Chương 79: Logic của thiên tài.
Editor: Ballantine’s - Cô bé nhà bên ám ảnh vì hằng hà sa số thành ngữ của tác giả.
"Là, là mấy đứa em trai thôi, bề ngoài rất đẹp trai, còn rất đáng yêu, rất tri kỷ." Lâm Nhan theo bản năng muốn lưu lại ấn tượng tốt về nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ trong lòng Tạ Phong Trần, người ta là người đàn ông rất nghiêm túc nên cô cố gắng chọn những ưu điểm để nói.
"Dường như em rất thích bọn họ à?" Đôi mắt của người đàn ông lạnh lùng, trong giọng nói cũng đượm thêm một chút ý lạnh.
Nói ra ưu điểm của người đàn ông khác mà thuộc nằm lòng như vậy, mặt mày hớn hở, tại sao khi đối với anh chỉ còn lại xem thường và từ chối?
Trong lòng Tạ Phong Trần hơi khó chịu, chỉ là mấy thằng nhóc chưa dứt sữa thôi, đẹp chỗ nào chứ?
Có đẹp trai hơn anh à?
Đáng yêu?
Yểu đà yểu điệu, cả ngày chỉ biết õng à õng ẹo tạo dáng quyến rũ con gái nhà lành, vừa nhìn đã biết là những đứa trẻ hư hỏng.
Tri kỷ?
Cũng không biết lúc cô sinh bệnh, những Thiếu Niên Rực Rỡ đó ở chỗ nào, rốt cuộc là ai ngày đêm không rời một bước trông coi, chăm sóc cho cô. Đúng là người phụ nữ không có lương tâm, đúng là một con sói mắt trắng.
Lâm Nhan cũng không nghĩ gì nhiều, nói đúng sự thật: "Là rất thích đó, Tiểu Phong cũng là cháu ngoại của anh mà, chẳng lẽ anh không thích cậu ấy?"
"Không thích." Ánh sáng trong mắt Tạ Phong Trần rất sắc bén, giọng nói lạnh như nước như băng, "Cả ngày không chịu làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi bời lêu lổng với đám bạn hư hỏng, để cho bố mẹ nó biết, thể nào cũng đánh gãy chân chó của nó."
Ở một thành phố khác, nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ đang kích động lập đội chơi game, dường như Tần Nhược Phong cảm nhận được lời cảnh cáo đánh gãy chân, bỗng nhiên hắt xì liên tục mấy cái, tay run lên, chẳng qua chỉ vài giây, Lỗ Ban 07* vốn đang đầy máu bị chém trong nháy mắt, đông lạnh thành băng, Tần Nhược Phong cáu kỉnh gầm lên một tiếng, giơ chân đạp lên đùi Triệu Minh Dục, "Mẹ nó, ông đây chỉ hắt xì một cái làm sao lại chết rồi! Thằng cháu nào đang mắng ông đây, con cá nhỏ (Triệu Minh Dục), cậu làm hỗ trợ thế nào vậy, thấy tôi chết cũng không cứu một chút à?"
*Lỗ Ban 07: Một tướng trong Vương Giả Vinh Diệu (gần giống Liên Minh ở Việt Nam)
Trong nhóm người chơi game, Tần Nhược Phong là người chơi tệ nhất, có thể nói là một hố đen trong game, mấy người vương giả* cầm acc clone dẫn theo Thanh Đồng**, mỗi lần đều đánh đến vô cùng đau khổ.
*Vương giả: Bậc cao nhất trong Vương Giả Vinh Diệu.
**Thanh Đồng: Bậc thấp nhất trong Vương Giả Vinh Diệu
"Lỗ Ban rất ít máu, mỗi lần nhìn đến là tôi đều phải câm nín nhìn nó chết, chính cậu không có thủ đoạn lại còn trách ai?" Triệu Minh Dục đã chuẩn bị từ sớm, lưu loát đứng dậy một cái, né tránh công kích, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
"Mẹ nó, ai bảo cậu thả ra, ông đây không phải hắt xì sao? Không được, cậu phải bảo hộ tôi không được rời nửa bước."
"Cậu chỉ là một con gà, còn giãy giụa gì nữa, tặng đầu cho người ta là xong, bọn tôi trả thù cho cậu."
...
"Đánh gãy chân thì cũng ác quá đi! Tiểu Phong rất cố gắng phấn đấu vì ước mơ của bản thân, tại sao lại nói là không làm việc đàng hoàng? Hơn nữa, Tiểu Thanh, Tiểu Minh, Tiểu Nguyệt đều là những chàng trai rất xuất sắc, em cảm thấy anh có thành kiến với bọn nhỏ." Lâm Nhan không đồng ý nhíu mày, còn nghiêm túc giải thích giúp mấy đứa nhỏ.
"Cho nên bây giờ em muốn tranh luận với anh vì những người đàn ông khác à?" Giọng nói của Tạ Phong Trần hạ thấp, tức giận đến mức muốn đánh người, vốn đã không thích, Lâm Nhan còn cứ liên tục đứng ra nói tốt giúp những người đàn ông khác, anh nhịn không được muốn bùng nổ.
"Không phải, tại sao anh không phân biệt phải trái như vậy! Em nói là em trai đó! Làm chị đương nhiên phải bảo vệ các em rồi."
"Lúc trước em đến hội sở tìm bọn họ, cũng là chị bảo vệ em trai hay sao? Lâm Nhan, em xem anh là kẻ ngốc à?" Tạ Phong Trần thật sự không dằn lòng được hỏi một câu, chuyện đó trước sau vẫn là một cái gai, vướng mắc trong lòng anh rất lâu rồi.
"Chỉ, chỉ là mọi người cùng nhau chơi đùa thôi! Không phải, đừng nói là anh đang ghen nhé? Giấm chua này anh không có lý do để ăn đâu, lúc ấy là anh muốn ly hôn với em, vất vả lắm em mới thuyết phục được bản thân, nghĩ vô cùng thông suốt đi tìm một chỗ để chúc mừng, vui vẻ một chút đó?" Bỗng dưng Lâm Nhan chột dạ, giải thích theo bản năng, nhưng mà càng giải thích lại càng cảm thấy không ổn, lập tức phát giác, rõ ràng là tên đàn ông chó má này kiên trì muốn ly hôn, bây giờ còn có mặt mũi chất vấn cô à.
Hừ.
Cô còn chưa tính sổ anh mà ngược lại anh dám tính toán trước á.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt, sắc mặt Tạ Phong Trần cứng đờ, lập tức phát cáu, hận không thể tự táng cho mình một cái bạt tai, tát vào cái miệng lắm điều này nói những thứ linh tinh không nên nói, bây giờ thì hay lắm, bê đá tự đập chân mình, tự dẫn lửa lên người mình, "Lâm Nhan, chuyện ly hôn, anh có thể giải thích, lúc đó anh..."
"A~ Tạ cẩu, lúc thích em thì ngàn tốt vạn tốt, lúc không thích thì rõ ràng đã đồng ý ly hôn xong sẽ giúp em tách hộ khẩu ra, sau khi ly hôn thì trở mặt trong nháy mắt, dù tốt xấu thế nào anh cũng nên có lương tâm một chút nha! Xem em dễ bắt nạt đúng không?" Lâm Nhan tự tin tràn đầy, bây giờ nhớ đến vẫn không nhịn được mà tức giận.
"Anh sai rồi, em muốn làm sao để nguôi giận đều được hết, đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng không thể chia tay." Tạ Phong Trần nản lòng trong nháy mắt, phụ nữ thật sự là có logic thiên tài, vốn dĩ là cô không đúng, nói qua nói lại, kết quả trở thành anh là đầu sỏ gây tội.
Lần thứ n Tạ Phong Trần hối hận về quyết định ly hôn lúc trước, ghen tuông gì đó ném qua một bên trước đi, anh đang nhức đầu nếu như Lâm Nhan không ngừng lôi chuyện cũ ra rồi hối hận vì đã ở bên anh thì phải làm sao đây?
Thái độ xin lỗi của Tạ Phong Trần vô cùng chân thành, trong lòng anh lo lắng không yên nên vẻ lạnh lùng trong mắt rút hết đi, chỉ còn lại đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Lâm Nhan.
"Người anh em, dù sao anh cũng còn biết tự mình hiểu lấy đó, anh có tư cách gì ghen rồi tức giận? Em mới là người bị vứt bỏ đó, rất khó chịu, về sau anh phải tốt với em một chút, biết không?" Lâm Nhan nhìn thấy đôi mắt vô tội và tràn đầy tình cảm của anh, lập tức cảm thấy bị quyến rũ không chịu đựng nổi. Dáng vẻ bặm môi tủi thân của tên đàn ông thối cũng đáng yêu quá đi. Chẳng qua anh vừa bá đạo lại vừa hẹp hòi, cô nhất định phải kiềm chế sự kiêu ngạo của anh, nếu không đến một lúc nào đó cô không có cách nào có thể sống nổi.
Khóe miệng Tạ Phong Trần hơi co rút không thể nhìn rõ, lại nói tất cả đều là lỗi của anh, anh không nhìn thấy cô khó chịu chỗ nào, sau khi ly hôn thì chơi còn điên cuồng hơn so với bất cứ ai, còn đặc biệt chạy đến hội sở Hoàng Đình để chúc mừng, tìm trai bao cùng điên cuồng.
A~ phụ nữ đúng là nhóc quỷ miệng đầy lừa gạt người khác, nhưng hết lần lần đến lần khác anh lại thích cô, giống như một thùng thuốc nổ, không thể chạm vào được, chỉ có thể cưng chiều vô điều kiện.
"Ừm, anh sẽ đối xử tốt với em, có thể dùng cả đời để chứng minh." Người đàn ông trịnh trọng hứa hẹn, đôi mắt thâm tình không chịu nổi.
Hu hu, tên chó má này lại quyến rũ cô rồi, cả đời rất tốt đẹp, ai dám cam đoan chứ!
Nhưng mà nghe được anh nói muốn ở cùng cô cả đời, trong lòng Lâm Nhan vẫn thật sự vui vẻ.
"Vậy cũng không được ăn giấm tùm lum nữa, anh nhìn xem, em cũng có vậy đâu." Lâm Nhan suy nghĩ rồi lại mở miệng.
"Ừ, đó là bởi vì anh giữ mình trong sạch, chưa bao giờ anh để cho người phụ nữ khác có cơ hội đến gần mình. Anh không thích em thân thiết với người đàn ông khác quá, bây giờ em có anh rồi, nên dành nhiều thời gian và tình cảm cho anh mới đúng." Tạ Phong Trần hơi rầu rĩ không vui, cũng biết không thể lập tức khiến cho Lâm Nhan cắt đứt hoàn toàn với những người đàn ông khác, nhưng mà, anh vẫn muốn để cô biết anh dốc lòng chung thủy với cô thế nào.
Về phần những hoa đào nát của cô, anh cũng chỉ có thể tự mình ra tay bóp nát, không thể để người khác có cơ hội.
"Vâng, anh yên tâm đi, em chỉ là quen bạn bình thường thôi." Lâm Nhan cảm thấy những lời này của Tạ Phong Trần cũng không sai, bị thuyết phục rồi.
"Ừm, em ngoan một chút, nếu không anh cũng sẽ tức giận, cũng sẽ khó chịu." Tạ Phong Trần nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn đồng ý của Lâm Nhan, trong lòng vô cùng mềm mại, nhịn không được giơ tay bẹo bẹo má cô, "Ngày mốt bay lúc mấy giờ? Đi mấy ngày vậy?"
Ánh mắt và động tác của Tạ Phong Trần đặc biệt dịu dàng, Lâm Nhan có cảm giác bị vuốt lông, nhịn không được dùng khuôn mặt cọ cọ vào mu bàn tay anh, trong lòng cũng có mấy phần không nỡ, kéo anh ngồi xuống, đầu dựa vào vai anh, "Lúc chín giờ sáng, chắc là khoảng trên dưới năm ngày á! Đến bên đó có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Tạ Phong Trần giơ tay ôm chặt lấy Lâm Nhan, "Làm sao lại lâu như vậy, Trữ Thành ở phía Bắc, mùa đông bắt đầu sớm, mang nhiều quần áo dày một chút."
"Bởi vì phải quay ở sa mạc, còn muốn chọn thời tiết, cho nên thời gian ở lại dài hơn một chút. Anh yên tâm, em đã lớn như vầy, sẽ biết tự chăm sóc bản thân. Đúng rồi, nói đến quần áo, hôm nay em có mua quà cho anh."
"Thật sao?" Đôi mắt của Tạ Phong Trần sáng lên, một đợt vui sướиɠ dâng lên trong lòng.
Anh không ngờ vậy mà Lâm Nhan lại thật sự mua cho anh.
"Vâng, để em lấy ra cho anh, anh thử xem, em với bác gái đều cảm thấy siêu đẹp đó." Nhất thời Lâm Nhan nổi lên hứng thú, chạy đến huyền quan tìm được món đồ nam trong một đống túi lớn túi nhỏ đã mua.
"Ừm, anh cởϊ áσ khoác ra thử mới nhìn được hiệu quả."
"Ừ." Người đàn ông chậm rãi cởi cúc áo.
"Em giúp anh." Lâm Nhan ghét bỏ động tác của anh chậm chạp, chờ không kịp, dứt khoát ra tay, động tác lưu loát cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo một, căn bản không chú ý đến ánh mắt bỗng dưng trở nên vô cùng sâu sắc, nóng bỏng của ai đó.
Tạ Phong Trần ngắm nhìn đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia vô cùng linh hoạt, hơi cúi đầu trước ngực anh. Anh vừa cúi đầu xuống có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên tóc cô. Cô còn nghiêm túc và tập trung, dường như đang sốt ruột giúp anh, nhưng những xúc động kiều diễm nào đó đang bị anh kìm nén trong lòng bắt đầu không thể kiềm chế nữa, hơn nữa lại còn rục rịch ngóc đầu dậy.
"Nhan Nhan, em có biết một người phụ nữ cởi cúc áo cho người đàn ông có ý nghĩa gì không?" Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, vừa gợi cảm lại vừa quyến rũ.
"Ý gì?" Lâm Nhan mờ mịt, trong một lát không kịp phản ứng.
"Muốn ngủ!"
Lâm Nhan chỉ cảm thấy trái tim đang đập nhanh hơn, còn chưa hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đáy mắt nóng bỏng của anh thì ót đã bị người ta giữ lại, nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo của người đàn ông quét đến như gió, động tác trên tay lưu loát lột áo khoác của cô ra.
Không có áo khoác cản trở, cơ thể hai người áp lại càng gần càng chặt, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong ngực nhau. Trái tim Lâm Nhan run rẩy vô cùng kịch liệt, khép hờ mắt nhìn thấy dáng vẻ mê hoặc của người đàn ông, lúc cởi cúc áo cô thật sự không có suy nghĩ gì, bây giờ, aiz, tên chó chết này sẽ không thể khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cấm dục nữa, lúc động tình vừa gợi cảm vừa mê người, thật sự có chút muốn ngủ.
Lâm Nhan đẩy người đàn ông trong ngực ra, há miệng ra, hổn hển hít thở, "Chờ một chút."
"Chờ không nổi nữa, lúc trước em có nói sau khi quay xong chương trình thì có thể, bây giờ đã qua lâu như vậy nhưng anh vẫn bị bỏ đói." Hô hấp của Tạ Phong Trần nóng rực, siết chặt hai tay, hận không thể ôm người khảm vào trong cơ thể, giống như những cậu trai trẻ tinh lực tràn đầy, máu huyết dâng lên, nhịn vô cùng vất vả.
Lâm Nhan bây giờ có một đôi mắt say mê như sương mù, vừa thấy đã khiến người ta muốn hung hăng □□.
Nói xong, anh lại cúi đầu cướp lấy đôi môi cánh hoa hồng hào trơn bóng của cô, rất nhanh, Lâm Nhan bị hôn đến mức mơ mơ màng màng, không biết làm gì cho phải.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, Lâm Nhan mới mơ màng a a, ô ô đòi hỏi: "Chưa, chưa tắm."
"Vừa hay, cùng nhau tắm." Nói xong, người đàn ông dùng một tay ôm lấy cô đi về phía phòng tắm, mở vòi sen ra, nước ấm ào ào rơi xuống cơ thể hai người, hơi nóng bốc lên, ánh sáng màu vàng ấm áp mông lung khiến người ta lóa mắt, choáng váng, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, vừa chạm vào là bốc hỏa, cuối cùng cũng không ai kiềm chế nữa, ý loạn tình mê, liều chết triền miên.
Không biết đã qua bao lâu, từ dưới vòi sen trong phòng tắm đến bồn rửa mặt rồi đến bồn tắm lớn, cuối cùng trở lại trên giường. Lâm Nhan cảm thấy mình như một con cá thiếu nước, hoàn toàn bị ép khô, cả người không nâng lên nổi một chút sức lực nào. Người đàn ông ôm cô rất chặt, vẻ mặt thỏa mãn, so với vẻ mệt mỏi của cô thì anh có vẻ vô cùng có sức sống, ngón tay vui vẻ chơi đùa trên cánh tay bóng loáng của cô như là đang vẽ vòng tròn, chủ động tiến lại hôn khóe môi của cô, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi, "Có mệt không?"
Lâm Nhan bị hỏi đến nghẹn ra lửa, không muốn quan tâm đến anh. Cô đã nói biết bao nhiêu lần là đừng có tới nữa, lúc tên đàn ông thối này tẩu hỏa nhập ma, làm đi làm lại, vùng lên không dứt, căn bản không nghe lời cô, nếu như cô không mệt mỏi mới có quỷ đó!
Quả nhiên vẫn là không nên ham mê nam sắc, sức mạnh giữa nam nữ cách biệt quá lớn, trên người anh nhất định cô không chiếm được tiện nghi chút nào!
Mệt!
"Sao lại không nói lời nào vậy, giận à?" Lâm Nhan không trả lời, Tạ Phong Trần cũng đoán được vài phần không sai biệt lắm. Thật sự anh có chút không thể khống chế được, thực sự khá giày vò, nhưng cũng không đến mức như vậy mà?
"Có phải anh biểu hiện không tốt hay không, không làm cho em thích?" Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ, hơi hoài nghi nhân sinh, trái tim nghẹn lại, không yên lòng.
Lâm Nhan cắn răng, "...Anh đi chết đi!"
______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: [A a a a! Cầu trời phù hộ, đừng bị khóa nữa!]
Ha ha ha ha, Tạ cẩu thật sự là được ăn thịt lại còn khoe khoang.
Hôm nay chuyện tình cảm là chính, chuyện sự nghiệp viết không nhiều lắm, phần sau tiết tấu sẽ nhanh hơn.
Lời editor: Cuối cùng thì anh Tạ của mình đã được ăn thịt, không bị mang tiếng "không được" bởi vì lâm trận bỏ chạy nữa. Anh Tạ đã rửa được tiếng oan rồi :)))
Truyện này thanh thủy nên mọi người ráng dùng tạm nước lèo. Hứa bộ sau đền bù một bàn thịt thịnh soạn nhé :)))