Đêm Mất Hồn Của Tổng Giám Đốc

Chương 7

“Em ra ngoài đi, chúng ta nói chuyện một chút.” Trong phòng tắm không có tiếng động, anh đạp cửa phát ra tiếng vang khiến người ta kinh hãi. “Nếu không ra, tôi sẽ phá cửa mà vào!”

Đây không phải là uy hϊếp. Mặt anh hiện lên vẻ lo lắng.

“Thanh Nhu, em muốn tất cả mọi người biết quan hệ giữa chúng ta phải không?” Anh lạnh lùng nói.

Sự uy hϊếp này có uy lực hơn cả bom nguyên tử, cửa lập tức được mở ra.

Thanh Nhu vừa mở cửa liền dồn sức đánh anh. Anh hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt sưng đỏ của cô. Xem ra cô mới khóc rất thảm!

“Từ nay về sau tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Giọng cô nghẹn ngào, quyết không muốn khóc trước mặt.

Anh kéo cánh tay cô, hung dữ nói: “Cô muốn đi thì đi sao, cô coi tôi là gì?”

Cô lớn tiếng nói: “Anh là kẻ hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, ác ma!”

Sự oán hận của cô làm anh tổn thương.

Đau thấu tâm khiến anh chẳng thể lựa lời mà nói: “Cô muốn đi đâu? Tối hôm qua cô quấn chặt lấy tôi, đó là sự thật!”

“Anh… anh… anh thật đáng ghê tởm! Anh biết tôi đã có vị hôn phu, còn tới trêu chọc tôi!” Anh cố ý.

“Cũng vì cô đã có vị hôn phu nên tôi càng muốn cướp lấy cô!” Nếu cô không rõ chân tướng, vậy anh sẽ chỉ cho cô thấy.

“Anh đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục!”

“Biết tôi là ai không? Muốn đày tôi xuống mười tám tầng địa ngục, cô chưa đủ tư cách! Cô hành hạ tôi nhiều năm như vậy, bây giờ tôi mới đáp lễ, cô không thấy mình quá may mắn ư?” Anh nâng cằm cô lên, mặt hai người như muốn dán lại với nhau. “Tôi là Nghiêm Tiêu, đội trưởng câu lạc bộ guitar tại trường cấp ba cô học!”

Trí nhớ như quay ngược trở lại, cô nhớ anh là một người con trai ít nói, lại chớp mắt một cái biến mình thành một tên đại gia phong lưu!

“Khi đó mới nhìn thấy cô thì tôi đã thích cô, mà cô cũng dành cho tôi ánh mắt hâm mộ. Nhưng ngay khi tôi cố lấy hết dũng khí muốn theo đuổi cô thì cô lại ôm ấp yêu thương với người khác! Quan Thanh Nhu, là cô khiến tôi không thể nào yêu ai, cũng chẳng dám tin vào tình yêu nữa. Tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình trên người cô thôi!”

“Tôi không hiểu gì hết…” Cô sắp không thở nổi.

“Cô biết cũng tốt mà không biết cũng được, nhưng nó đã xảy ra! Cô nghe cho rõ, bởi vì cô, tôi mới bắt đầu đùa bỡn tình cảm với những người phụ nữ khác! Tất cả đều là lỗi của cô!” Anh còn nhớ rõ cô quyến rũ anh thế nào, cũng nhớ rõ cô tàn nhẫn giày xéo trái tim anh thế nào.

“Tôi không chấp nhận loại chỉ trích này!” Cô dùng sức lau nước mắt. “Tất cả đều là cái cớ của anh. Anh phong lưu còn dám nói tôi sai, thật là quá đáng!”

“Thanh Nhu, trốn tránh không làm nên chuyện gì đâu. Tôi không còn là Nghiêm Tiêu năm đó nữa! Đừng nghĩ rằng tôi dẫn dụ cô lên giường là vì tôi yêu cô, thực ra không phải, tôi chỉ muốn phát tiết mà thôi!”

Bốp! Bốp! Cô liên tiếp đánh anh hai bạt tai. Anh quả thực là ác ma!

Anh có thể tránh nhưng anh không làm, khóe miệng chảy ra tia máu.

“Tối hôm qua chỉ mới bắt đầu. Sau này, tôi muốn cô xuất hiện trước mặt tôi, cô phải xuất hiện.” Anh lạnh lùng nâng khóe miệng, nhìn thấy biểu tình đau đớn của cô, tuy không có kɧoáı ©ảʍ vì đã trả được thù nhưng vẫn cố ép khóe miệng mình nở ra một nụ cười.

“Nếu vậy thì chi bằng để tôi chết quách cho xong!” Cô không muốn bị anh nhục nhã nữa.

“Cô sẽ không dám. Nếu cô chết thì sẽ có người chôn theo, đó chính là Tân Khắc Lực! Tôi sẽ khiến anh ta thất bại, rách nát, cùng đường!” Anh cũng không phải là người dễ chọc.

Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, muốn lật nghiêng thị trường chứng khoán toàn cầu là chuyện dễ dàng.

Cô lắc đầu. “Tôi không muốn gặp lại anh!”

Anh buông lỏng tay. “Vậy tôi sẽ khiến cô phải tự tới tìm tôi! Tôi không giở thủ đoạn, cũng không ép cô, chính cô sẽ phải tự tìm tới cửa.” Anh tin chắc như vậy.

Sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ xem như mọi chuyện chưa xảy ra, cô sẽ quên anh. Bất kể Khắc Lực có tha thứ cho cô hay không, cô đều không thể tha thứ cho mình!

“Đợi chút.” Anh cầm một vật trên bàn lên, đặt vào tay cô. “Đây là thưởng cho cô, dù sao cô cũng giúp tôi cả đêm.”

Nhìn dây chuyền kim cương trên tay, nhục nhã xông lên đầu cô. Thanh Nhu ném dây chuyền vào mặt anh!

Dây chuyền trượt từ trên mặt anh xuống đất. Anh nhìn bóng lưng cô rời đi, cũng không tức giận, chỉ quyến luyến không thôi.

Trống rỗng…

Càng cô đơn sẽ chỉ càng làm anh muốn cô nhiều hơn.

Thanh Nhu giống như hồn ma vật vờ trên đường. Cô không biết mình nên về đâu, chỉ đờ đẫn nhấn chuông cửa.

“Ông Trời của tôi! Cảm ơn trời đất! Thanh Nhu, mình lo lắng gần chết!” Na Na mở cửa, trông thấy bộ dạng tiều tuỵ của bạn.

Tối hôm qua cô thức trắng đêm lo lắng cho sự an nguy của Thanh Nhu. Rốt cuộc hôm nay cô cũng trở lại.

Thanh Nhu vừa thấy Na Na, hốc mắt ửng hồng.

“Cậu sao vậy? Không sao chứ?” Na Na quan sát cô từ trên xuống dưới. “Mình đang nói chuyện với cậu đó, Thanh Nhu!”

“Na Na…” Vừa vào cửa, hai chân Thanh Nhu liền mềm nhũn, ngồi liệt trên ghế sofa, nước mắt ngập tràn mi.

Thấy bộ dáng đó của cô, trong lòng Na Na biết ngay chuyện gì xảy ra. Không nói hai lời, kéo cao áo của cô, quả nhiên trông thấy vết hôn đỏ thẫm đầy trên người cô.

“Không cần nói gì hết, mình dẫn cậu đi báo cảnh sát!”

“Không được, như vậy Khắc Lực và bố mẹ mình sẽ rất buồn!” Cô không nghĩ cho mình trước mà là người nhà của cô cùng Tân Khắc Lực.

“Đều tại mình không tốt! Mình đáng chết!” Na Na tự trách.

“Na Na, không phải lỗi của cậu, là tại mình…” Cô nghẹn ngào nói không ra tiếng.

Hai người phụ nữ cũng nhịn không được nữa, ôm nhau khóc rống.

Một hồi lâu sau…

“Vậy kế tiếp phải làm sao?” Na Na lau nước mắt cho bạn tốt.

“Mình sẽ tìm thời cơ nói cho Khắc Lực, những thứ khác… mình cũng không biết.” Cô không có hơi sức suy nghĩ nhiều như vậy. “Na Na, hứa với mình, để chính miệng mình nói cho Khắc Lực.” Cô nhỏ giọng khẩn cầu.

“Nhưng như vậy sẽ khiến hai người cùng tổn thương!” Cô sao nỡ nhẫn tâm.

“Trải qua chuyện đêm qua, còn chuyện gì có thể làm tổn thương mình được nữa?” Cô chết lặng, con ngươi trống rỗng không có tiêu cự.

“Mình đi tìm tên đàn ông kia!” Giọng điệu Na Na giống như muốn liều một phen sống mái với người ta.

“Không cần.” Đối với cô mà nói, chuyện này giống như một cơn ác mộng. “Mình không muốn gặp lại anh ta!”

“Thanh Nhu…” Bạn lại ôm mình khóc rống, Na Na chỉ đành lòng làm theo ý Thanh Nhu. “Được, được, được, không gặp anh ta…”

Thanh Nhu không bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ gặp lại Nghiêm Tiêu trong tình huống này, trơ mắt trông anh bất chấp tất cả để đoạt lấy mình.

Nhìn đôi mắt âm hiểm của anh, cô biết, anh đã không còn là Nghiêm Tiêu lúc trước nữa rồi.

Mà cô cũng không còn là cô của trước kia nữa.

Vậy mà thấy anh, cô vẫn rung động. Chẳng lẽ cô không biết thẹn?

Ban đầu rõ ràng là anh không từ mà biệt, nhưng giờ ngược lại anh còn chỉ trích cô, anh… hiểu lầm cái gì chăng?

Nhớ lại mấy năm trước, đầu cô hiện lên cảnh mình cùng Lý Minh Chí ôm nhau… Chẳng lẽ vì vậy nên anh mới tức giận rời đi?

Nhưng mà… hiện tại nói gì nữa cũng bằng không thôi. Cô sắp gả làm vợ người khác, không thể một tâm hai ý. Tân Khắc Lực có ơn với cô, cô không thể ăn cháo đá bát được.

Cô không thể gặp lại Nghiêm Tiêu!

Nhưng ông Trời muốn an bài thế nào, ai có thể tính trước? Nam nữ si tình, tình ý triền miên, càng né tránh càng dính chặt vào một chỗ.

Những ngày kế tiếp, mỗi khi Tân Khắc Lực thể hiện ánh mắt quan tâm, Thanh Nhu liền như chim sợ cành cong, lo lắng bí mật của mình bị hắn biết.

“Anh không cần sang đây thăm em đâu.” Cô vò đầu, tầm mắt không biết nên đặt ở nơi nào mới phải.