Đường Cảnh Huy về nước mang theo quà lưu niệm cho Trần Thu Hoa, một cái đèn nhỏ tạo hình ngọn hải đăng.
Ngọn đèn này mô phỏng theo kiến trúc đặc trưng của địa phương, lúc đi công tác Đường Cảnh Huy vô cùng buồn chán, dạo qua phố chợ bên đường, tiện tay mua mấy thứ nho nhỏ giá rẻ.
—— Gần đây Trần Thu hoa hay đi tiểu đêm. Lúc đầu cậu còn tưởng mình đã bị Đường Cảnh Huy làm đến thận hư mất rồi, sau mới phát hiện chỉ là thói quen uống nước của cậu không tốt mà thôi.
Lớp sơn bên ngoài ngọn đèn là nền trắng viền đỏ, lúc sáng lên là một màu hồng nhạt. Trần Thu Hoa ngồi trên sàn nhà, cắm sạc vào nguồn điện dưới chân, nhìn vầng sáng ấm áp kia, quay đầu híp mắt cười với Đường Cảnh Huy.
Đường Cảnh Huy cũng cười với cậu, sau đó nói một câu: "Đi lên đợi ȶᏂασ."
Trần Thu Hoa: "..."
Trong khoảng thời gian này, Đường Cảnh Huy kéo Trần Thu Hoa làm đến tối tăm trời đất, trừ thời gian đi làm ra, dường như dươиɠ ѵậŧ hắn lúc nào cũng cắm trong cơ thể đối phương, hắn được cái ống thịt làm mãi không lỏng kia siết đến tê cả da đầu, nghiến răng, ngậm lấy lỗ tai Trần Thu Hoa nói: "Tôi muốn ȶᏂασ em thành một cái bao thịt, suốt 24 giờ đều tròng trên dươиɠ ѵậŧ tôi."
Hắn dùng ngón tay moi móc đùa nghịch lỗ hoa của cậu, khiến cậu hét lên phun dâʍ ŧᏂủy̠ vào chén, sau đó lại đổ chén dâʍ ŧᏂủy̠ ấy lên cặρ √υ' trắng mịn mà xoa tròn nắn bóp; hắn dùng bốn ngón tay vạch đoá cúc của cậu ra thật rộng để nhìn cơ thịt đỏ au bên trong, cố thổi khí vào tuyến tiền liệt, chẳng biết có thổi tới không, chỉ biết tuyến thể dâʍ đãиɠ ở bên trong không ngừng run rẩy; hắn nắm dươиɠ ѵậŧ cậu mà ngủ, vật nhỏ kia rất vừa với bàn tay hắn, sáng hôm sau hắn bắt cậu đứng trước bồn cầu rồi moi moi niệu đạo cậu, khiến cậu không biết nên bắn tinh hay là bắn tiểu; hắn còn bảo cậu cạo đống lôиɠ ʍυ rậm rạp giúp hắn, để lúc hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© trần trụi của họ dính liền với nhau đều có thể nhìn rõ ràng từng chi tiết ra vào y như phim GV, sau này lôиɠ ʍυ hắn lại mọc ra, cái gốc cưng cứng dập mạnh vào cánh bướm, tép thịt và mông Trần Thu Hoa, thậm chí còn đâm châm chích lên âʍ ѵậŧ cậu, dưới sự hành hạ quá đáng của cơn kɧoáı ©ảʍ, cậu khóc không ngừng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Trần Thu Hoa thực sự cảm thấy mình sắp bị làm nát, cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng dù cho cậu có đoan chính khép chân ngồi trên sô pha xem TV thì Đường Cảnh Huy vẫn động dục với cậu.
"Sao em lại da^ʍ đến thế, suốt ngày câu dẫn tôi làm em?"
Trần Thu Hoa nói tôi không phải, tôi không có.
Cậu có.
Trần Thu Hoa phát hiện lần này Đường Cảnh Huy trở về, trên cổ có thêm một thứ trang sức, là một chiếc nhẫn thủ công mộc mạc, đại khái làm bằng bạc, trông không hề đáng giá, kích thước cũng hơi lớn, tương đương với một cái ban chỉ*, dùng một chiếc vòng bạch kim xỏ qua, tùy tiện đeo trên cổ.
*Ban chỉ: Nhẫn đeo vào ngón tay cái hồi xưa mấy ông quan to quyền quý hay dùng đó, thường làm bằng ngọc.Lúc làʍ t̠ìиɦ nó cứ đung đưa đung đưa trước mắt Trần Thu Hoa.
Xưa nay Đường Cảnh Huy là thẳng nam có khiếu thẩm mỹ cao cấp, hắn có thể chọn một cái khuy áo tinh xảo nhưng chưa bao giờ mang theo trang sức dư thừa.
Trần Thu Hoa cảm thấy thật kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào nó như bị thôi miên, hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
Đường Cảnh Huy cúi đầu nhìn, im lặng thúc mạnh hai cái mới đáp một cách không rõ ràng: "Quà tôi tặng cho mình."
"Ò..." Trần Thu Hoa không hiểu cho lắm, ngây ngốc vươn ngón trỏ ra câu lấy chiếc nhẫn nho nhỏ kia, nhẹ nhàng kéo xuống, khiến người đàn ông anh tuấn đang rong đuổi trên người cúi xuống hôn môi mình.
Sau đó không hiểu vì sao bị hϊếp gần chết.
Trần Thu Hoa bước ra từ phòng tắm, tóc vẫn ướt, dùng cả tay lẫn chân bò lên chiếc giường lớn, còn chưa kịp chui vào ổ chăn đã bị ai đó túm cổ chân lật ngược lại.
Cậu ngửa mặt, cả người lún trên chiếc giường mềm mại, gương mặt đỏ bừng lộ ra một chút ý cười ngoan ngoãn, "Chủ nhân, ngài xem văn kiện xong rồi hả?"
Đường Cảnh Huy nhướng mày, "Em còn gọi tôi là chủ nhân? Chủ nhân cũng sẽ không chỉ làʍ t̠ìиɦ với một người."
Trần Thu Hoa nghẹn một cái, lén nhìn vào đôi mắt đen láy của đối phương thăm dò, thấp thỏm suy đoán xem mình có hiểu nhầm ý đối phương hay không.
Bàn tay Đường Cảnh Huy thò xuống lột qυầи ɭóŧ cậu, "Sao không mặc mấy cái qυầи ɭóŧ không đáy tôi mua cho em?"
"Có... có chút không quen..." Cái kiểu quần kỳ dị kia, toàn bộ chỗ đáy chậu đều bị khoét lỗ, mặc vào phía dưới mát mát, cảm giác không dễ chịu chút nào.
"Sao lại không quen?" Đường Cảnh Huy dùng đầu ngón tay sắc tình rê lên hai mép thịt không lông của cậu, mang đến cơn nhộn nhạo tê tê dại dại, "Tách chân của em ra là có thể ȶᏂασ vào, tôi cảm thấy rất quen."
Thấy Trần Thu Hoa lúng túng rúc vào lòng mình, Đường Cảnh Huy đắc ý nâng cằm cậu lên ngậm lấy đầu lưỡi cậu, nấu cháo nửa ngày.
"Chỗ đó còn có thể dùng không?"
"Hình như phía sau hơi sưng..."
"Cú© Ꮒσα nhỏ bị chơi đến không thể khép nhỉ?" Đường Cảnh Huy hừ nhẹ, "Thật nứиɠ!"
Hắn cúi xuống nhìn cái động da^ʍ bị chà đạp cả đêm, quả nhiên có vẻ phì nhiêu hơn bình thường nhiều, giống một cái miệng nhỏ nhắn bị khi dễ mà chu ra hờn giận, trên mông mấy dấu hồng hồng do bị bóp thô bạo cũng hiện ra rõ ràng.
Hắn đẩy hai chân Trần Thu Hoa lên thật cao, xếp hai chân cậu chéo nhau, ép thẳng lên tận mặt cậu, dễ dàng bày ra một tư thế cực kỳ thử thách độ mềm dẻo gân cốt.
Dưới tư thế này, hai mép thịt của Trần Thu Hoa có vẻ múp dị thường, giống như giữa hai chân có kẹp hai cái ruột căng phồng, chính giữa là một cái khe hẹp khép chặt.
Đường Cảnh Huy nhéo mạnh hai tép thịt mềm mềm, chà qua chà lại, "Giống như chưa bị ai làm qua."
Nhưng khi hắn tách chỗ đó ra, nhìn thấy chú sò nấp trong đấy, tức khắc lại cười, "Cái này nhìn ra được là bị làm qua."
Cái lỗ thịt kia vẫn chặt khít, rúc lại nhỏ xíu, tầng tầng lớp lớp cơ thịt ngăn chặn lối vào, hoàn toàn không thể nhìn tới nơi sâu hơn, nhưng màu sắc đã là màu đỏ tươi vì bị nhuộm dần trong những trận làʍ t̠ìиɦ liên miên, dươиɠ ѵậŧ ra vào ma sát nhiều lần khiến nó sáng bóng da^ʍ mĩ —— đó hiển nhiên là một bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị chơi chín.
Phía trên âʍ đa͙σ Trần Thu Hoa không có niệu đạo, trông càng có vẻ vệ sinh, để sát mũi vào cũng chỉ có thể ngửi được mùi sữa tắm nho thơm tho, rõ ràng không phải mùi hương đặc thù gì, nhưng không hiểu vì sao khi nó tỏa ra từ thân thể người này lại trở nên ngọt nị vô cùng.
Hầu kết Đường Cảnh Huy trượt lên xuống hai lần, khàn giọng hỏi: "Muốn tôi liếʍ cho em không?"
"L... liếʍ?"
Đường Cảnh Huy nhìn cậu, "Liếʍ cứng âʍ ѵậŧ của em, sau đó dùng đầu lưỡi chơi em, khiến tử ©υиɠ em co thắt xả nước vào miệng tôi."
Trần Thu Hoa xấu hổ đến sắp thở không kịp, "Không... không muốn đâu."
"Thử đi." Giọng Đường Cảnh Huy nhàn nhàn, "Để xem em có sướиɠ đến tiểu ra luôn hay không."
Nửa người dưới Trần Thu Hoa không thể động đậy, chỉ có thể cuống quýt đẩy mặt hắn ra, nhưng cuối cùng vẫn bị đè chặt hai bắp đùi xuống, há miệng một ngụm bao gọn hai tép thịt.
Đường Cảnh Huy giống như đang hôn môi người, nghiêng đầu nhẹ nhàng ngậm mυ'ŧ hai cánh thịt non hồng, dùng đầu lưỡi liếʍ láp bề mặt làn da nhẵn nhụi sáng bóng trơn trượt, dưới sự kích khích của hắn, nơi đó nhạy cảm khép mở như một con sò tươi sống.
Bộ phận bị chơi đùa vô tình nhanh chóng sung huyết, phồng lên cao cao, hình thành móng chân lạc đà* đầy đặn, đột nhiên Đường Cảnh Huy rất muốn bắt cậu mặc ngược qυầи ɭóŧ chữ "T", để sợi dây mảnh thít chặt vào cái khe nước, lúc bước đi sẽ lôi kéo trước sau, chà xát vùиɠ ҡíи tỏa đầy mùi da^ʍ của cậu.
*Móng chân lạc đà nó như này =)).Còn vì sao mặc ngược qυầи ɭóŧ chữ T hả? Thì bởi vì mặt sau qυầи ɭóŧ chữ T nó chỉ có một cọng dây à.Hắn bóc hai cánh hoa phồng to ra, khiến cái khe đỏ au triệt để bại lộ trong không khí, dán mặt lưỡi thô ráp lên niêm màng gần vùng đáy chậu, sắc tình liếʍ mạnh một phát từ dưới lên trên, đến tận đỉnh dươиɠ ѵậŧ. Tưa lưỡi lần lượt chà qua cửa động và những lớp thịt bị đẩy tới ngạch cửa, chà qua tầng tầng nếp gấp, chà qua âʍ ѵậŧ rụt rè nhú đầu nhìn trộm và bao dươиɠ ѵậŧ mỏng manh yếu ớt.
"Grư ——" Trần Thu Hoa khàn giọng hít vào một hơi, toàn thân run rẩy kịch liệt, cậu trai ngay cả nằm gập bụng ở phòng gym cũng làm không tốt, nay nháy mắt bật thẳng dậy từ trên giường.
Cậu hoảng sợ trợn tròn mắt, nước mắt sáng ngời trong suốt trong hốc mắt bị kɧoáı ©ảʍ quá khích bức ra, rơm rớm nhìn Đường Cảnh Huy, "Đừng mà, tôi thật sự sẽ chết mất..."
Đường Cảnh Huy nhẹ giọng cười một tiếng, "Sướиɠ chết à?"
Hắn ôm lấy Trần Thu Hoa, nói như lừa gạt dụ dỗ: "Lúc em mυ'ŧ cho tôi, tôi cũng sướиɠ như vậy đó."
"..."
"Tôi chưa từng liếʍ l*и ai bao giờ, giờ cho em, em không cần sao?"
Trần Thu Hoa dao động như ước nguyện của hắn, "lần đầu tiên" của đối phương là một mồi câu dụ hoặc quá mức ngọt ngào, cậu không thể không muốn có, cái loại tâm lý mưu toan độc chiếm này thậm chí khiến cậu có chút âm thầm tự xấu hổ.
"Vậy... vậy ngài nhẹ một chút nha..."
Đường Cảnh Huy tiếp tục khẩu giao cho cậu, môi lưỡi an ủi vỗ về sướиɠ đến không thể tưởng tượng nổi, cơ thịt trên bụng Trần Thu Hoa co thắt liên hồi, Đường Cảnh Huy ghìm bụng cậu lại, càng ra sức quấy loạn, đánh lưỡi cho hạt đậu nhỏ cưng cứng kia ngã trái ngã phải.
Âʍ ѵậŧ đang cương nhòn nhọn như một cái chóp mũi, tự gạt mọi vật cản, dâʍ đãиɠ nhô ra từ giữa khe thịt.
Niêm màng chịu đủ tra tấn bây giờ đã đỏ đến sắp nhỏ máu, sưng đến hơi căng ra những nếp gấp tự nhiên của chúng, hỗn hợp nước bọt và dâʍ ŧᏂủy̠ lung tung thoa đầy giữa hai chân, nhìn bê bối không chịu nổi, nhưng nó lại trở thành cảnh kí©ɧ ɖụ© nhất khi làʍ t̠ìиɦ.
Trần Thu Hoa gần như hồn vía lên mây, cái vật mềm mềm nóng bỏng kia liếʍ láp qua vùng đất lân cận hang động như thế nào, dấy lên từng cơn nhộn nhạo chộn rộn khắp người như thế nào, âʍ ѵậŧ bị hàm răng nhẹ nhàng kẹp lấy như thế nào, bị nghiền nhè nhẹ giữa hai hàm răng như thế nào,... tất cả những kí©ɧ ŧɧí©ɧ ấy đều tới trực diện và mãnh liệt, cậu giống như đang đứng giữa biển, bị một cơn sóng quật xuống, còn chưa kịp chật vật đứng dậy, lại bị đợt sóng kế tiếp theo sát đánh cho ngã sõng soài xuống nước.
Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều đưa cậu đến đỉnh điểm tối cao vô thượng.
Cậu khi thì xòe căng năm ngón tay, khi thì siết thành nắm đấm, thậm chí kích động đến nỗi cả gan nắm tóc Đường Cảnh Huy.
Đường Cảnh Huy bị cậu kéo đến da đầu có chút đau, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy buồn cười, dù cho miệng người này nói cái gì, trong đầu nghĩ như thế nào, thì thân thể cậu ta vẫn mãi thẳng thắn như vậy, không hề bố trí phòng vệ trên con đường thông thẳng đến du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.
"Em không thể chỉ bị động nằm chờ như vậy chứ." Đường Cảnh Huy oán giận phàn nàn, "Bình thường lúc em khẩu giao cho tôi, tôi đều giúp em đỡ dươиɠ ѵậŧ tôi đấy."
Trần Thu Hoa hốt hoảng hoàn hồn, lúng túng không biết làm gì, thật lâu sau, dưới sự dẫn dắt của người kia, run cầm cập kéo hai cánh bướm đang kẹp thật chặt của mình sang hai bên.
Đường Cảnh Huy khẽ cười, "Da^ʍ đến bướm cũng tung cánh."
Cuối cùng cái lưỡi da^ʍ dật của hắn cũng mò vào hang động bí mật của đối phương. Cửa hang hẹp vô cùng, ma sát đến lưỡi cũng đau, nhưng rất ngon —— Thịt da^ʍ của Trần Thu Hoa liếʍ lên giống như thạch trái cây, dường như chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đâm chọt một cái sẽ lập tức bể mất, sau đó chảy ra chất lỏng ngọt ngào.
Hắn dùng đầu lưỡi mạnh mẽ thọc làm lỗ thịt, xâm nhập đến tận cùng bên trong mà tung hoành, mỗi lần ra vào đều khiến Trần Thu Hoa run cả người, tê cả người, bên trong tử ©υиɠ cũng không ngừng co thắt, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp không nhịn được chảy ra ngoài, tấm drap giường dưới thân đều ướt sũng một mảng lớn.
"Fuck, bên trong em phụt mấy luồng nước da^ʍ."
"Aaa, ra, lại ra nữa..."
Ngay cả bộ ngực nhỏ của Trần Thu Hoa cũng ưỡn lên thật cao, như né tránh, hoặc như chủ động đi truy đuổi kɧoáı ©ảʍ.
Đường Cảnh Huy thò tay lên bất chợt bóρ ѵú cậu, "Nếu em mang thai... chỗ này có thể to ra không? Có thể có sữa không? Phía dưới vừa bị ȶᏂασ, phía trên lập tức xịt sữa đầy hai vυ'?"
Trần Thu Hoa nghẹn ngào đến nói không nên lời.
"Chờ em mang thai, ngày nào tôi cũng liếʍ cho em, chịu không nào?"
"Aaaaaa ——"
Chiếc lưỡi dày khỏe hành động như một cái dươиɠ ѵậŧ cuồng dã thọc rút trong âʍ đa͙σ, chóp mũi Đường Cảnh Huy đè lên hạt châu của Trần Thu Hoa, hơi thở nóng rực phả xuống toàn bộ vùng đáy chậu, cậu vừa trải qua trận cao trào kéo dài liên tục, vốn tưởng không còn kɧoáı ©ảʍ nào có thể quá khích hơn, giờ đây lại hoàn toàn vỡ òa thét chói tai, đã đạt đến đỉnh điểm cao nhất không thể tưởng tượng được.
Đó giống như một trải nghiệm cực hạn khi đã chết qua một lần, lại ngoi ngóp vớ được một tia sáng sinh mệnh mà sống dậy.
Đó là trận giao hợp tuyệt vời xuất phát từ thân thể, lại phát ra từ tâm linh.
Mắt Trần Thu Hoa dường như không thể thấy được gì nhưng vẫn si ngốc nhìn Đường Cảnh Huy bị mình phun đến ướt cằm, lại một lần sâu sắc cảm thấy mình mãi mãi cũng không còn có thể yêu ai nhiều như thế nữa.
Cậu chớp chớp mắt, nước mắt ấm nóng lặng lẽ trượt xuống.
—— Cậu cảm thấy mình vô cùng vô cùng hạnh phúc.
"Chú chim nhỏ thèm đến chảy cả nước dãi." Đường Cảnh Huy rút khăn giấy ra lau mặt cho cậu, cười cười chọt chọt vào cái dươиɠ ѵậŧ đang lén chảy tuyến dịch, "Hôm nay không thể cᏂị©Ꮒ c̠úc̠ Ꮒσα em, thế tôi thọc thọc một chút cho em vậy."
Cả người Trần Thu Hoa mềm nhũn mặc hắn bài bố, thậm chí lúc ngón tay cắm vào cũng vô thức thít lại.
"Mẹ, tôi thật sự chưa cᏂị©Ꮒ cho em phục."
Đường Cảnh Huy căm tức nhưng lại rất cẩn thận lột bao qυყ đầυ của cậu, chỗ này của Trần Thu Hoa hết sức non mịn, mới quần vài cái đã muốn sưng đỏ.
Đường Cảnh Huy giống như vô cùng yêu thích, hôn lên cái qυყ đầυ nho nhỏ kia, vừa gập ngón tay đang cắm trong đoá cúc, vừa liếʍ mυ'ŧ lỗ tinh của cậu, tiếp theo nhẹ nhàng ngậm cả cây vào, sau đó quả thực không nhịn được phì cười, "Nhỏ quá."
Tuy rằng ở trước mặt hắn, Trần Thu Hoa không còn tôn nghiêm nam tính gì, nhưng dù sao cũng không thích người khác đem chuyện mình "nhỏ" nói đi nói lại, cậu tức anh ách nhìn Đường Cảnh Huy, bĩu môi lầm bầm khẽ oán giận.
"Được cái rất đồng bộ." Đường Cảnh Huy áp lại gần dỗ cậu, "Chim nhỏ, bướm cũng nhỏ, cúc thì càng nhỏ hơn."
"Tôi thấy hai cái động này của em hẹp đến mức chỉ thích hợp bị dươиɠ ѵậŧ lớn cỡ cái của em ȶᏂασ mà thôi."
Hắn động ngón tay, nhấn vào tuyến tiền liệt bên trong cậu, chỗ thịt nổi lên lập tức run rẩy, như là đang nhiệt tình đáp lại sự đùa bỡn của hắn.
Hắn kiên nhẫn liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ Trần Thu Hoa, dùng miệng sục lên sục xuống, cho đầu lưỡi chui chui vào lỗ tinh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cái lỗ tinh cũng khẽ thở dốc.
"A ——"
Trong ngoài giáp công khiến Trần Thu Hoa vốn có sức bền kém rất nhanh đã có cảm giác bắn tinh, tứ chi cậu co quắp muốn trốn nhưng đã bị người ta khoá chặt thân thể, dươиɠ ѵậŧ sắp bùng nổ cũng bị ngậm trong miệng Đường Cảnh Huy.
Mà bên trong con đường hoa cúc của cậu, tuyến thể còn tao ngộ một trận ma sát mãnh liệt hơn, cuối cùng cậu không thể nhẫn nại được nữa, lần đầu tiên xuất tinh trong miệng người mình yêu.
Trước sau đều bị vắt sạch, Trần Thu Hoa đổ mồ hôi đầy đầu, suy yếu dựa sát vào nguồn nhiệt bên người.
Đường Cảnh Huy cười khều khều chóp mũi cậu, "Thật giống một chú mèo con."
Trần Thu Hoa chậm chạp chớp chớp mắt, "Tôi không phải con cɧó ©áϊ của chủ nhân sao?"
Đường Cảnh Huy nhẹ nhàng nhìn cậu một cái, "Không phải em đòi tôi chỉ ngủ với một mình em à? Gọi chủ nhân thì sẽ không có loại đãi ngộ này đâu đấy."
"..."
Mặt Trần Thu Hoa bỗng nhiên đỏ bừng, trước đó cậu đã mơ hồ đoán tới cái chữ mê hoặc đầu độc người kia, lại vì cái chữ đó đại biểu cho sự ràng buộc trong mối quan hệ một - một mà càng thêm si dại, cậu ôm lấy trái tim đang đập bùm bùm, miễn cưỡng dằn xuống sự run rẩy của đôi môi, cẩn thận ghé sát vào lỗ tai Đường Cảnh Huy, gọi một tiếng nhẹ nhàng như hơi thở: "Chồng ơi..."
Đường Cảnh Huy rùng mình một cái, huyệt thái dương cũng cuồng nhiệt nhảy lên, lúc mở miệng âm thanh đều có chút bị đè nén: "Thích chồng liếʍ cho em không?"
Trần Thu Hoa ôm cổ hắn, mềm mại treo trên người hắn, vẫn nhỏ giọng ra vẻ: "Ưm, vừa rồi thật sự bị chồng làm suýt chút tiểu ra..."
Sau đó cậu không hiểu vì sao lại bị hϊếp gần chết.
Mặc dù có chút phiền não ngọt ngào như vậy, nhưng nhìn chung thì cuộc sống của Trần Thu Hoa chưa bao giờ vui vẻ như bây giờ.
Cậu không phải thằng ngốc ngây thơ không biết gì, đương nhiên nhận ra sự thay đổi trong lời nói và hành động của Đường Cảnh Huy. Trong mắt cậu chỉ đong đầy hình bóng của một người, một lòng một dạ với người ấy, chỉ với cái nhíu mày của đối phương cũng khiến cậu phải lặng lẽ suy nghĩ lo lắng suốt cả buổi sáng, làm sao có thể không phát hiện cảm xúc dao động mà Đường Cảnh Huy căn bản chẳng thèm che giấu chứ.
Cậu là một người tình chân thành, đằng sau cái câu không rõ nghĩa "Em có thể vào" có quá trình chuyển biến tư tưởng như thế nào, Trần Thu Hoa cũng không biết, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy hình như mình có thể minh bạch. Đường Cảnh Huy là loại người kiêu ngạo đến mức nào, hắn chẳng thèm ngụy trang trong chuyện tình cảm, cho nên từng biểu cảm yêu ghét vui giận ở trước mặt Trần Thu Hoa đều là biểu cảm chân thật nhất của hắn.
Đối với việc này, Trần Thu Hoa chẳng mừng rỡ như điên, cũng chẳng phải không biết làm gì, chỉ là trầm mặc mà trịnh trọng tiếp nhận phần tình cảm thu hoạch ngoài ý muốn này —— phần tình cảm mà cho dù cậu không có được cũng không sốt ruột, có được rồi cũng không đắc ý. Trong tình yêu, cậu bình tĩnh như thế, đại khái là vì bản thân cậu vốn sở hữu một trái tim trong sáng.
Giờ phút này trái tim kia ngập tràn một loại cảm xúc gọi là hạnh phúc bình yên.
Cậu viết xuống cuốn sổ tay mang theo bên mình một câu, cũng không phải cậu kiểu cách giả tạo, nhưng mỗi đêm trước khi đi vào giấc ngủ, dưới đáy lòng đều lặng lẽ nói câu này.
—— Yêu tôi ít một chút, yêu tôi lâu một chút.
Cậu không phải thằng ngốc ngây thơ, cậu là một người tình chân thành.