn sủng ái đó thì sao?
Như vậy hắn không phải tiến vào cảnh cực lạc, mà là rớt vào động bàn tơ a.
Giản Thành đang nghiêm túc quét rác.
Hắn quét rác thực nghiêm túc, phảng phất như lần đầu nhìn thấy cây chổi, nhìn chằm chằm vào mặt đất, từng chút một dọn hết tro bụi và lá rụng trên mặt đất.
Giản Thành mặc trang phục của phục dịch đơn giản nhất, tóc dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt tuấn tú, rõ ràng hiện lên nét ngây ngô, lại cố tình nhiều thêm một cỗ khí chất thâm trầm.
Đặc biệt đôi mắt nhìn xuống mặt đất kia, đen trầm nhu hồ sâu, lạnh lẽo đạm mạc.
Không có khí phách tung hoành của thiếu niên, cũng không có khí phách hăng hái của tu giả đắc ý, ngược lại đầy vẻ bình phàm, phảng phất như một lão giả đã bước vào tuổi già.
.........Kỳ thật hắn còn chưa kịp phản ứng lại đâu.
Không phải ai cũng đều có thể ngay khi bị chọc giận, phẫn uất, bất đắc dĩ, thê lương, nhận mệnh tử vong lại đột nhiên phát hiện, chính mình cư nhiên sống lại, còn về tới năm tháng mười bốn tuổi xanh mơn mởn, chính là sau ngày đầu tiên tới bái nhập Đại Nhật Tiên Tông.
Giản Thành một bên quét, một bên tự hỏi nhân sinh.
Đời trước Giản Thành tung hoành ngang dọc cả đời, ngủ với muôn màu nữ nhân, nhấm nháp đủ loại mỹ thực, tiểu đệ vô số, trở thành chủ nhân thế giới này, nhất hô bá ứng......... Nhân sinh như vậy có thể nói là mẫu mực như trên điển phạm đi?
Nhưng chính mình như vậy, vì sao lại bị người âu yếm bên gối gϊếŧ chết đây?
Giản Thành đơn giản phân tích nửa ngày, đưa ra hai cái kết luận.
Thứ nhất, đối phương hận chính mình, cho nên muốn gϊếŧ chính mình.
Thứ hai, đối phương thông qua gϊếŧ chết mình, có thể đạt đến đồ vật càng quan trọng.
Dưới tình huống bình thường, dưới tình huống đã biết rõ nghi phạm, việc suy ngược lại động cơ và thủ pháp là một việc rất đơn giản.
Nhưng mà đối với Giản Thành mà nói, việc này ngược lại trở thành vấn đề phức tạp nhất.
Bởi vì hắn ở đời trước mở rộng hậu cung, thu thật nhiều tiên nữ, bỏ đi người chân chính động thủ, phía sau hẳn là có mấy người hỗ trợ, nếu không lúc ấy hắn cũng sẽ không bị ngưng kết thần hồn, không thể nhúc nhích, chỉ có thể giương mắt nhìn thanh kiếm diệt thần đâm vào.
Nhớ tới một màn trước khi tử vong, nàng cười đến bách hoa nở rộ, bộ dáng đẹp không sao tả xiết......... Giản Thành run run một chút, thiếu chút thì bóp nát cây chổi trong tay.
Giản Thành phát ra tiếng thở dài, cái này gọi là ngã một lần thì khôn hơn một lần, về sau vẫn là thu hồi tâm đi.
"Thiếu gia!"
Một tiểu nữ hài đột nhiên xuất hiện trước mặt Giản Thành, diện mạo nữ hài thanh tú, đôi mắt không lớn, cái mũi rất nhỏ, môi phiếm màu đào, nàng mặc một chiếc áo choàng màu hồng nhạt cùng váy dài màu xanh, tóc dài búi lại thành hai búi tóc ở bên má, nhìn hoạt bát đáng yêu.
Nữ hài đứng ở trước mặt Giản Tành, không chút do dự đoạt đi cây chổi trong tay Giản Thành.
"Thiếu gia tại sao không đi tu luyện? Việc như này vẫn là để nô làm đi!"
Giản Thành thần sắc phức tạp nhìn nữ hài trước mặt.
Đây là thị nữ của hắn Tiểu Như, đi theo hắn một đường từ quê nhà đến Đại Nhật Tiên Tông, là thị nữ đi theo hắn sớm nhất, Tiểu Như cũng không có bồi hắn đến cuối cùng, mà chết trong một lần tranh chấp của mình cùng các sư huynh trong tông môn.
"Thiếu gia sao lại phát ngốc?"
Tiểu Như nghiêng đầu, duỗi tay xua xua trước mặt Giản Thành, sau khi thấy thiếu gia nhà mình hoàn hồn mới nói: "Thiếu gia, tuy ngài lấy thân phận tạp dịch để ở lại Đại Nhật Tiên Tông, nhưng nếu không hảo hảo tu luyện, chúng ta vẫn sẽ bị đuổi trở về!"
Tiểu Như thở dài: "Nếu trở về lại rơi vào trong tay Đại phu nhân, chúng ta cũng không có quả ngon." Nói tới đây mắt nữ hài ửng đỏ: " Thiếu gia cần phải hảo hải tu luyện, tranh thủ sớm ngày trở thành đệ tử Đại Nhật Tiên Tông, chúng ta mới có thể chân chính lưu lại"
Đại phu nhân? Nga, nhớ rồi, là nữ nhân đem hắn cùng nương đuổi xuất gia môn.
Đời trước hắn làm như thế nào? Hình như sau khi chính mình trở thành đại tu sĩ, vị phụ thân kia của mình đưa nương đã mất lên làm chính thất đưa vào từ đường hiến tế, mà Đại phu nhân này lại chết bệnh?
Nghĩ đến đây, Giản Thành có cảm giác dường như đã qua mấy đời, nhớ lại những tao ngộ cực khổ khi còn nhỏ, ngược lại không còn cảm thấy phẫn uất cùng quật cường nữa, trong lòng đều là thở dài cùng bình tĩnh.
Giản Thành nhàn nhạt nói: "Nguyên nhân chính là vì ta là tạp dịch ở tông môn, ở trong tông môn phải làm những việc này, Tiểu Như, ngươi đi về trước đi." Dừng một chút, nhớ tới kết cục đời trước của Tiểu Như, hắn bổ sung: "Ngươi không phải đệ tử tông môn, cũng không phải tạp dịch, nếu đi qua đi lại gặp trúng tiên trưởng, có khả năng gặp phiền toái."
Tiểu Như trợn tròn đôi mắt: " Nhưng mà thiếu gia!"
Giản Thành: "Trở về đi, sau khi ta làm xong công khoá hôm nay sẽ đi tu luyện."
Tiểu Như nhìn thiếu gia nhà mình vẫn tiếp tục quét rác, không khỏi dẫm chân, tức đến xoay người chạy đi.
Giản Thành bình tĩnh nhìn bóng dáng Tiểu Như, không nói gì. Hắn cúi đầu, tiếp tục quét rác.
Có một số việc chung quy không giống với đời trước.
Đời trước hắn tham gia đại điển thu đồ đệ của Đại Nhật Tiên Tông, ở trong khảo hạch muôn vàn tính kế, cuối cùng bằng vào kiểm tra đánh giá phẩm hạnh ưu tú mà trở thành đệ tử ngoại môn.
Mà lần này tỉnh lại sau đại điển thu đồ đệ, hắn vốn tưởng chính mình cũng giống như trước đây trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại trở thành tạp dịch!
Nhất định trong đó đã xảy ra chuyện gì, trước khi biết rõ việc gì thay đổi, Giản Thành tạm thời không tính toán phi thăng thực lực khiến cho người khác chú ý cùng hoài nghi.
Thêm nữa, hắn chính là đại tu sĩ cảnh giới hóa thần, dưới tình huống tâm cảnh cùng tu vi đã đủ, không cần thiết phải gấp gáp.
Nghĩ đến đây, Giản Thành đã ra quyết định, yên lặng quét rác, sau đó nghĩ đến hành động tiếp theo của chính mình, ý đồ tìm ra độc thủ sau cái chết của chính mình.
"Thiếu gia ngu ngốc! Thiếu gia hư đốn!"
Nữ hài khóc lóc chạy đến khu rừng sau khu cư trú của tạp dịch, tiện tay cầm lên một cành cây khô, phẫn nộ ném tới ném lui.
"Mỗi ngày quét rác sao còn thời gian tu luyện? Rõ ràng là Giản gia đại thiếu gia, lại đi vào nơi này làm việc của tôi tớ.......... Đại Nhật Tiên Tông thật là mắt mù!"
".......... Ái nha?" Một thanh âm lười biếng vang lên: " Bất quá là tùy tiện đi dạo, thế nhưng ljai nghe được ngôn luận thú vị như thế."
Tiểu Như khϊếp sợ, nàng kinh hoảng thất thố nhìn xung quanh, rốt cuộc tìm được chủ nhân của thanh âm ở trên một ngọn cây cách đó không xa.
Đây là một nam tử mặc trường bào màu đen, nam tử dựa nghiêng trên nhánh cây, tựa hồ đang ngủ.
Giờ phút này hắn đang cười tủm tỉm nhìn Tiểu Như, một đôi con ngươi có ẩn ẩn màu huyết quang, trên dung nhan tuấn mỹ tràn đầy hài hước cùng nghiền ngẫm.
"Ta ngược lại muốn nhìn thiếu gia ngươi là kiểu nhân vật gì, nha đầu bên người cư nhiên to gán dám nói Đại Nhật Tiên Tông ta mắt mù, thật là to gan!"
Tiểu Như nghe xong tim bang bang nhảy dựng lên, nàng vội vàng qùy rạp trên đất hoảng sợ nói: "Xin đại nhân tha tội, là nô xuất khẩu cuồng ngôn, là nô nói sai, không có bất luận liên quan gì đến thiếu gia nhà ta, ngài muốn trách phạt liền trách phạt nô đi, xin buông tha thiếu gia nhà ta!"
".........." Nam tử nhìn Tiểu Như bộ dáng sợ hãi tỉnh tội đột nhiên thấy không còn thú vị, hắn hừ lạnh một tiếng, lười nói nhiều cùng một nha đầu, đơn giản vung tay áo rời đi.
Rời khỏi nơi ở khu tạp dịch, thân hình nam tử nhẹ nhàng, hóa thành một hoa hồ điệp, lặng yên không một tiếng động trở về chủ phong Chiếu Nhật Phong của Đại Nhật Tiên Tông.
Trong Tam Khê Các thuộc Sơn Thủy Cư trên Đại Nhật Phong, một thanh y nam tử đang viết tự, trong nháy mắt khi hoa hồ điệp bay vào, thanh y nam tử bất đắc dĩ mà thở dài, y buông bút, cẩn thận đem quyển sách ở trước mặt để sang bên cạnh mới nói: "Sư đệ, ngươi mới chạy đi nơi nào? Vừa rồi tiểu sư muội tìm ngươi."
Hoa hồ điệp hóa thành một hắc y nam tử dừng ở ghế dựa đối diện thư án, đặt mông ngồi xuống, bưng lên cốc trà trên bàn con há miệng uống từng ngụm lớn.
"Oa, năm nay hoa đàocon đường ở ngọn núi sau chủ phong nở !"
Hắc y nam tử tấm tắc nói: "Sư phụ tuy rằng trách cứ huynh, nhưng thoạt nhìn người vẫn thương huynh."
Ngay sau đó hắn thực không kiên nhẫn nói: " Ta vừa rồi đi xem Giản Thành kia, tuy rằng chưa thấy được người thật, nhưng nha đầu của hắn cư nhiên nói chúng Đại Nhật Tiên Tông chúng ta mắt mù, có thể thấy được Giản Thành kia cũng không phải hàng tốt gì, sư huynh đem hắn biếm làm tạp dịch cũng không sai!"
Thanh y nam tử nghe vậy liền ngẩng đầu, con ngươi nư mặc ngọc hiện lên một tia dị sắc, ngữ điệu bất biến: " Hoa sư đệ, ngươi cũng chưa nhìn thấy Giản Thành kia, không nên nói như vậy, mắt thấy là thật, tai nghe là giả." Dừng một chút, hắn chậm rì rì nói tiếp: " Nếu tiểu sư muội nghe được, chắc chắn sẽ tức giận."
"Tiểu sư muội sẽ không đâu!" Tuy rằng nói như vậy nhưng thần sắc nam tử hắc y gọi Hoa Điệt kia cũng không được tự nhiên, hắn lẩm bẩm: "Tiểu sư muội nghĩ như thế nào? Giản Thành kia bất quá chỉ là kẻ hèn ngũ linh căn, chỉ là ở đại điển thu đồ đệ nói với nàng mấy câu, nàng liền giống như si ngốc, một hai xin sư phụ phải thu Giản Thành kia làm đồ đệ ~"
Hoa Điệt nhìn về phía nam nhân ngồi trước thư án, nam nhân một thân thanh y, tóc dài đội phát quan, mặt trắng như ngọc, mắt như vẽ, y hơi hơi mỉm cười, phảng phất xuân phong phất vào mặt, làm cho người ta không nhìn được tâm sinh ý thân cận.
Hoa Điệt nhấp môi, tiểu sư muội từ nhỏ liền tích quấn lấy đại sư huynh, nếu như là đại sư huynh thì không tính, đại sư huynh tu vi cao, tính tình tốt, đối đãi với nhóm sư đệ sư muội đều bình đẳng, trợ giúp chưởng môn sư phụ xử lý mọi việc của tông môn đều công chính khách quan, các mặt đều xử lý thật thỏa đáng, được công nhận là chưởng môn đời tiếp theo của Đại Nhật Tiên Tông.
Hắn lấy cái gì để so cùng với đại sư huynh?
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, tiểu sư muội cơ hồ được sủng trong lòng bàn tay bất quá đi tham gia đại điển tu đồ đệ theo lệ thường, thế nhưng bị con lợn rừng bên ngoài dòm ngó, thật sự buồn cười!!
Hắn không so được với đại sư huynh, nhưng chẳng lẽ trong lòng tiểu sư muội phân lượng của hắn còn không bằng Giản Thành mới tới kia?
Hoa Điệt càng nghĩ càng sinh khí, hắn đột nhiên đứng lên: "Đại sư huynh, huynh không phải nói tiểu sư muội tìm ta sao? Ta đi tìm nàng!"
Thanh y nam tử sửng sốt: "Nàng tất nhiên là ở ngoại môn, đệ........"
"Ta muốn cùng nàng nói chuyện cho rõ, không được lui tới cùng mấy người không đứng đắn!"
Giọng nói rơi xuống, Hoa Điệt vung tay áo, bay đi.
Thanh y nam tử nghe vậy ánh mắt hơi lóe, qua hồi lâu, mới mở miệng, thanh âm nhỏ đến mức không nghe rõ.
"........ Hắn cũng không phải người không đứng đắn gì a."
"Tương lai hắn là chủ của thế giới này, suất lĩnh tiên đạo đánh tan một trong ba ma môn lớn như vậy , nhất thống toàn bộ đại lục, là vị vua không ngai Hạo Dương thượng tiên....... Chính là chủ nhân thiên mệnh đâu."
Thanh y nam tử cười cười, y nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bên ngoài Tam Khê Các đang là cảnh xuân, hắn lại phảng phất nhìn thấy được kết cục tương lai của chính mình --- hoàn thành vai đại ác Đông Dương ma đế trong sách, bị nam chính Giản Thành cướp đi vị hôn thê, cướp đi thân phận đệ tử tông môn, cướp đi hết thảy không thể không đầu nhập ma giáo để báo thù rửa hận, cuối cùng lại thành hòn đá kê chân, chết không có chỗ chôn.
Kết quả như vậy cũng quá xui xẻo.
Trần Húc Chi hơi hơi mỉm cười, mặt mày đều là ôn nhu bình thản.
"Hạo Dương thượng tiên, tương lai còn dài."
=========================
Mại dô đi các người ae!!!!!! Mong được hộ ~~~