Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa bản dịch: Andrea
25
Khi Chung Uẩn đi vào trong phòng, Ngu Hành Chu đang dùng khăn ướt sạch sẽ lau mặt chà tay cho tiểu thiếu gia.
Gương mặt của tiểu thiếu gia vẫn phiếm hồng, nhưng hô hấp lại thông thuận hơn rất nhiều. Ngu Hành Chu ngồi trên địa vị cao nhiều năm, chưa từng có kinh nghiệm hầu hạ người khác, giờ phút này lại không hề ngượng tay, cẩn thận chu đáo, ngay cả sau tai cũng lấy khăn lông tỉ mỉ lau qua.
Ngày trước hắn lấy súng bắn người, sau lại làm ăn trong sạch, cái thường cầm lên nhất cũng là bút để ký tên, giờ phút này cầm một tấm khăn ướt nho nhỏ, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Chung Uẩn đứng ở cửa nhìn một lúc.
Cô chướng mắt Ngu Hành Chu cũng không phải bởi vì xuất thân, chướng mắt hắn là vì, Ngu Hành Chu thân là một nam nhân lớn hơn Chung Nịnh mười bốn tuổi, nhưng lại không có lấy dũng khí tiếp nhận tình yêu.
Nhưng ngôn ngữ cơ thể của một người sẽ không nói dối.
Nếu không phải bởi vì yêu, người giống như Ngu Hành Chu sao có thể tỉ mỉ đến mức độ ấm của khăn cũng phải thử trước một lần, mới bằng lòng dùng nó để chạm vào làn da của Chung Nịnh.
Một mặt ôn nhu nhất đời này của Chung Uẩn, trừ bỏ Chung Nịnh, cũng chỉ có trượng phu của cô – Thư Nhiễm là từng nhìn thấy.
Chỉ có khi ở trước mặt người yêu, thì người tôi mới có thể gỡ lớp mặt nạ xuống.
Cô đi qua vỗ vai của Ngu Hành Chu, “Ra ngoài một chút.”
–
Ngu Hành Chu chỉnh lại chăn thay tiểu thiếu gia, mới đi theo Chung Uẩn ra ngoài.
Chung Uẩn không để hắn vào thư phòng của mình, ngồi ngay trong phòng khách, người hầu đưa nước trà điểm tâm lên xong lập tức lui ra, phòng khách chỉ còn lại hai người mặt đối mặt.
“Lúc trước tôi đã quên nói cho anh, trước khi mời anh tới, phòng của Nịnh Nịnh đã bị tôi thả máy nghe trộm.” Chung Uẩn thản nhiên nói với Ngu Hành Chu.
Ngu Hành Chu không cảm thấy kinh ngạc.
Chung Uẩn chịu để hắn ở riêng với tiểu thiếu gia mới là chuyện kỳ quặc.
“Thật ra tôi vốn dĩ không xem trọng việc anh và Nịnh Nịnh ở bên nhau, chỉ trách Nịnh Nịnh thích,” Chung Uẩn đánh giá Ngu Hành Chu, “Nhưng mà sau khi nghe hết lời nói của anh, tôi quyết định tâm sự với anh.”
“Tôi nhớ lại một sự kiện xảy ra trước khi tôi kết hôn, cảm thấy nên nói cho anh nghe thử.”
Hôm nay Chung Uẩn mặc một cái váy màu trắng, tóc cuộn lên, trên cổ đeo một cái vòng cổ ngọc bích, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng vụn vặt. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, sẽ tuyệt đối không thể tưởng được tính cách của cô lại mạnh mẽ như vậy.
Cô và Chung Nịnh lớn lên rất giống nhau, đều theo gen của mẹ.
“Tôi cũng không khiêm tốn, năm đó tôi chưa kết hôn. Người yêu thích tôi rất nhiều, cho nên sau khi tôi và Thư Nhiễm nhà tôi ở bên nhau, rất nhiều người bất mãn, cảm thấy mắt tôi bị mù,” Chung Uẩn nói, “Bọn họ đều cảm thấy Thư Nhiễm không xứng với tôi, chưa nói đến chuyện không quyền không thế, vừa mới ốt nghiệp cấp ba đã tiến vào giới giải trí. Mà Thư Nhiễm cũng chưa bao giờ nói cho tôi, anh ấy phải chịu đựng vô vàn uất ức sau lưng.”
“Cho nên đợi tới khi tôi biết, anh ấy đã bị bắt cóc. Là tôi chủ quan. Một gã ngu ngốc bị người khuyến khích vài câu, cho rằng hủy hoại Thư Nhiễm, hủy dung anh ấy đi, thì tôi sẽ không thích anh ấy nữa.”
Bàn tay mang theo vết chai do cầm súng nhiều của Chung Uẩn nắm chặt cái ly, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên bình tĩnh.
“Chờ tới khi tôi đuổi tới, chỉ suýt chút nữa thôi, Thư Nhiễm có khả năng đã bị hủy dung rồi. Đám tiện chủng kia, còn định luân gian Thư Nhiễm, cho rằng tôi sẽ không cần một nam nhân bẩn nữa”
Chuyện đã trôi qua nhiều năm, trong lời nói của Chung Uẩn cũng không có cảm xúc gì dao động, nhưng chỉ có chính cô biết, khi nhìn thấy Thư Nhiễm cả người trần trụi kia. Cô thân là Chung gia tiểu thư, một người lớn lên trong thi thư lễ nghi, lần đầu tiên muốn động thủ gϊếŧ người.
Trong mắt Ngu Hành Chu chợt hiện lên một tia giật mình, hắn chỉ biết Thư Nhiễm và Chung Uẩn kết hôn, tình cảm vợ chồng cũng tốt, trong lúc nhất thời khiến cho vô số minh tinh nhỏ ghen nổ mắt, chờ đợi được trèo lên phú quý giống như Thư Nhiễm.
Người ngoài đều cho rằng Thư Nhiễm có mệnh tốt, lại không biết sau lưng còn có một đoạn này.
Ngu Hành Chu không phải người ngu, hắn mơ hồ lĩnh ngộ được ý của Chung Uẩn.
“Khi Thư Nhiễm tỉnh lại trong bệnh viện, tôi hỏi anh ấy, anh có sợ không? Ở bên em, nhưng em lại không bảo vệ anh thật tốt, anh có hận em không.”
Chung Uẩn nhắc tới Thư Nhiễm, ánh mắt nhu hòa hơn vài phần.
“Anh ấy nói anh ấy sợ, nhưng anh ấy lại càng sợ tôi không thích anh ấy nữa.”
Chung Uẩn lại nhấp một ngụm trà, ban đầu cô không thích uống trà, là sau khi kết hôn với Thư Nhiễm, Thư Nhiễm thích, cô mới bắt đầu uống theo.
“Sau đó thì sao, bọn người bắt cóc anh ấy lúc trước, hiện tại vẫn còn bị nhốt trong viện điều dưỡng ở nước ngoài. Chúng tôi kết hôn 6 năm, thiên hạ thái bình, không còn ai dám đυ.ng đến người của tôi ở ngay dưới mí mắt tôi.”
Cô giương mắt nhìn Ngu Hành Chu, một đôi mắt màu nâu cực giống Chung Nịnh, nhưng lại khác nhau ở tính xâm lược.
Giọng nói của cô không tính là cao, nhưng khi nhả chữ lại dùng sức.
Cô nói, “Ngu Hành Chu, năm đó anh còn chưa tính là một người có máu mặt. Mặc dù trông anh có vẻ nở mày nở mặt, nhưng thật ra cũng chỉ là lưu manh đầu đường.”
“Nhưng hiện giờ anh không phải một tên cầm đầu vô dụng đến mức không bảo vệ được vị hôn thê, anh là Ngu gia tiên sinh. Mà người anh thích, cũng không phải một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, là tiểu thiếu gia của Chung gia chúng tôi.”
“Anh cho rằng Chung gia của tôi là phế vật sao? Tôi không bảo vệ được em trai của tôi sao?” Cô hỏi.
Chung Uẩn dồn nén hồi lâu, trong mắt vẫn hiện ra một chút tức giận. Em trai cô, quả chanh nhỏ (tiểu nịnh mông) của cô, lần đầu tiên yêu một người, lại bị đâm cho mình đầy thương tích.
“Nói thật, anh ở trong lòng tôi, vĩnh viễn không xứng với Nịnh Nịnh nhà tôi.”
“Nhưng năm đó Thư Nhiễm tiến vào Chung gia của tôi, những người khác cũng cảm thấy anh ấy không xứng với tôi.”
“Nhưng mà Ngu tiên sinh, chỉ cần tôi yêu anh ấy, anh ấy sẽ xứng với tôi hơn bất kì một người nào khác.”
Chung Uẩn đứng lên, ánh mặt trời hắt lên tà váy màu trắng của cô, sáng đến lóa mắt, “Ngu tiên sinh, tôi vẫn là câu nói kia thôi. Nếu anh bước ra khỏi cửa lớn Chung gia, đời này sẽ không có cơ hội đi vào được nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngu Hành Chu: Chị gái nói rất đúng.
Chung Uẩn: Giả vờ thân thiết cái gì, anh còn lớn hơn tôi ba tuổi đấy. Tuổi đã lớn rồi còn giả vờ trẻ trung non nớt gì chứ.