Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 31: Mấy thím đoán lúc này là ai bắn tiểu? (H)

Đường Cảnh Huy cứ thế vừa ôm Trần Thu Hoa hôn môi, vừa hung mãnh nắc hông liên hồi.

Hắn phát hiện mỗi lần hắn chạm vào hai cánh môi non mềm của đối phương, tràng đạo đang bọc lấy dươиɠ ѵậŧ của mình ở bên dưới sẽ co bóp kịch liệt, lực siết của toàn bộ lỗ thịt đều kinh người, cửa cúc thì càng thít chặt gốc dươиɠ ѵậŧ.

Đường Cảnh Huy cảm thấy buồn cười, "Cậu thích được tôi hôn đến vậy sao?"

Trần Thu Hoa bị thúc đến suy yếu, tuột mất hết sức lực, gần như sắp tan ra trong lòng hắn.

"Ư, thích..."

Đường Cảnh Huy nhìn nhìn cậu, "Môi cậu sưng lên cả rồi."

"S... Sưng lên cũng không sao." Trần Thu Hoa vùi đầu vào hõm vai Đường Cảnh Huy, dán sát cơ thể hắn, "Làm... làm chậm một chút, bên trong trướng lắm..."

"Trướng là được rồi, c̠úc̠ Ꮒσα của cậu đang ngậm chim bự của tôi đấy."

Đường Cảnh Huy nắc mạnh, nhắm ngay một điểm trên vách thịt mà tập trung giã liên hồi, làm đến chỗ tuyến thể kia sưng to thêm, nổi lên rõ rệt trên bề mặt niêm màng.

"Aaa... á... á... á..., chỗ đó... đừng ——"

Hắn hừ lạnh một tiếng, "Tuyến tiền liệt của cậu cũng da^ʍ y như tử ©υиɠ phía trước, nó ra sức cọ qυყ đầυ của tôi, câu dẫn tôi đi làm nó."

Cảm giác tuyến tiền liệt bị chơi trực tiếp khiến toàn thân Trần Thu Hoa run rẩy không dừng, chân trái vốn đang nâng lên chẳng biết đã buông xuống từ bao giờ.

Đường Cảnh Huy trừng phạt, thô bạo thúc sâu vào, "Ngoan ngoãn banh chân ra, đừng chậm trễ tôi chơi cậu."

Trần Thu Hoa thở gấp mấy hơi, đáng thương quay đầu nhìn hắn, "Thật... thật sự không cử động được, chân mỏi quá." Nói rồi cậu chủ động kéo tay Đường Cảnh Huy, dùng bàn tay hắn ôm lấy chân trái của mình, "Chủ nhân giúp tôi đi."

Đường Cảnh Huy vặn nghiến đầṳ ѵú cậu như trả thù, "Cậu càng ngày càng biết làm nũng."

Trần Thu Hoa đau đến rụt vai lại, kích động ngăn chặn bàn tay xấu xa của đối phương.

Đường Cảnh Huy kéo đầu ngón tay cậu, bắt cậu tự sờ nụ hoa trước ngực, xấu xa nói: "Tự se núʍ ѵú da^ʍ của cậu đi, nó tịch mịch nãy giờ."

Trần Thu Hoa xấu hổ muốn khóc, "Không... không muốn sờ..."

"Cậu tự thọc lìn, thọc c̠úc̠ Ꮒσα rồi, sao tới mò vυ' thì lại không được?"

"Hu hu hu..."

Bất đắc dĩ, Đường Cảnh Huy đành phải tung tuyệt chiêu, hắn hôn hôn khoé môi Trần Thu Hoa, dùng giọng điệu hết sức ôn nhu: "Nếu cậu chịu nghịch đầu ti bên phải, tôi sẽ dùng miệng mυ'ŧ bên trái cho cậu."

Lúc này cả lỗ tai của Trần Thu Hoa cũng đỏ, bất an dụi dụi đôi mắt ướŧ áŧ, "M... Mυ'ŧ?"

"Đúng vậy." Đường Cảnh Huy nhếch môi cười, "Liếʍ vυ' của cưng, bú cho cưng xịt sữa."

Trần Thu Hoa hít mũi, thút thít đáp, "Không... không có sữa."

Đường Cảnh Huy coi như cậu đã đáp ứng, trêu đùa ra lệnh: "Tự dâng núʍ ѵú lên miệng tôi."

Ngực Trần Thu Hoa nhỏ đến bóp không lên, cậu run cầm cập thử cả buổi, cuối cùng chỉ có thể dùng hai ngón tay nắm lấy đầṳ ѵú, ra sức ưỡn ngực, mới miễn cưỡng đưa nụ hoa kia đến sát bên môi Đường Cảnh Huy.

Đường Cảnh Huy ngậm đầṳ ѵú Trần Thu Hoa, trước tiên là dùng đầu lưỡi chọc vào lỗ vυ', sau đó mυ'ŧ mạnh một cái.

Trần Thu Hoa cảm giác linh hồn của mình cũng sắp bị hút ra, trái tim bên dưới ngực trái đập bình bịch, kɧoáı ©ảʍ quá mức kịch liệt, khiến mọi thứ trước mắt cậu đều mơ hồ.

Cái viên thịt phồng to trong khoang miệng thật giống như một viên kẹo QQ ngon lành, khiến Đường Cảnh Huy lại nổi hứng liếʍ láp trêu đùa, dùng răng nanh day day, quả thực hận không thể phập một cái nuốt luôn vào bụng. Cuối cùng hắn còn dùng mặt lưỡi thô ráp chà chà qua toàn bộ đầṳ ѵú nhạy cảm.

"Aaa ——" Trần Thu Hoa vừa se đầṳ ѵú mình, vừa thét chói tai giật giật eo bụng.

Đường Cảnh Huy bị bộ dáng dâʍ đãиɠ đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nửa người dưới làm càng hung càng mãnh, dươиɠ ѵậŧ thật dài rút ra, lại tàn nhẫn đóng vào, lực thúc mạnh bạo, tốc độ điên cuồng.

"Á... á..., chết... sắp bị chủ nhân làm chết mất ——"

Trần Thu Hoa cảm giác chỗ ruột cong trong tràng đạo của mình cũng bị thúc ra hình qυყ đầυ, niêm màng không chịu nổi lực ép gần như không ôm được dươиɠ ѵậŧ thô to nữa, co quắp, khi lỏng khi chặt.

"Đĩ da^ʍ, lại kẹp tôi!" Đường Cảnh Huy tát cái mông trắng của cậu, "Cú© Ꮒσα thèm phải không! Muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân phải không !"

"Không... không có kẹp..."

Khoang bụng Trần Thu Hoa xót và căng trướng dị thường, chú chim sẻ nhỏ hoàn toàn đứng thẳng, gần như đã đến bên cái bờ vực nào đấy.

Cậu kéo tay Đường Cảnh Huy sờ chỗ giữa hai chân mình, "Chủ... chủ nhân, chỗ... chỗ này của tôi là lạ."

"Muốn bắn à?"

Đường Cảnh Huy dùng một tay thủ da^ʍ cho cậu, đùa nghịch niệu đạo yếu ớt của cậu, tay còn lại ôm chặt eo đối phương, để đối phương hết đường né tránh, dươиɠ ѵậŧ cú nào cú nấy cũng giã thật sâu, đánh lên những tiếng "bành bạch", "phèm phẹp".

"Nhưng... nhưng mà..." Trần Thu Hoa ngậm nước mắt, mặt vô cùng tội nghiệp, "Không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙..."

Đường Cảnh Huy cười cười, "Chắc là sắp tiểu đó."

Trần Thu Hoa hốt hoảng, "Không, không muốn tiểu, hu hu hu..."

Đường Cảnh Huy cũng không lên tiếng, trực tiếp tăng tốc độ nhấp hông, lặp đi lặp lại hành động khuấy nát tràng đạo, dùng qυყ đầυ nghiến tuyến tiền liệt, dường như đã hạ quyết tâm chơi Trần Thu Hoa đến bài tiết mất kiểm soát.

"Aaa, thật sự sắp tiểu, tiểu..."

Đường Cảnh Huy nhàn nhàn, "Thế thì tiểu đi."

Trần Thu Hoa run run cầu xin, "Chủ... chủ nhân, đi... đi WC có được không?"

Đường Cảnh Huy không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, ôm Trần Thu Hoa đứng lên, hai tay banh hai chân cậu ra, bày thành tư thế xi tiểu cho trẻ con, đi về phía toilet.

Dưới tác dụng của trọng lực, cái ấy thọc thẳng đến gốc, đoá cúc của Trần Thu Hoa nháy mắt hoàn toàn bị xiên qua.

Đường Cảnh Huy mới vừa bước hai bước, dưới cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt như vậy, Trần Thu Hoa không thể kiềm nổi, cơ vòng chỗ lỗ chuông buông lỏng, nướ© ŧıểυ trút xuống.

"Aaa, tiểu rồi ——"

Một dòng nướ© ŧıểυ vàng nhạt phóng xuất từ lỗ chuông của Trần Thu Hoa, cong thành một vòng cung, tưới lên cái thảm lông phía trước sô pha.

Cuối cùng Đường Cảnh Huy cũng được toại nguyện, dươиɠ ѵậŧ căng phồng tới cực hạn bị cửa cúc co bóp kẹp điên cuồng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng mất khống chế bắn ra.

Cái thảm trắng dính một mảng nước màu vàng, Trần Thu Hoa xấu hổ muốn chết, quỳ bò ở trên đó, khóc đến mức không kịp thở.

Đường Cảnh Huy ôm gọn cậu vào lòng, buồn cười an ủi: "Có gì mà khóc, không phải sướиɠ là được rồi sao!"

"Nhưng... nhưng là..."

"Nói thật, đêm nay không chơi cho cậu phọt tiểu, tôi cũng không định dừng."

"Hu hu..."

"Nói cho chủ nhân nghe, thích không?"

Trần Thu Hoa nghẹn ngào, tuy mất kiểm soát bài tiết khiến cậu xấu hổ vô cùng, nhưng quả thật có loại cảm giác bị làm đến sướиɠ mê tơi, nói khó chịu là giả...

Cậu cắn đôi môi sưng đỏ, quay đầu, do dự nhìn Đường Cảnh Huy, cuối cùng vẫn nước mắt đầy mặt gật đầu.

Đường Cảnh Huy cảm thấy thỏa mãn nở nụ cười, "Cột nướ© ŧıểυ của cậu yếu hơn tôi nhiều, mai mốt khuếch trương cho cậu."

Hắn ghìm eo Trần Thu Hoa lại, chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ đã bắn tinh ra, đại qυყ đầυ bị kẹt một chút ở cửa động, phí ít sức lực mới có thể rút ra hoàn toàn.

Cúc của Trần Thu Hoa bị chơi tới lòi thịt ra ngoài, cửa động xuất hiện thêm một vòng thịt đỏ, thật giống một cái miệng nhỏ đang chu môi.

Đường Cảnh Huy nhìn mà hận không thể chơi cậu thêm một trận nữa, dứt khoát kéo tay Trần Thu Hoa đi sờ đoá cúc của cậu, đối phương sờ tới đó, nước mắt càng không nhịn được, "Thật sự hỏng, hỏng mất rồi..."

"Yên tâm đi, c̠úc̠ Ꮒσα cậu bền lắm, sẽ không dễ dàng hỏng mất như vậy." Nói rồi, Đường Cảnh Huy xoa cúc cho cậu.

Chỉ thấy cái miệng nhỏ kia thở thoi thóp vài cái, sau đó cơ vòng bị nong rộng chậm rãi rụt về, chưa tới vài phút đã khôi phục như lúc đầu, hoàn toàn không nhìn ra nó đã từng bị làm vào chỗ hiểm.

"Fuck!" Đường Cảnh Huy sâu sắc ngạc nhiên, "Không ȶᏂασ toè cái lỗ da^ʍ này cũng cảm thấy có lỗi với nó."