Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 45: Ngoại Truyện 1: Mát xa tinh dầu đứng đắn (H)

Kể từ khi Đường Cảnh Huy trở về Long Mã, ba hắn rèn hắn còn khắc khe hơn cả trước đây. Tuy bản tính hắn có chút phóng đãng bừa bãi nhưng lúc thực sự nghiêm túc lên thì lại tốt bất ngờ, hắn cầm trịch công ty thuận buồm xuôi gió, ngay cả lời mời ăn chơi đàn đúm của bạn bè trước đây cũng từ chối hơn phân nửa, hỏi tới là báo bận.

Vì thế hôm nào đó có người cười hì hì đưa qua một tấm thẻ màu đen, nháy nháy mắt ám muội, "Có thời gian thì đi thư giãn một chút đi."

Đường Cảnh Huy chau mày, "Tao không chơi cái này."

"Nghĩ gì thế? Là mát xa tinh dầu đứng đắn!" Bằng hữu đã có chút không vui, "Đi đi rồi sẽ biết."

Đường Cảnh Huy cầm thẻ đi thẳng một đường không trở ngại, hắn được mời vào một gian phòng riêng, tắm một cái, nằm xuống giường mát xa.

Đang nghĩ hình như cái giường này hơi ngắn thì phải, chợt nghe hai tiếng gõ cửa "cộc cộc".

Đường Cảnh Huy quay đầu nhìn qua, đi vào là một kỹ thuật viên nam, vóc người không quá cao, gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng trắng trắng nuột nuột, nhìn rất đã mắt, không giống ba cái kẻ tào lao gì đó.

Có điều là chẳng hiểu tại sao cậu ta lại mặc một cái tạp dề kiểu Tây màu đen.

"Chào ông chủ." Nói chuyện cũng nhỏ nhẹ rất dễ nghe.

"Ừ." Đường Cảnh Huy đã thả lỏng một chút, "Tên gì?"

"Tiểu Quai."

Đường Cảnh Huy bật cười, "Đây là tên người sao?"

Kỹ thuật viên tên Tiểu Quai kia chựng lại, ấy vậy mà bướng bỉnh lặp lại một câu: "Tôi tên là Tiểu Quai!" Sau đó kéo tấm đệm thêm ở cuối giường mát xa ra, đặt đôi chân dài của Đường Cảnh Huy đâu vào đấy.

"Shit!"

Kỹ thuật viên im lặng không lên tiếng, chạy đến cặm cụi làm gì đó trước cái bục, rất nhanh, một làn hương thơm thoang thoảng lan ra trong không khí, Đường Cảnh Huy nhịn không được lại liếc mắt nhìn dáng vẻ điều phối tinh dầu hết sức tập trung của người nọ, hình như rất chuyên nghiệp.

Nhưng đến khi đối phương vô tình xoay người, huyệt thái dương Đường Cảnh Huy giần giật -- thì ra người này mặc tạp dề khỏa thân, vai bằng, eo thon, cặp mông cong vểnh lồ lộ hết ra ngoài, nhìn từ phía sau là một mảnh trắng bóng trần trụi.

Hắn chửi tục trong lòng, dứt khoát nhắm mắt lại, để mắt không thấy tâm không phiền.

Tinh dầu ấm áp chầm chậm chảy xuống ở sau lưng, lại được một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng thoa rộng ra. Tuy rằng dáng người vị kỹ thuật viên này mỏng dính nhưng làm việc vô cùng có tâm, hì hục ấn ấn rất nỗ lực, thủ pháp và lực đạo cũng coi như đạt tiêu chuẩn.

Chỉ là hơi thở có chút nặng nề của cậu ta cứ phun lên người hắn nãy giờ, ấm ấm nhột nhột, khiến hắn bắt đầu cảm thấy hơi bực mình rồi đó.

Đường Cảnh Huy vừa định nhắc nhở vị kỹ thuật viên này chú trọng chiếu cố vai gáy nhức mỏi của hắn một chút thì đôi tay kia đã mềm mại đáp tới, người nọ vừa dùng sức nắn bóp, vừa quan tâm dặn dò: "Ông chủ, đừng ngồi mãi trước máy tính, cơ bắp chỗ này của anh rất căng cứng, không tốt cho thân thể."

Đến khi Đường Cảnh Huy lật người lại bắt đầu mát xa từ phía chính diện, cuối cùng hắn cũng nghi ngờ đây có phải là "mát xa tinh dầu đứng đắn" hay không, bởi vì hình như vị kỹ thuật viên kia lúc nào cũng xà quần quanh chỗ ấy của hắn.

Hắn mặc qυầи ɭóŧ viên đạn, vải vóc bị tinh dầu tẩm ướt hơn phân nửa, khiến hình dạng của quái vật khổng lồ bên trong càng thêm nổi bật, vị kỹ thuật viên này cứ xoa tới xoa lui quanh cái bao lớn căng phồng độn một cục ở đó, giả bộ lơ đãng cọ qua dươиɠ ѵậŧ hắn, lúc mát xa bụng dưới thì mát thấp tới lôиɠ ʍυ cũng lộ ra ngoài, mát xa bắp đùi thì lại thò đầu ngón tay vào mép qυầи ɭóŧ mà quấy rối.

Đường Cảnh Huy chống khuỷu tay ra sau nâng nửa người trên dậy, vẻ mặt ngờ vực nhìn cậu ta.

Kỹ thuật viên cười xòa như lấy lòng nhưng đôi lông mi lại hoang mang rung lên mấy cái, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, muốn... muốn phục vụ đặc biệt không?"

Đường Cảnh Huy gối cánh tay ra sau gáy, hờ hững cự tuyệt: "Không cần, trong nhà tôi có người để ȶᏂασ rồi."

Kỹ thuật viên đỏ mặt, lúng túng không biết làm gì thật lâu, sau đó lại e dè tiếp cận, run rẩy dán sát vào lỗ tai hắn, cố ý thì thào quyến rũ: "Nếu không muốn làm... thì sao phía dưới lại phồng lên?"

Đường Cảnh Huy liếc mắt trừng cậu ta. Mi cọ xát tám tiếng ở cái chỗ đó, nó không ngóc đầu dậy mới là có bệnh ấy!

"Bớt xàm đi, cẩn thận tôi khiếu nại cậu!"

Kỹ thuật viên thấy Đường Cảnh Huy thật sự không có ý này, đành phải trở lại làm nghề chính, ủy khuất bò lên giường, cưỡi lên eo hắn tiếp tục mát xa cơ ngực cho hắn.

Đại khái là người này quên mất mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Đường Cảnh Huy cảm giác có hai tép thịt vừa mềm vừa nóng dán vào người, bị trọng lượng cơ thể ép bẹp phanh ra hai bên, niêm màng bên trong khe hẹp ịn lên múi bụng của mình, phía trước còn cấn cấn cục gì nho nhỏ mềm mềm, theo động tác mát xa chà tới chà lui, càng về sau bên trong cái khe đó lại rỉ chút nước.

Hắn tức khắc thấp thỏm không yên, ngay cả cơ bắp cũng căng thẳng, "Cái tôi chọn là mát xa tinh dầu, không phải mát xa dâʍ ŧᏂủy̠, phía dưới của cậu chảy ra là cái thứ gì?"

Kỹ thuật viên chựng lại, lúc tiếp tục mở miệng ấy vậy mà giọng đã trở nên nghẹn ngào: "Ông... ông chủ, tháng này không đạt chỉ tiêu, xin anh giúp đỡ chút được không?"

Tự dưng Đường Cảnh Huy cảm thấy hơi mềm lòng. Quanh thân cậu kỹ thuật viên này có một khí chất vô cùng ôn hòa trong sáng, khiến người ta rất dễ sinh ra một loại du͙© vọиɠ muốn S, muốn hành hạ, muốn thi ngược cậu ta, nhưng đến khi đối phương thật sự khổ sở thương tâm, lại khiến người ta không muốn làm vậy nữa, thậm chí còn muốn đáp lại sự dịu dàng và tình yêu của người nọ.

Lúc này, Đường Cảnh Huy thấy cậu ta đỏ mắt, hàm chứa cả nửa túi nước mắt, bộ dáng đáng thương không nơi nương tựa, cuối cùng hắn vẫn lùi một bước, không thể làm gì khác hơn là hỏi một câu: "Trình độ "công việc" đó của cậu như thế nào?"

"Tốt!" Kỹ thuật viên lại nhìn thấy hy vọng, lập tức nói một cách nghiêm trang, "Cực kỳ tốt!"

"..." Đường Cảnh Huy nghi ngờ nhìn cậu ta chằm chằm.

Dưới ánh mắt của hắn, người kia dần dần chột dạ, cả khuôn mặt đỏ bừng, vội sửa lời, "Cũng... tạm được, thật sự."

Đường Cảnh Huy nhíu mày, trực tiếp móc ra cái dươиɠ ѵậŧ khủng dính tinh dầu nhớp nháp của mình, bị tạp dề che khuất tầm mắt nên cũng không nhìn thấy vị trí cụ thể, cứ thế nắm lấy đầu dươиɠ ѵậŧ, đút vào khe mông người ta.

Kỹ thuật viên tương đối phối hợp, vạch hai gò mông của mình đi nghênh đón, chỉ là tay cậu ta và toàn thân Đường Cảnh Huy dính đầy tinh dầu, trơn đến tuột ra nhiều lần, ngược lại giống như đang nắm khe mông đớp đi đớp lại cái dươиɠ ѵậŧ kia.

Đường Cảnh Huy nhắm kỹ cắm thẳng đến lút cán, cuối cùng thở một hơi thỏa mãn thật dài.

"Á --" vị kia rên khẽ, không chút khách khí ôm lấy cổ hắn, nhổm người dậy, nửa treo trên l*иg ngực hắn, "Cái của ông chủ thật lớn."

Hai tay Đường Cảnh Huy kềm hai bên eo cậu ta, xem cậu ta như búp bê tìиɧ ɖu͙©, không quan tâm nhấn mạnh lên dươиɠ ѵậŧ bộc phát của mình. Thực ra thì niềm lạc thú khi chơi hậu môn phần lớn cũng bắt nguồn từ cơ vòng, bản thân trực tràng lỏng lỏng không có gì thú vị, nhưng chẳng biết tại sao cái cậu này lại đặc biệt vô cùng, cả con đường liều chết bao trùm nguyên cây, từ qυყ đầυ đến thân dươиɠ ѵậŧ đều có cảm giác được bó chặt mãnh liệt.

Ngay cả thành trong cũng giống như mọc ra một lớp lông mao nhung nhung, dâʍ đãиɠ sấn tới dươиɠ ѵậŧ, trêu chọc nó, liếʍ láp những đường gân xanh trên làn da nó, khiến người ta càng làm càng nhộn nhạo, càng nhộn nhạo càng muốn làm.

Đường Cảnh Huy cảm thấy kỳ lạ, dứt khoát vươn tay đi sờ, đầu ngón tay tham nhập, nong cái vòng đang bó bên ngoài ra thật giãn, thật mỏng, ngọ nguậy ngọ nguậy chui vào.

"Đừng nhét nữa." Kỹ thuật viên kêu la đến biến cả giọng, "Sắp rách rồi, aááá --"

Thành ruột sờ lên cũng nhẵn bóng như người bình thường thôi, nhưng khi ma sát, cái chất nhung tơ của nó vẫn khiến người ta sướиɠ đến tê cả da đầu.

Kỹ thuật viên sợ run, cố gắng kéo ngón tay hắn ra, sau đó không hề kiêng dè, bỏ vào mồm ngậm lấy, vừa dùng đầu lưỡi ướt rượt khuấy trộn, vừa suy yếu nhẹ nhàng thở, "Ông chủ, đừng, chỗ đó của tôi rất hẹp."

Đường Cảnh Huy nhìn vị kỹ thuật viên, "Biết tại sao hẹp không?"

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì thiếu người đυ.!"

Hắn thả kỹ thuật viên xuống, đặt đối phương nằm ngửa, gấp hai chân đối phương áp tận ngực cậu ta, sau đó đề thương nắc hùng hục hùng hục. Hắn giở tạp dề lên, vùng riêng tư chịu đủ chà đạp hoàn toàn hiện ra trong tầm mắt.

Hậu môn nho nhỏ bị hành đến đỏ rục, ngậm không nổi, nhả không ra, lòi cả một vòng thịt mềm da^ʍ mỹ, lúc giã vào ngay cả cửa động cũng bị thọc lún sâu đến nhìn không thấy, lúc rút ra lại kéo theo một đoạn thịt, cậu ta bị chơi triệt để thành một tình vật chỉ còn nɧu͙© ɖu͙©.

Bởi vì có tinh dầu tưới đều nên tiếng da thịt đánh vào nhau có vẻ lanh lảnh vô cùng, chách chách liên thanh, xương mu hung tợn dập vào giữa hai chân, mấy cánh hoa non mềm hứng chịu hết đòn tấn công, cản lại, cuối cùng sưng lên, làm cho cái khe hẹp kia càng chặt.

Đường Cảnh Huy không khỏi sâu sắc khâm phục kỹ thuật của vị này, lúc bấy giờ thân thể hắn quả nhiên chẳng còn mệt mỏi gì nữa, suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu đều là làm sao dùng dươиɠ ѵậŧ đâm chết người dưới thân, làm đến cậu ta khóc ra, làm đến cậu ta phun tinh, khiến tất cả dịch thể của cậu ta chảy xuống giàn giụa.

Tuyến tiền liệt nổi lên phía dưới niêm màng, giống như một viên ngọc trai giấu trong đống thịt trai, loáng thoáng cấn lấy thân dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy. Hắn phát cáu điều chỉnh góc độ, dùng qυყ đầυ húc mạnh vào nó, cái roi thịt quất đánh nhiều lần, mãi cho đến khi cây thịt nhỏ phía trước của người kia run rẩy ngóc đầu dậy, chóp đỉnh phình lên ngượng ngùng nhú ra khỏi bao qυყ đầυ, để lộ lỗ tiểu đang treo tuyến dịch.

Mỗi một cú đâm thọc, cậu nhóc kỹ thuật viên đều run rẩy rên khẽ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể như có mang theo dòng điện, hung mãnh căng ra toàn bộ trực tràng, tham nhập đến độ sâu khiến người ta e ngại, ma sát nghiền nát mỗi một tấc vách thịt nhạy cảm, thậm chí trêu chọc nơi bí ẩn nhất.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tiếp xúc nhau, ráp vào nhau, quấn lấy nhau, là hành vi thân mật nhất mà cậu có thể tưởng tượng được trong cuộc đời thiếu hụt của mình, loại cảm giác được ôm không giữ lại chút gì mang đến cho cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ và nóng bỏng, cho cậu thỏa mãn và đê mê, khiến cậu không kìm nổi lắc lư toàn thân trong tìиɧ ɖu͙©.

Giống như động vật cấp thấp nhất trầm mê theo bản năng, lại giống như nhân loại thánh khiết nhất ôm ấp tình yêu cao quý.

Đường Cảnh Huy bắt lấy đầu gối cậu, ngang nhiên đóng dồn dập tàn bạo, quỳ ở trên giường chỉ dựa vào sức eo mà nắc.

Đoá cúc nhỏ kia kẹp chặt muốn chết, mỗi lần cọ qua rãnh mũ đều khiến hắn sướиɠ đến "szzz" một tiếng, vật cứng bên trong càng bị lực siết kinh người của trực tràng bó chặt, cảm giác đè ép từ bốn phương tám hướng bao vây tấn công, ngay cả phần nếp gấp cũng in rõ ràng lên bao qυყ đầυ, lúc rút ra thì tuốt mãnh liệt, lúc đẩy vào thì được trải nghiệm cảm giác gần như hút chân không.

Sào huyệt cắn nuốt hết thể xác của hắn.

Túi trứng Đường Cảnh Huy giật giật, nhiều lần nện lên cặp mông béo múp, hắn có thể cảm giác được lỗ tinh của mình không ngừng đóng mở, nhiệt liệt kêu gào một lần kích xạ tận hứng.

Hắn thở dốc ồ ồ, hơi thở nặng nề phun lên hàng mi ướt nước của cậu kỹ thuật viên, "Thế nào, có thể bắn vào trong không?"

Đối phương bị làʍ t̠ìиɦ bạo lực liên tục bây giờ đồng tử cũng tan rã, thật lâu sau mới phản ứng lại được, đã rên ư ử vô cùng thảm thương nhưng vẫn kiên trì nhập vai: "Muốn... bắn... vào trong... ư ư ư... phải thêm tiền iền..."

Không biết tại sao khi nghe cậu ta nói như vậy, sau lưng Đường Cảnh Huy chợt tê rần, giống như hắn thật sự đi chơi đĩ, chơi một thợ mát xa nhỏ yếu bất lực.

Khi dòng điện lủi thẳng lên tuỷ sống, hắn cũng đồng thời dùng sức dập vào dã man, thọc đến tận nơi sâu nhất, vành qυყ đầυ cuồng dã nghiền nát tuyến tiền liệt đang nở to, mãi cho đến khi lỗ tinh đè lên chỗ ruột cong yếu ớt.

Hắn bơm mạnh đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc vào, để chúng sền sệt giăng đầy thành trong, vừa dùng môi âu yếm cái trán mướt mồ hôi của đối phương, "Chơi đĩ xong sẽ mang cưng về nhà."

"Aaa, ông chủ." Vừa mới lêи đỉиɦ, cậu kỹ thuật viên lại bị cảm giác khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong trực tràng chầm chậm chảy xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân lại co giật, nháy mắt thế mà đã liên tục lên liền hai cái đỉnh, gần như điên cuồng đạt được thỏa mãn tuyệt vời trong cơn mê tình.

Đường Cảnh Huy nghỉ ngơi một lúc, vươn tay cởi chiếc tạp dề dính đầy dịch thể của cậu kỹ thuật viên, ném qua một bên, dùng đầu ngón tay nắm hai cánh hoa dâʍ đãиɠ nhô ra ngoài của cậu mà vân vê.

Kỹ thuật viên sợ hãi nhìn qua, "Còn muốn làm nữa sao?"

"Làm có một lần mà cậu đã xong việc rồi?" Đường Cảnh Huy hừ lạnh, "Chỉ tiêu của cậu thấp như vậy?"

Lúc này cậu kỹ thuật viên mới nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình, đỏ mặt cắn cắn môi, "Vậy... vậy làm phía trước cũng phải thêm tiền đó nha."

Đường Cảnh Huy nhíu mày, "Bao nhiêu?"

Đối phương do dự thật lâu, coi bộ không biết ra giá, cuối cùng không xác định, báo giá: "Một trăm tệ?"

Đường Cảnh Huy quăng tạp dề đi, làm bộ muốn xuống giường, "Mắc quá, không làm!"

Sau đó lập tức bị người phía sau ôm lấy.

Cái cậu nam kỹ thuật viên tên gọi Tiểu Quai ấy mềm mại ôm hắn, dùng âm thanh ngọt ngào ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: "Cho anh... chơi miễn phí cũng được."