Tinh Giới

Chương 175: Tề tần

Lâm Thiên nhẹ gật đầu. Diệu Vân tiên nữ đã hỏi câu đó thì chắc chắn biết rõ ràng, nói dối cũng vô dụng. Hơn nữa Lâm Thiên kiêu ngạo khinh thường nói dối chuyện như vậy.

Lâm Thiên đáp:

– Đúng, lần trước ta và Thạch Huyên Hiên cô nương trò chuyện rất hợp ý.

Diệu Vân tiên nữ mắt lóe tia sáng lạnh trầm giọng nói:

– Lâm thiếu hiệp, khi đó có lẽ Lâm thiếu hiệp chưa biết Thanh Ngưng là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai ta nên mới có chút quen biết thân thiết nên bần ni sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại chắc Lâm thiếu hiệp đã rõ ràng thân phận của Thanh Ngưng, từ nay về sau xin Lâm thiếu hiệp tự trọng. Nếu không dù Lâm thiếu hiệp có là cố vấn đặc biệt của Long tổ thì Từ Hàng Tịnh Trai cũng không khách sáo nửa phần!

Hiện tại Diệu Vân tiên nữ còn nói mấy câu này vì nể thân phận cố vấn đặc biệt của Long tổ của Lâm Thiên. Nếu Lâm Thiên chỉ là một người bình thường, dù hắn không biết gì ở chung với Thạch Huyên Hiên một đêm cũng sẽ bị Diệu Vân tiên nữ trừng phạt nặng nề.

Lâm Thiên kiềm nén tức giận nói:

– Trai chủ cũng từng là thánh nữ, chẳng lẽ không cảm thấy thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai hơi bất hợp lý sao? Tại sao làm thánh nữ nhất định phải đoạn tuyệt thế mọi tình yêu trên đời? Nếu bản thân muốn vậy thì không nói gì, nhưng áp đặt vị trí thánh nữ lên người ai đó có phải là rất không nhân đạo? Tuy làm thánh nữ tương lai sẽ cai quản Từ Hàng Tịnh Trai, hưởng thụ cảm giác tay nắm quyền to. Nhưng không phải mỗi người đều thích quyền lực!

Diệu Vân tiên nữ lạnh lùng nói:

– Lâm thiếu hiệp, tổ sư đặt ra quy định, các đời thánh nữ phải tuân theo. Bần ni không có quyền chất vấn tổ sư đặt ra quy định, Lâm thiếu hiệp càng không có quyền đó. Nếu Lâm thiếu hiệp còn vô lễ nữa thì không chừng bần ni sẽ trục xuất Lâm thiếu hiệp ra Từ Hàng Tịnh Trai!

Lâm Thiên hít sâu một hơi nói:

– Xin lỗi trai chủ, Lâm ta đã quá kích động.

Lâm Thiên đương nhiên không muốn rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai vào lúc này. Bây giờ rời đi thì không biết bao giờ mới gặp lại Thạch Huyên Hiên. Tiêu Bạch, Tả Vân Phi đang trong Từ Hàng Tịnh Trai. Lâm Thiên vốn cho rằng kình địch chỉ có Tề Tần của Thục Sơn, nhưng giờ hắn phát hiện Huyền Minh của Côn Luân cũng là một đối thủ nặng ký.

Bề ngoài Huyền Minh đẹp trai Lâm Thiên hơn mấy lần, tu vi thì cỡ đại viên mãn thiên giai, có lẽ không lâu sau sẽ trở thành cao thủ Kim Đan kỳ. Nhìn các đệ tử Côn Luân ngoan ngoãn tuân theo Huyền Minh thì thủ đoạn cũng mạnh mẽ.

Với sức hấp dẫn của Thạch Huyên Hiên, Lâm Thiên không tin Huyền Minh sẽ không bị nàng hút hồn. Điều kiện bản thân không tệ, chỗ dựa cứng rắn, Huyền Minh có gan tranh giành Thạch Huyên Hiên.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– A, ta rất muốn xem lão ni nhà ngươi đến khi đó làm sao khống chế được!

Huyền Minh, Tề Tần, hai người không phải trai chủ Diệu Vân tiên nữ có thể tùy tiện tổn thương. Nếu hai người này rục rịch chẳng lẽ Diệu Vân tiên nữ có thể đuổi Huyền Minh, Tề Tần ra Từ Hàng Tịnh Trai sao?

Một lúc đắc tội hai tay trùm, dù Diệu Vân tiên nữ là trai chủ Từ Hàng Tịnh Trai cũng không chịu nổi trách nhiệm này.

– Lâm thiếu hiệp nghĩ được vậy thì tốt.

Diệu Vân tiên nữ nói xong giải kết giới ra lương đình.

Phía chân trời một tia chớp vàng bắn tới, bóng người thấp thoáng trong ánh sáng vàng. Chớp mắt ánh sáng vàng đã đáp xuống trước sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Phát ra ánh sáng vàng là một cây kiếm to, một thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo đứng trên thân kiếm, uy thế hùng hồn từ người gã khuếch tán bốn phía. Những người đi ra Từ Hàng Tịnh Trai nghênh đón phải dốc hết sức chống cự lại.

Thanh niên cười dài thu lại uy thế, động ý niệm thu kiếm vào người.

Thanh niên đáp xuống đất, chào hỏi:

– Tề Tần của Thục Sơn kính chào trai chủ!

Diệu Vân tiên nữ nhăn mặt. Bọn họ đến đây nghênh đón đã rất nể mặt vậy mà bị đối phương ra oai phủ đầu.

Diệu Vân tiên nữ lạnh lùng nói:

– Tề sư điệt uy phong thật, uy phong còn hơn Kiếm Đế chưởng môn của các ngươi!

Tề Tần hơi biến sắc mặt nói:

– Trai chủ, ta làm sao dám so sánh uy cái thế của chưởng môn? Trai chủ, lần này Tề Tần đến là mang theo lời hỏi thăm của chưởng môn, lão nhân gia bận việc không tiện đến quấy rầy.

Tề Tần đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, hỏi:

– Không biết vị này là...?

Khi Tề Tần phát ra uy áp trừ Diệu Vân tiên nữ chỉ có Lâm Thiên là không bị ảnh hưởng gì, mặc dù khi đó hắn đứng xa một chút nhưng còn trong phạm vi uy áp.

– Tu vi đại viên mãn thiên giai, đạo huynh có tu vi giỏi thật!

Người khác nói câu đó là khen ngợi, hâm mộ, nhưng Lâm Thiên thấy khinh thường trong mắt Tề Tần.

Đúng là trong mắt cao thủ Kim Đan kỳ đại viên mãn thì đại viên mãn thiên giai chỉ tính là tu vi bình thường.

Diệu Vân tiên nữ giới thiệu:

– Lâm thiếu hiệp là người của Long tổ.

Tia coi rẻ giảm bớt trong mắt Tề Tần:

– Long tổ?

Tề Tần biết Long tổ không dễ chọc, Long Lăng Thiên tổ trưởng Long tổ là nhân vật mà Kiếm Đế Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn cũng e ngại vô cùng.

Tề Tần mắt lóe tia sáng lạnh nói:

– Lâm đ*o huynh, có vài thứ hy vọng ngươi đừng tranh với ta, không thì đừng trách ta không khách sáo!

Nói xong Tề Tần đi vào sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai trước Diệu Vân tiên nữ.

Đám người Từ Hàng Tịnh Trai, Diệu Vân tiên nữ vào theo.

Lâm Thiên thầm cười nhạt. Vài thứ mà Tề Tần nói chỉ có mình Thạch Huyên Hiên. Trừ Thạch Huyên Hiên ra còn thứ gì đáng để người như bọn họ tranh giành? Kim tiền? Quyền thế? Những thứ đó bọn họ có được dễ như trở bàn tay. Danh ngạch cũng vậy, Tề Tần nuốt tiên đan, gã chỉ cần thời gian hấp thu hết dược lực của tiên đan đó.

– Dáng vẻ Tề Tần thế này không biết có phải cố ý không hay do bản tính? Nếu là bản tính thì không đáng lo, nếu là đóng kịchười này quá khôn. Huyền Minh trước đó cũng rất thông minh, có lẽ ta sẽ làm ngư ông chờ hai người đó phá ải Diệu Vân tiên nữ trước.

Nghĩ đến đây Lâm Thiên hơi hối hận đã biểu hiện mạnh mẽ trong phòng luyện võ. Huyền Minh và Tề Tần rất dễ biết được mấy thông tin đó, sẽ xem Lâm Thiên là đối thủ.

Lâm Thiên khẽ hừ:

– Đấu thì đấu, rất vui đấu với trời, với đất, càng vui đấu cùng người!

Lâm Thiên cũng vào sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Buổi chiều, Thiên Tâm đ*o Trưởng, Tử Quang Chân Nhân, Diệu Vân tiên nữ tiếp tục truyền đạo giải đáp thắc mắc cho mọi người. Lâm Thiên xua Long Hạo Hải đi nghe, hắn và Tiêu Bạch, Tả Vân Phi uống rượu trong Tử Trúc hiên.

Rượu không lấy trong Từ Hàng Tịnh Trai mà Lâm Thiên lấy từ không gian Tinh Giới, trong Từ Hàng Tịnh Trai không có rượu.

Uống vài ly rượu, Lâm Thiên cười nói:

– Tiểu Bạch, lão tứ mau nói xem thời gian này các người sống như thế nào?

Tả Vân Phi nói:

– Để ta nói trước. Ta thì rất đơn giản, trên đảo hoang ngày đêm luyện kiếm ngộ kiếm, đói thì bắt thú hoang nướng ăn, sống như người rừng. Nếu không vì tăng tu vi tốc độ kinh người thì ta đã không chống đỡ nổi. Đã lâu không lên mạng, ta sắp cho rằng mình là người nguyên thủy Mấy hôm trước phụ thân của ta cưỡi du thuyền xa hoa đến đảo hoang nói cho ta biết chuyện Từ Hàng Tịnh Trai, ta liền lên du thuyền chạy tới bên này! Lão tam, nhóm Nam Cung Uyển Nhi có đến không?

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Vẫn chưa, có lẽ buổi chiều sẽ tới đây, thịnh hội thế này chắc chắn họ sẽ tham gia. Hi hi, lão tứ nhớ nàng sao?

Bất ngờ là Tả Vân Phi gật đầu nói:

– Hơi hơi. Lúc ở chung cãi cọ thì cảm thấy cách nàng càng xa càng tốt, nhưng đến đảo hoang lâu khiến ta nhớ nàng.

Lâm Thiên cười nói:

– A, có lẽ vì lão tứ biết nàng là vị hôn thê của mình đúng không?

– Có lẽ vậy, đã lâu không gặp, không biết bây giờ nàng có dịu hiền hơn không.

Tả Vân Phi nói:

– Thôi bỏ đi. Tiểu Bạch, hãy kể chuyện ngươi đã trải qua. Không ngờ ngươi vào Côn Luân, đây là đại phái, thật may mắn.

Tiêu Bạch cười nói:

– Chuyện của ta rất đơn giản, vào Côn Luân, có lẽ nhờ thiên phú tu đạo nên trực tiếp bái vào môn hạ của Tử Cực Chân Nhân chưởng giáo Côn Luân.

Tả Vân Phi hút ngụm khí lạnh:

– Vậy mà bảo là đơn giản? Không ngờ bái vào môn hạ Tử Cực Chân Nhân! Tử Cực Chân Nhân là cường giả đỉnh cao nhất đương thời! Tiểu Bạch, sau này ta và lão tam dựa vào ngươi bảo kê!

Tiêu Bạch liếc qua Lâm Thiên, cười nói:

– Lão tứ đã quá xem thường lão tam, nói lão tam bảo kê cho chúng ta thì chính xác hơn. Lão tam, cho đến nay chúng ta không rõ ràng tu vi của ngươi, có thể tiết lộ đôi chút không?

Tả Vân Phi cười gian:

– Hi hi, lão tam đừng sợ hù chết chúng ta. Khả năng chịu đựng tâm lý của ta và tiểu Bạch rất tốt, ngươi sẽ không hù được chúng ta!

Lâm Thiên nhấp ngụm rượu cười nói:

– Nếu các người muốn biết thì ta sẽ nói cho, nhưng nhớ đừng giúp ta tuyên dương ra ngoài.

Tả Vân Phi trợn trắng mắt nói:

– Yên tâm đi lão tam, không tin chúng ta sao?

– Tu vi của ta bây giờ là...

Lâm Thiên liếc Tiêu Bạch, Tả Vân Phi, làm hai người nóng ruột nóng gan:

– Kim Đan trung kỳ!

– Cái gì?!

Tả Vân Phi mới uống hớp rượu nghe xong phun ra ngoài. May mắn Lâm Thiên đã chuẩn bị, lòng máy động, Tiểu Linh phát ra phong chi thuẫn chặn lại giọt rượu. (trong tình huống không chiến đấu, Lâm Thiên thông qua Tiểu Linh sử dụng một ít ma pháp nhỏ không ảnh hưởng tăng tiến khí thế vô thiên duy ngã)

Tiêu Bạch biểu hiện tốt hơn Tả Vân Phi nhiều, nhưng vô cùng kinh ngạc kêu lên:

– Lão tam, ngươi thật sự đã là cao thủ Kim Đan trung kỳ? Không đúng, nếu lão tam sớm là cao thủ Kim Đan kỳ thì lúc trước tại sao bị một viên đạn thư kích nhỏ bắn bị thương được? Hơn nữa bị Vương Hạo phái ra mấy tiểu đệ làm bị thương cánh tay!

Tả Vân Phi bình tĩnh lại:

– Đúng đúng. Tu vi của lão tam rất kỳ lạ, giống như là đột nhiên tăng trưởng rất nhiều.

Lâm Thiên nói:

– Ha ha, tiểu Bạch, lão tứ, ta có một ít kỳ ngộ nhưng giờ chưa tiện kể cho hai người nghe. Ta giấu cả Dao nhi. Tu vi của ta đúng là gần đây tăng tốc như hỏa tiễn, nên lúc trước ta mới không ngăn được một viên đạn súng ngắm.

Tiêu Bạch trầm giọng nói:

– Lão tam, chuyện tu vi của ngươi tuyệt đối đừng nói với ai nữa. Tu vi lão tam tăng mau như vậy nhiều người biết khó tránh khỏi họ có ý đồ với ngươi.

Tả Vân Phi nghiêm túc nói:

– Đúng rồi lão tam, thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Lâm Thiên bật cười, cười rất vui vẻ. Lâm Thiên thấy trong mắt Tiêu Bạch, Tả Vân Phi tràn đầy quan tâm, không hề tham lam.

Lâm Thiên nói:

– Tiểu Bạch, lão tứ yên tâm đi. Không nói tới người khác không sao chép kỳ ngộ của ta được, dù có thể làm được, muốn mưu đồ nhằm vào ta cũng phải suy xét xem bản mấy phân mấy lượng!

Tiêu Bạch, Tả Vân Phi thở phào:

– Vậy là tốt rồi!

Tả Vân Phi cười nói:

– Ha ha ha! Không ngờ ta có huynh đệ là cao thủ Kim Đan kỳ, sướиɠ quá đi. Lão tam, trong mấy tháng ngươi từ một người bình thường trở thành cao thủ Kim Đan kỳ, phải chăng thêm hai, ba tháng nữa sẽ thành cao thủ Nguyên Anh kỳ?

Lâm Thiên gật gù:

– Gần như vậy, có lẽ sẽ không lâu như thế.

Hai tháng có thể tăng tiến hai lần, một lần là lên đến Kim Đan đại viên mãn, một lần nữa là Nguyên Anh kỳ. Tốc độ chảy thời gian trong Tinh Giới gấp bốn lần bên ngài, hai tháng bên ngoài tương đương tám tháng trong Tinh Giới, dư sức lên tới Kim Đan. Nhưng có phong ấn chết tiệt đó sẽ làm Lâm Thiên bị kẹt ngay phút quan trọng.

Tả Vân Phi há hốc mồm, mới rồi gã chỉ nói chơi. Kim Đan kỳ đến Nguyên Anh kỳ, ai đều biết vô cùng khó khăn, nhưng Lâm Thiên lại bảo chỉ khoảng hai tháng là Kim Đan trung kỳ tăng lên tới Nguyên Anh kỳ.

Tả Vân Phi nói:

– Trời, lão tam đừng thổi phồng quá lên, cao thủ Nguyên Anh kỳ không dễ hình thành như vậy. Nên biết thế giới hiện nay cao thủ Nguyên Anh kỳ chỉ khoảng mười người.

– Là mười một người. Trung Quốc có ba người, nước Mỹ hai người, nước Nga hai người, nước Nhật Bản một người,. Australia một người, Châu Âu hai người.

Tiêu Bạch đính chính:

– Nếu lão tam trở thành cao thủ vậy lão tam sẽ là cao thủ Nguyên Anh kỳ thứ mười hai trong toàn Trái Đất, là cao thủ Nguyên Anh kỳ thứ ba trong Trung Quốc. Khi đó Trung Quốc chiếm được ba phần trong số cao thủ hàng đầu toàn thế giới.

Mắt Tả Vân Phi sáng rực:

– Hiện tại đã thực hành toàn dân tập võ, ta nghĩ thế giới này nên có biến động lớn. Có lẽ đã tới lúc nước chúng ta vùng lên!