Đang mơ màng ngủ, Trần Thu Hoa nghe được tiếng động rất nhỏ truyền đến từ phòng khách.
Đường Cảnh Huy đi công tác cũng gần một tuần, hẳn cũng tới ngày về, cậu nhổm dậy, thử gọi một tiếng: "Cảnh Huy?"
Đương nhiên không có trả lời.
Cậu im lặng một lúc, vẫn có chút không yên tâm, vừa định vươn tay sờ công tắc đầu giường thì thình lình bị ai đó nắm chặt cổ tay, ấn mặt xuống chiếc giường lớn.
Đáy lòng cậu kinh hoảng, không kịp kêu lên tiếng nào đã bị một bàn tay thật to nhanh như chớp thò từ sau lưng tới bịt chặt miệng cậu. Trong bóng tối cũng chẳng nhìn rõ cái gì, chỉ cảm thấy một thân ảnh vô cùng cao to phủ lên người mình.
Âm thanh của gã đàn ông này đặc biệt hùng hậu, giọng thầm thì cố tình hạ trầm dội lên bên tai, "Không được nhúc nhích, nếu không tao hϊếp trước gϊếŧ sau!"
Thái dương Trần Thu Hoa đổ mồ hôi lạnh, cắn răng liều mạng chống cự kịch liệt nhưng chẳng xi nhê, cậu tuyệt vọng ý thức được mình hoàn toàn không thể địch nổi sức mạnh của gã.
May mà gã ta chỉ khống chế tứ chi, hình như không định tổn thương cậu.
"Mẹ nó, đừng ép tao trói mày lại!"
Gã ta tức giận cúi người thở dốc, trong cơn hưng phấn, nhiệt độ cơ thể nóng rực cũng quấn lấy nhau. Trần Thu Hoa run lên, rõ ràng có một vật cứng cứng cấn lên khe mông cậu, cách lớp vải phong phanh cũng có thể mơ hồ cảm nhận được kích cỡ kinh người của nó.
Đột nhiên quần ngủ bị tuột xuống, hơn phân nửa bờ mông cũng lỏa lồ trong không khí, bất ngờ và nhục nhã khiến cậu không thể chịu nổi hét lên một tiếng thê lương chói tai, "Á ——"
Có chất lỏng lạnh buốt nào đó nhễu vào khe mông, thuận theo cái rãnh chầm chậm chảy xuống.
Lúc trước khi làʍ t̠ìиɦ, cậu chưa từng dùng dầu bôi trơn nhân tạo, thậm chí còn chẳng biết đó là cái gì, vô thức cảm thấy hoảng sợ, toàn thân cũng bắt đầu lạnh run, run rẩy quay đầu nhìn qua.
Dường như gã kia đang nở nụ cười, hắn cầm thân dươиɠ ѵậŧ của mình, dùng qυყ đầυ da^ʍ uế ma sát đoá hoa cúc của cậu nhiều lần, "Bé ngoan ngoãn cho anh cᏂị©Ꮒ, cᏂị©Ꮒ sướиɠ rồi tự nhiên anh sẽ đi."
Trần Thu Hoa bị bịt miệng không thể nói chuyện, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu bày tỏ kháng cự, nhưng cho dù cậu có nỗ lực thít đóa hoa cúc chặt như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn không thể ngăn cản nổi cây dươиɠ ѵậŧ nóng hôi hổi nọ mượn chất lỏng quá mức nhớp nháp... hung mãnh thúc thẳng vào.
"Ắc ——" Trần Thu Hoa bị thúc đến cả người căng cứng, cái cằm giương lên cao cao, thất thần mở to hai mắt, thoáng chốc nước mắt tuôn ra ào ạt, rất nhanh đã tẩm ướt kẽ tay gã kia.
Gã dừng lại một chút, thoáng thả lỏng tay ra, không còn bịt chặt như thế nữa.
Hành động này đúng lúc giúp Trần Thu Hoa thở thông thuận, nhưng cậu đã khóc đến thở không ra hơi, ngay cả sức lực để kêu cũng không có.
—— Chỗ đó của cậu, bị dươиɠ ѵậŧ một người đàn ông xa lạ... tiến vào.
"Hà~" nam nhân vừa nhấp kịch liệt vừa phát ra tiếng gầm ghè tiêu hồn, "Sao cái c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ này lại chặt như vậy!"
Trần Thu Hoa bị hắn làm đến cả người nảy nảy lên, lực eo gã ta rất mạnh, mới vừa bắt đầu đã dập nhanh như một cái máy, lực mạnh như muốn chọc thủng ổ bụng, xuyên qua thân thể cậu.
Dươиɠ ѵậŧ to không thể tưởng tượng nong cửa động ra cực rộng, đến mức gần như sắp rách, cuồng dã thọc rút, cậu có thể tưởng tượng được niêm màng mỏng manh yếu ớt của mình đã giãn đến cực hạn, không còn bất kỳ nếp gấp nào, biến thành một cái vòng thật mỏng, dán chặt lên thân dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ kia, theo động tác thọc rút mà bị lún sâu vào trong hoặc kéo bị dài ra ngoài.
Càng quan trọng hơn là dươиɠ ѵậŧ gã quá dài, dài đến cái thứ vốn làm bằng máu thịt ấy lại biến thành một loại hung khí đặc biệt nào đó chuyên dành cho lúc giao cấu, chọc thủng trực tràng phức tạp, thọc sâu vào trong, vài cú thúc bạo tàn là có thể đưa qυყ đầυ đến khúc cua thần bí, lật đổ cái nơi rất ít khi bị đυ.ng vào, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới lạ này dẫn đến kɧoáı ©ảʍ vi diệu, khiến cả người Trần Thu Hoa giật từng cơn như bị chích điện.
Cậu không hiểu vì sao mình lại nhạy cảm đến thế, rõ ràng bị một cái dươиɠ ѵậŧ càn rỡ xâm phạm, không quan tâm ý nguyện của cậu, nhưng lỗ nhỏ dâʍ đãиɠ bên dưới lại tham lam quấn quýt dần dần học thuộc mỗi một chi tiết nhỏ của nó, gân xanh gồ lên trên thân dươиɠ ѵậŧ đập thình thịch cùng nhịp tim, như một cái búa nhỏ nhẹ nhàng gõ vào vách thịt nơi cúc hoa của cậu, còn có hình dạng bành trướng của qυყ đầυ, diễu võ giương oai nong căng lỗ thịt bên trong, nhiều lần chà xát xung quanh, dùng cái đầu cứng như đá cọ tới cọ lui hành hạ tuyến tiền liệt.
Cậu cảm thấy mình nóng như thế, trong thân thể bị cắm vào một khúc than củi nóng cháy như thế, bị chưng đến miệng đắng lưỡi khô, toàn thân rịn đầy mồ hôi, nóng đến cả thể xác lẫn tinh thần đều phỏng cháy, linh hồn cũng sắp bị thiêu rụi.
Dươиɠ ѵậŧ Trần Thu Hoa cương lên trong đũng quần ngủ, run run phun chất lỏng, vui vẻ lúc lắc lúc lắc theo tiết tấu dập điên cuồng phía sau.
Trận cưỡиɠ ɧϊếp bằng vũ lực bất chợt này cũng không trở thành trận đơn phương phát tiết du͙© vọиɠ của gã đàn ông kia, mà cũng mang đến cho cậu kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt và vui sướиɠ chưa từng có.
Trần Thu Hoa vùi mặt vào gối, mông dẩu cao cao, dần dần sa vào ảo giác không chân thực.
Gã nọ rút bàn tay che miệng Trần Thu Hoa về, chuyển qua bóp mông cậu, trông có vẻ rất thích nắm nó trong lòng bàn tay chơi đùa, suồng sã xoa nắn thành đủ loại hình dạng, bỗng nhiên gã bóp một cái thật mạnh khiến thịt mềm lòi ra giữa những kẽ tay, sau đó bẻ cặp mông phì nhiêu ấy ra hai bên, để lộ vị trí đang hứng chịu sự làʍ t̠ìиɦ bạo lực ở giữa, cái lỗ vốn nhỏ xíu giờ bị cắm thành một lỗ lớn tròn trịa, ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ sung mãn mà không ngừng mυ'ŧ mê say.
Bờ mông Trần Thu Hoa nhẵn bóng trơn mịn, lại còn dính quá nhiều dầu bôi trơn, gã gần như bóp không chặt, phát cáu vặn bung hai múi mông ra, tát chách chách lên cặp mông mềm, muốn làm nhục cậu trai trẻ họa vô đơn chí này.
Trần Thu Hoa phát ra hơi thở yếu ớt, mang theo tiếng khóc nức nở mà lí nhí rêи ɾỉ, "Không, đừng mà..."
Cậu chịu không nổi vươn tay ra sau, ôm lấy hai bên mông mình, hình như vẫn không dám chống cự kịch liệt, chỉ mềm yếu đi cản lại, trong miệng thì bi thương cầu xin: "Đừng tát mạnh như vậy, sưng lên mất..."
Gã kia khẽ hừ một tiếng, vậy mà thật sự không tiếp tục hành hạ mông cậu nữa.
Gã bắt đầu dồn lực giã vồn vập, dươиɠ ѵậŧ dữ tợn rút ra đến gần hết, chỉ còn sót lại một chút ở phía trước, lại tàn nhẫn cắm vào lút cán, làn da quanh túi trứng cũng bị nhồi vào trong một ít.
Cách giao cấu thô bạo thả cửa này khiến toàn bộ lỗ thịt cũng gánh chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó nói lên lời, niêm màng mỏng manh yếu ớt bị ma sát muốn rách da, chút nhức thốn pha lẫn với du͙© vọиɠ đê mê biến đổi thất thường thành một loại chất kí©ɧ ɖụ© kỳ diệu, Trần Thu Hoa nhất thời không phân biệt được đâu là đau nhức đâu là vui thích.
Gã đàn ông thở dốc nặng nề, mỗi một cú thúc vào đều phát ra tiếng gầm ghè trầm đυ.c từ trong cuống họng và hơi thở ồ ồ từ trong lỗ mũi. Giao hợp cưỡng ép mang đến kɧoáı ©ảʍ sướиɠ không tưởng tượng được, kích động kéo dài khiến cao trào của gã tới vừa hung vừa mãnh, gã thúc mấy cái thật bạo đưa mình đến chỗ thật sâu, qυყ đầυ thọc tới khúc ngoặc của trực tràng, dộng cho màng thịt mỏng manh in lên cả hình dạng dươиɠ ѵậŧ, chơi đến người kia gần như sắp hỏng mất.
"Ồ ồ ——, bắn cho bé!"
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xa lạ bơm vào đoá cúc nóng hổi, hạt giống của nhân sĩ vô danh gieo rắc khắp nơi bên trong. Trần Thu Hoa bị nội bắn, trong sự nhục nhã cùng cực, hai mắt cậu trợn trắng, miệng há rộng nhưng không thể phát ra tiếng nào, toàn thân co giật đạt tới cao trào, xuất tinh ngay trong đũng quần mình, lỗ thịt cũng xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa mềm xuống trong đó.
Cậu vốn là nạn nhân của vụ cưỡиɠ ɖâʍ nhưng thân thể lại nói cho cậu biết rằng cậu chẳng qua chỉ là đồng phạm mà thôi.
Trần Thu Hoa run rẩy kéo chăn, dụi dụi nước mắt giàn giụa trên mặt, chỉ chờ gã đàn ông phía sau nhanh chóng rời đi.
Không ngờ cánh tay như sắt thép kia lại vươn tới, tràn ngập ham muốn chiếm hữu, ôm lấy vòng eo thon của cậu.
Có khả năng sẽ bị cùng một người liên tục hϊếp da^ʍ hai lần, nỗi sợ hãi cuối cùng cũng khiến Trần Thu Hoa tỉnh táo một chút.
Hai chân cậu bị làm đến không khép lại được nhưng vẫn suy yếu nhấc chân lên, mềm nhũn đi đạp gã đàn ông kia, gã kia không nhịn được "Chậc" một tiếng, túm chặt mắt cá chân cậu giở lên cao ôm vào lòng, "Làm cái gì, vừa rồi còn chưa ȶᏂασ cho cưng phục sao?"
Trần Thu Hoa lấy hết dũng khí tranh luận: "Không... không phải ông nói sướиɠ rồi sẽ... sẽ đi hả?"
"Con mắt nào của cưng thấy anh đây làm một lần sẽ sướиɠ?", gã ta bày Trần Thu Hoa nằm ngửa trên chiếc giường lớn, lấy tay sờ đoá cúc bị gã làm đến bung bét, đang mò mò đột nhiên phát hiện hình như có gì đó không đúng, đầu ngón tay thuận theo từng dòng dịch nhơn nhớt chảy tràn vuốt ra phía trước, lại bị hai mảnh thịt non mềm kẹp lấy.
"Fuck!" Gã giật mình, xoay người tuột sạch quần Trần Thu Hoa, nương theo ánh đèn yếu ớt trong góc nhìn vào giữa hai chân cậu, chỗ kia ướt dầm dề, hai mép thịt cũng phản chiếu ánh nước lấp lánh.
"Mẹ nó, không ȶᏂασ một lần cũng thật có lỗi với cái l*и chảy nước chèm nhẹp này của cưng!"
Trần Thu Hoa cho rằng gã kia không thể cương nhanh như vậy, cuống quýt dùng cả tay lẫn chân đẩy hắn mấy cái, sau đó lại bị đè hai bắp đùi xuống, thọc thẳng vào âʍ đa͙σ...
"Aaaaaaa ——"
Ngay cả nơi này cũng bị xâm phạm, đáy lòng cậu kinh hoảng không yên, mờ mịt không biết làm sao cho phải, lông mi run rẩy, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Kết quả gã đàn ông kia một đường tiến quân thần tốc, cắm đến lút cán mới đột nhiên tức giận hỏi: "Màиɠ ŧяiиɧ đâu, hả?"
"Anh đây tưởng cưng là xử nam nên ban nãy còn lưu lại chút lực, không ngờ là một đĩ da^ʍ l*и cũng bị người ta thọc thủng!"
"Không... không phải..." Trần Thu Hoa ôm mặt, lắc đầu loạn xạ.
"Nói! Ai khai bao cho em, ai phá trinh em?"
Gã mà lên thì chính là một trận nắc cuồng nhiệt, lỗ thịt đã mấy ngày không bị tiến vào căng thẳng siết chặt dị vật bên trong, bao qυყ đầυ và thành trong quấn quýt ma sát nhau mang đến kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng.
Đối phương dộng vào thực sự quá hung, thúc đến cổ tử ©υиɠ nấp sâu bên trong cũng nhoi nhói, Trần Thu Hoa chịu không nổi đầu hàng, gào lên: "Là chồng tôi phá, là chồng khai bao cho tôi!"
Gã hừ lạnh, "Có chồng mà làm gì, chẳng phải cũng dạng háng ra cho anh đây chơi sao."
Với tư thế mặt đối mặt, tứ chi Trần Thu Hoa đều có thể hoạt động tự do, nhưng cái loại tự do này khiến cậu không biết phải làm sao, không biết nên đặt tay chân như thế nào, càng không biết nên phản ứng lại dươиɠ ѵậŧ khủng của gã đàn ông đột nhập vào nhà hϊếp da^ʍ này như thế nào, lúc nó thúc vào miệng âʍ đa͙σ thì chia ly tầng tầng lớp lớp cơ thịt, xâm nhập từ đầu đường đến cuối con đường chật hẹp, đám thịt da^ʍ trên vách ương bướng bám vào dươиɠ ѵậŧ để rồi bị kéo bị đẩy đến biến hình, nhưng rất nhanh lại hùa nhau liều chết chặn thân dươиɠ ѵậŧ gân guốc hung hãn, tất cả điểm nhạy cảm trên niêm màng cũng bị căng ra phẳng lì, hứng chịu sự chơi đùa, đến khi qυყ đầυ sung mãn tàn nhẫn thọc trên cuối tử ©υиɠ, cái mũ vừa khớp tham nhập chỗ lõm ở cửa tử ©υиɠ.
Kiểu làʍ t̠ìиɦ kinh người như vậy chỉ một lần cũng đủ khiến Trần Thu Hoa tả tơi, huống chi là nhiều lần ra vào với tiết tấu mất kiểm soát như thế.
Lúc trước cậu đã hoàn toàn lĩnh giáo uy lực dươиɠ ѵậŧ của gã đàn ông nọ, bây giờ đổi sang cắm phía trước, kɧoáı ©ảʍ chỉ có hơn chứ không kém, loại cảm giác bị chơi nát, chơi rục, chơi phục này dứt khoát có thể khiến người ta lên trời, sướиɠ đến thất hồn lạc phách, thần trí cũng không tỉnh táo.
Tứ chi cậu run rẩy, phát ra những tiếng rêи ɾỉ du dương dai dẳng nhằm phóng thích kɧoáı ©ảʍ sục sôi đến sắp nổ bùng.
Gã kia mang theo lệ khí đầy mình mà điên cuồng đóng cọc, trói buộc tiêu hồn nơi ấy khiến hắn khẽ nhíu mày, "Chỗ này của bé chặt như vầy, chẳng lẽ cái đó của chồng em rất nhỏ à?"
"Nói bậy!" Trần Thu Hoa vùng vẫy hoàn hồn, tức giận cãi lại, "Của chồng tôi rất lớn!"
Dừng một chút lại bổ sung: "Lớn như ông vậy đó!"
Trong bóng đêm mịt mờ, gã đàn ông không mặn không nhạt "shit" một tiếng.
Trần Thu Hoa bị thúc đến xóc nảy xóc nảy, nửa đáng thương nửa không phục, "Chồng... chồng tôi nói... tôi có bị làm thế nào cũng không lỏng được."
Đại khái cậu biểu hiện quá mức quan tâm cái người gọi là "chồng" kia, khiến gã nọ lợi dụng thời cơ, mượn đó chọc ghẹo cậu mãi.
"Hắn có ȶᏂασ giỏi như anh không?"
"Người đàn ông của bé một ngày chơi bé mấy lần? Nếu là anh, anh sẽ cắm luôn dươиɠ ѵậŧ trong l*и em ngủ qua đêm."
"Kêu la cái gì! Tử ©υиɠ cũng bị anh đây chọc thủng, còn gọi chồng ỏm tỏi!"
Trần Thu Hoa bị hắn sỉ nhục đến nói năng lộn xộn, chỉ có thể ấp a ấp úng mắng "đồ khốn, lưu manh, tên xấu xa", vốn từ có vẻ vô cùng thiếu hụt.
Gã "Chậc" một tiếng, "Còn gì mới hơn không?"
Không ngờ Trần Thu Hoa nín thật lâu, cuối cùng phun ra một câu vô cùng yếu ớt: "Ông... ông... ông... cái đồ hϊếp da^ʍ!"
Kết quả gã ta nghe xong còn khẽ bật cười một cách đáng ghét, cúi người thúc một cú thật mạnh, giọng nói trầm trầm nghe hay vô cùng: "Ừ, anh chỉ hϊếp một mình em thôi." Trong phòng ngủ có mỗi một chiếc đèn hồng nhạt loé lên trong góc, ánh sáng quá yếu không chiếu tới được, Trần Thu Hoa chỉ có thể mơ hồ nhận ra hình như gã đang đè trên người mình cuồng dã nắc hông có đường nét vô cùng anh tuấn.
Cậu nhìn chằm chằm bóng hình kia, vừa mơ hồ nghĩ mãi không hiểu người xuất sắc như thế tại sao phải tới làm cái loại chuyện phạm pháp như vầy, vừa lẩm bẩm kêu rên: "Ưʍ... ư... chỗ đó làm chậm ậm... một chút, đừng nhanh như vậy màà..."
Gã kia dùng một tay cầm hai cổ tay Trần Thu Hoa, giở lên cao ấn trên đỉnh đầu, áp người xuống thấp hơn, dùng thân thể chèn hai bắp đùi cậu lại, khiến chân cậu banh ra hai bên không thể khép, vùиɠ ҡíи bung rộng, hứng chịu từng cú dập toàn lực mà không có gì để ngăn cản bớt.
Nhưng Trần Thu Hoa cũng đã quen bị khống chế toàn thân lúc ân ái, thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy an toàn.
Trong cơn trầm mê vào bể dục, cả người Trần Thu Hoa hỗn độn, cậu cảm thấy tất cả các bộ phận trên thân thể mình cũng không tồn tại nữa, chỉ còn lại bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© và đại não, một cái tiếp nhận kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một cái sản sinh kɧoáı ©ảʍ, mang đến cho cậu từng làn sóng sung sướиɠ sục sôi kéo dài như cơn thủy triều.
Cậu bồng bềnh trôi nổi trong đó, thỏa mãn vô hạn.
Gã kia làm không chút lưu tình. Bởi vì dươиɠ ѵậŧ quá dài, lần nào rút ra gã cũng rút một khúc rất dài, hơn phân nửa dươиɠ ѵậŧ lộ ra ngoài, lại bỗng nhiên dập háng vào, dập từng cú thật hung ác, làm cửa động chặt khít tuốt lấy tuốt để bao qυყ đầυ của gã, thịt mềm bắt trói thể xốp* sung huyết, dùng cổ tử ©υиɠ bền dẻo ngoạm mυ'ŧ lỗ tinh.
*Thể xốp, coi lẹ để s1apihd.com nhắc nhở tui phải tháo hình =))):Bên trong âʍ đa͙σ có quá nhiều kết cấu lằng nhằng, nhưng cho dù những cái tua dịu ngoan nóng hôi hổi kia chủ động hùa nhau sấn tới cũng không an ủi được xao động của gã thời khắc này, chỉ mang đến cơn ngứa ngáy càng ngày càng nghiêm trọng.
Nhiệt huyết sục sôi trong mạch máu, ào ạt phun trào du͙© vọиɠ vô cùng hung hãn, gã muốn đè cậu trai trẻ này dưới thân mà mạnh bạo hϊếp, dùng một cây dươиɠ ѵậŧ cứng như thép lục lọi, chơi nát, chơi bấy nhầy, chơi tả tơi đóa cúc và chú bướm của cậu ta, khiến cậu ta thống khổ, khiến cậu ta sung sướиɠ, khiến mỗi một tia cảm xúc nhỏ nhoi của cậu ta cũng phải đến từ sự ban tặng của mình.
Cái gã muốn không phải một đồ chơi đơn thuần, nhưng gã cần phải khẳng định sự chiếm hữu và khống chế tuyệt đối.
Trần Thu Hoa sắp không chịu nổi nữa, liên tục hai lần làʍ t̠ìиɦ với cường độ cao đã móc rỗng thể lực của cậu, cảm xúc cũng căng thẳng gần như sắp sụp đổ trong trận ép buộc giao cấu này.
Thân thể cậu xóc tưng tưng, ánh mắt tan rã nhìn qua, miệng hình như mấp máy gì đó, nhưng chỉ nghe được một chút khí thanh yếu ớt.
Gã đàn ông kia thấy thế gầm gừ, cuối cùng lại dộng cho mấy cái thật dữ dội.
Sau đó vừa chơi mở tử ©υиɠ, đút qυყ đầυ vào mà xuất tinh, vừa cong ngón tay bỡn cợt khều khều âʍ ѵậŧ Trần Thu Hoa mấy cái, phủ cả người lên thân thể cậu hung tợn ra lệnh: "Sinh con cho anh, bằng không mỗi khi trời tối anh sẽ đến hϊếp da^ʍ cưng!"
"Aaaaaa, tϊиɧ ɖϊ©h͙... tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào ——"
Bên trong âʍ đa͙σ ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ đều là kɧoáı ©ảʍ mất hồn như thế, Trần Thu Hoa phát ra một tiếng thét chói tai ngã gục, toàn thân dấy lên trận chấn động kịch liệt, cuối cùng bị dươиɠ ѵậŧ của một kẻ hϊếp da^ʍ nhấn chìm trong cao trào.
Thật lâu sau, Trần Thu Hoa mới được cánh tay đang quấn bên hông mình gọi hoàn hồn về, sau cao trào sắc mặt cậu đỏ bừng, vừa kéo bàn tay to lớn của Đường Cảnh Huy đắp lên bụng mình, vừa quay đầu lại mềm mại phàn nàn: "Bên trong bị anh làm thật là thốn..."
Đường Cảnh Huy ngậm lấy bờ môi dưới mọng nước của cậu, hàm hồ đáp lời: "Ai bảo em hăng hái thích thú như vậy!"
Trần Thu Hoa cười hì hì, rất nhanh lại nghĩ tới cái gì, "Anh mua dầu bôi trơn ở đâu?"
"Cửa hàng tiện lợi đầu đường."
Trần Thu Hoa bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, lại đi mua ba cái thứ gì... Đường Cảnh Huy bắt lấy cằm cậu, trêu đùa tra hỏi: "Biết là tôi từ bao giờ?"
"Giây đầu tiên là biết rồi!"
—— Dù sao chẳng có tội phạm hϊếp da^ʍ nhà ai đột nhập vào mà đổi giày trước, lúc nhào lên còn thoáng thấy cái bóng dép lê bị quẳng bay đi...
Nhưng Trần Thu Hoa thông minh không có vạch trần, chỉ là dùng lòng bàn tay áp lên l*иg ngực Đường Cảnh Huy, nói ra lời thề son sắt: "Không phải anh, không cho."