Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 30: Cuối! Cùng! Cũng! Hôn! (H)

Đường Cảnh Huy giơ bàn tay ra trước mặt Trần Thu Hoa, cười xấu xa triển lãm tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp ở giữa khe ngón tay hắn cho cậu xem.

"Ăn đi."

Trần Thu Hoa rụt vai, nỗ lực chớp rớt giọt nước mắt treo trên lông mi, "Không... không ăn có được không?"

"Đây chính là thứ mà chủ nhân cực khổ cᏂị©Ꮒ ra."

Đường Cảnh Huy không cho chống đối, nhét thẳng ngón tay vào khe hở giữa hai bờ môi cậu, dùng cái lưỡi đang kích động trốn loạn bên trong khoang miệng cậu mà lau sạch sẽ từng ngón một.

Phía trên cái lưỡi đo đỏ dính lốm đốm tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, trông dâʍ ɖu͙© sắc tình y như phim người lớn.

Trần Thu Hoa hít mũi thút tha thút thít nuốt xuống chất lỏng xuất ra từ cơ quan sinh dục nam của mình.

"Ngoan lắm!" Đường Cảnh Huy vui vẻ ôm lấy cậu, nửa thân dưới bắt đầu tiếp tục động tác.

Hai người nằm rất sát nhau, gần như là dùng tư thế chồng lên nhau mà làʍ t̠ìиɦ. Trần Thu Hoa không tự chủ được vươn tay vòng lên eo Đường Cảnh Huy, mới đầu chỉ là khoác hờ, sau vài cú thúc tàn nhẫn thì lớn tiếng rêи ɾỉ, vong tình ôm chặt thân thể đối phương.

"Hô... Ưm ——"

Cậu trôi bồng bềnh trong bể dục, hoàn toàn thân bất do kỷ, xem Đường Cảnh Huy như tấm gỗ cứu mạng, lại quên chính kẻ này là nguyên nhân khiến cậu vừa thống khổ vừa sung sướиɠ.

"Đĩ da^ʍ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân ăn ngon hơn hay của chính mình ngon hơn?"

Trần Thu Hoa lại bị chơi tuyến tiền liệt, một trận co giật kịch liệt qua đi, mới lắp bắp trả lời: "Ư, của chủ... chủ nhân ăn ngon hơn."

"Thế cũng không tốt lắm." Đường Cảnh Huy giả bộ làm mặt hao tổn tâm trí, "Tử ©υиɠ và c̠úc̠ Ꮒσα của cưng đều yêu chết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của chủ nhân, lần nào cũng ăn vui vẻ ngon lành, bây giờ lại lòi ra cái miệng nhỏ phía trên muốn giành ăn với chúng, vậy chủ nhân nên đút cho cái lỗ nào mới tốt đây?"

Trần Thu Hoa nhục nhã đến nói không nên lời.

"Sau này ngày nào chủ nhân cũng ȶᏂασ cưng ba lần chịu không, đút no cả ba cái miệng nhỏ xinh của cưng luôn, nhé?"

"Đ... Đừng..."

Dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy vừa thô vừa dài, cắm lút cán một cái là qυყ đầυ lập tức đội lên chỗ cong của tràng đạo, cái loại chiều sâu này khiến Trần Thu Hoa cảm thấy kinh hãi, cậu cảm giác cả người mình cũng sắp bị thọc thủng.

"Aaaaaaa, thủng, thủng ruột mất..."

Trần Thu Hoa chịu không nổi với tay che đoá cúc yếu ớt của mình lại, đồng thời lúc đối phương rút ra to gan ôm vòng lấy gốc dươиɠ ѵậŧ, ngăn cản hắn đi vào quá sâu.

Đường Cảnh Huy dùng một tay trói đôi tay đang tác loạn của cậu lêи đỉиɦ đầu, cúi xuống bực mình răn dạy: "Cɧó ©áϊ, quên bổn phận của mình rồi sao?"

Cuối cùng Trần Thu Hoa sụp đổ khóc oà lên, dùng trán đẩy bả vai Đường Cảnh Huy, khóc đến nấc cục, "Chủ nhân, chỗ đó thật sự sắp nát mất, u hu hu... Hức."

Lửa giận của Đường Cảnh Huy tức khắc tan thành mây khói, ngược lại bị bộ dáng tội nghiệp của người này biến thành có chút bất đắc dĩ.

Hắn sờ sờ đoá cúc thít chặt của Trần Thu Hoa như đang trấn an, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mát xa niêm màng co quắp, "Cú© Ꮒσα của cậu lì lắm, không dễ hỏng mất như vậy đâu."

"Hu hu..."

"Thể lực cậu quá kém cho nên mới chịu không nổi." Đường Cảnh Huy giảm tốc độ làʍ t̠ìиɦ, "Chủ nhân chậm rãi chơi cưng, chịu không?"

Kɧoáı ©ảʍ nhu hòa khiến cảm xúc của Trần Thu Hoa dần dần bình phục, vài phút sau cậu sợ hãi lú đầu ra khỏi l*иg ngực của Đường Cảnh Huy, dù khóe mắt còn hồng hồng nhưng vừa mở miệng lại là lời xin lỗi thận trọng: "Rất... rất xin lỗi."

Đường Cảnh Huy trừng cậu một cái.

"Tôi hϊếp da^ʍ cậu, quan tâm cậu có chịu hay không!" Vẻ mặt Đường Cảnh Huy lộ ra một chút hoang mang hiếm thấy, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp đi vài tone, giống như đang tự lầm bầm lầu bầu: "Tôi làm gì phải quan tâm cậu chứ..."

Trần Thu Hoa lại có chút vui vui trong lòng, khóe miệng cong cong, "Cảm ơn chủ nhân."

Đường Cảnh Huy hừ một tiếng.

Trần Thu Hoa cắn cắn môi dưới, do dự áp môi sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, h... hϊếp da^ʍ tôi đi..."

Da đầu Đường Cảnh Huy tê rần, dươиɠ ѵậŧ giật giật vài cái, ấy thế mà lại phình to thêm một vòng.

Trần Thu Hoa bị nong đến rên hừ hừ, "Aa, to quá, bên trong không được, á~..."

Không có gã đàn ông nào có thể chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy!

Huyết áp Đường Cảnh Huy tăng vọt, xúc động thú tính mãnh liệt nào đó quay cuồng trong người, không làm chết Trần Thu Hoa sẽ không có chỗ xả.

Hắn hung hăng dập háng vào giữa hai chân mềm mại của Trần Thu Hoa, cái này đã không thể gọi là cắm vào tận gốc nữa, mà là giống như muốn nhồi hậu môn cậu vào trong chính ổ bụng của cậu, thọc cho đoá cúc non lún sâu vào trong, cả túi trứng cũng muốn chui vào.

"Ááááááááá ——"

Tràng đạo siết quá chặt, làn da xung quanh cửa động bị căng ra gần như trong suốt, bám dính lên dươиɠ ѵậŧ, cứ bị bắt thòi ra thụt vào theo cuộc tấn công đầy thô bạo của hung khí nọ.

Phía dưới Trần Thu Hoa vừa xót vừa tê, eo bụng liều mạng chấn động như bị giật điện.

"Đĩ da^ʍ, có phải cậu từng ảo tưởng bị người khác hϊếp, ȶᏂασ nát ba cái lỗ của cậu, xịt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp toàn thân cậu hay không, hửm?"

"Không... không có người khác, ư á ——"

"Hϊếp chết cậu, làm chết cậu! Để cậu đỡ phải ra ngoài tìm chó đực!"

Đường Cảnh Huy liên tục thúc "phụt phụt phụt" trên trăm cái, khi thể xác và tinh thần đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến kɧoáı ©ảʍ tràn đầy, nhanh chóng lêи đỉиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun mãnh liệt ra, từng dòng mạnh mẽ bắn lên tuyến tiền liệt của Trần Thu Hoa.

Một lúc sau, Đường Cảnh Huy thanh tỉnh từ cơn cao trào dài dằng dặc, không vội rút dươиɠ ѵậŧ về.

Vui sướиɠ phát tiết khiến tâm tình hắn không tệ, vô thức vuốt ve cánh tay Trần Thu Hoa, lười biếng hỏi: "Cậu bắn chưa?"

Mặt Trần Thu Hoa đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu với hắn.

"Tôi xem xem."

Trần Thu Hoa ngoan ngoãn nắm dươиɠ ѵậŧ còn treo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cho hắn xem.

Đường Cảnh Huy liếc xuống nhìn mà khinh thường, "Quá ít."

"Đã... đã là lần thứ hai, cho nên..."

"Xem ra vật nhỏ này không thể kiên trì đến lần thứ ba nổi."

Trần Thu Hoa giật mình nhìn hắn, khẩn trương đến lắp bắp: "Còn... còn muốn làm?"

"Tôi đã nói, muốn làm đến cả hai cái lỗ trước sau của cậu đều mất khống chế."

Trần Thu Hoa há miệng, ư ư a a cả buổi nhưng cũng không nói lên được một câu cự tuyệt, cuối cùng nản lòng lùi sâu vào trong sô pha.

Đường Cảnh Huy hờ hững vân vê đầṳ ѵú cậu, ý xấu moi moi lỗ vυ' nho nhỏ ở giữa, làm Trần Thu Hoa chộn rộn ư ử trốn tới tránh lui.

"Cɧó ©áϊ, thích tôi chơi mặt trước hay mặt sau?"

Trần Thu Hoa im lặng một lúc, ấy vậy mà thực sự nghiêm túc suy nghĩ đáp án, hoàn toàn không ý thức được vấn đề này căn bản chính là Đường Cảnh Huy dùng để bỡn cợt cậu mà thôi.

Cuối cùng đáp: "Đều... đều thích cả."

Câu trả lời quá mức dâʍ đãиɠ lấy được lòng người đề ra câu hỏi, Đường Cảnh Huy cười mắng một câu, "Đĩ!"

Hiện tại Trần Thu Hoa đã không còn âm thầm thương tâm vì loại nhục nhã như thế nữa, cậu đã hiểu rõ sở thích xấu xa của Đường Cảnh Huy —— đối phương thích bắt nạt mình.

Mà suy nghĩ của Trần Thu Hoa là, chỉ cần người kia muốn gì, mình đều dâng lên.

Trần Thu Hoa nghĩ đến thất thần, thậm chí không phát hiện cái thứ to lớn chôn trong cơ thể lại bành trướng.

Mãi cho đến khi cậu bị Đường Cảnh Huy lật qua, bày thành tư thế quỳ sấp.

"Ơ, nhanh như vậy?"

Thực ra Đường Cảnh Huy cũng cảm nhận được những khi mình đối mặt với Trần Thu Hoa, hình như giai đoạn trơ* của dươиɠ ѵậŧ ngắn một cách đáng sợ.

*Đàn ông sau khi bắn sẽ có một đoạn thời gian trơ với những kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kiểu gì cũng không lên được, cần thời gian để phục hồi công lực.

Hắn tách hai múi mông Trần Thu Hoa ra, phơi bày lồ lộ đoá cúc bị giã đến sưng đỏ, lại một lần nữa thúc vào từ sau lưng, dươиɠ ѵậŧ dộng thẳng từ trên xuống dưới.

"Quả nhiên tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân là gel bôi trơn tốt nhất." Đường Cảnh Huy càng thúc càng trơn tuột, càng dễ dàng, hưng phấn tát mông Trần Thu Hoa, để lại mấy dấu tay hằn lên làn da trắng bóc.

"Cái mông da^ʍ thật non."

"Á, đừng đánh!"

Những cú tát chấn động tới bên trong tràng đạo, khiến nó căng thẳng siết càng chặt.

Đường Cảnh Huy bị kẹp đến eo mỏi nhừ, kɧoáı ©ảʍ từ qυყ đầυ lủi thẳng lên đại não, "Rốt cuộc c̠úc̠ Ꮒσα của cậu làm bằng cái quái gì, sao lại chặt khít nhanh như vậy?"

"Chủ nhân, ngậm... ngậm không nổi nữa..."

"Nói bậy, cậu cắn tôi đến sắp không nhổ ra được!"

Có lẽ là do thể chất, Trần Thu Hoa cao trào lâu hơn người bình thường. Dư vị bắn tinh lần trước chưa hoàn toàn tiêu tán mà hiệp làʍ t̠ìиɦ tiếp theo lại bắt đầu, thân thể cậu vẫn còn đắm chìm trong trạng thái nhạy cảm thì cơn sóng tình khác lại ập đến.

Trần Thu Hoa bị làm đến mệt lả, mông rung rung, bị đánh lên từng vòng sóng thịt, ngay cả ngón chân cũng thích đến vểnh ngược lên.

"Á... á... á... á..."

Những cú dập quá mức mãnh liệt giữa hai chân khiến cả người Trần Thu Hoa không ngừng bị thúc ra đằng trước từng chút một, cuối cùng bị Đường Cảnh Huy làm từ đầu sô pha đến cuối sô pha.

Đường Cảnh Huy dứt khoát kéo ngược hai cánh tay Trần Thu Hoa ra đằng sau, giữ chặt lại, cố định vị trí cho cậu.

Trần Thu Hoa quỳ trên đệm sô pha mềm mại, hai tay bị kéo ngược, không thể chống xuống để duy trì thăng bằng, do vậy càng thêm lệ thuộc vào Đường Cảnh Huy, cuối cùng thậm chí là bị dươиɠ ѵậŧ của đối phương găm lại mới không đến nỗi ngã ập.

"Hô hô..." Trần Thu Hoa giống như phát sốt, hô hấp dồn dập, đường cong duyên dáng sau lưng phủ đầy mồ hôi lấm tấm.

Đường Cảnh Huy cúi xuống liếʍ láp sau gáy cậu, toàn thân Trần Thu Hoa run lên kịch liệt, đuối cả người ngã quỵ trên sô pha.

Đường Cảnh Huy chỉ đành ôm lấy cậu nằm xuống.

Đường Cảnh Huy chồng sau lưng Trần Thu Hoa, bắt cậu tự giơ chân trái lên cao cao, mở chỗ kín của mình ra, tiện cho hắn thọc làm.

Tư thế này đối với Trần Thu Hoa mà nói thì không khó, thể lực cũng khôi phục được phần nào, mà động tác của Đường Cảnh Huy ở sau lưng lại vô cùng ôn nhu, càng làm cho tâm lý cậu thỏa mãn lạ kỳ.

Cuối cùng, Trần Thu Hoa cẩn thận quay đầu, lấy hết dũng khí, đưa mặt sát vào mặt đối phương.

Mới đầu Đường Cảnh Huy chưa hiểu ý cậu, lúc thì se se đầṳ ѵú Trần Thu Hoa, lúc thì sờ soạng làn da trắng mịn của cậu, chơi vui đến quên cả trời đất.

Mãi đến khi thấy người kia ngóng trông nhìn mình hồi lâu, hắn mới dần dần ngộ ra.

Đường Cảnh Huy giật mình, lập tức mặt cười như không cười, "Làm gì? Muốn tôi hôn cậu à?"

Trần Thu Hoa xấu hổ đến mức ngay cả đôi mắt cũng đỏ, nhưng mặc cho lòng bất an, môi run rẩy, vẫn cố chấp gật đầu.

Hai mắt Đường Cảnh Huy nheo lại, say sưa ngắm bộ dạng quẫn bách của Trần Thu Hoa một phen. Sau đó mới mang theo ý đồ mê hoặc đầu độc, ái muội kề sát bờ môi cậu, ngay khi khoảng cách giữa hai đôi môi chỉ còn lại 1 cm, hắn đột ngột dừng, cố ý dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn đượm mùi tìиɧ ɖu͙©: "Nói hai câu dễ nghe, chủ nhân sẽ thưởng cho cưng."

Hô hấp nóng bỏng của gã phả vào mặt khiến Trần Thu Hoa giống như bị gây tê, đầu óc xoắn xít đến gần như không thể suy nghĩ được gì nữa, cậu cố gắng tập trung tinh thần, "Cái gì... cái gì dễ nghe?"

Cậu nghe thấy Đường Cảnh Huy khẽ cười trầm thấp, "Cưng nói đi!"

Thần trí Trần Thu Hoa lại bắt đầu bốc hơi, sự thọc làm càng ngày càng mãnh liệt giữa hai chân đánh tan chút lý trí cuối cùng của cậu, khiến cậu triệt để ngã vào đại dương du͙© vọиɠ, trong cơn vui sướиɠ ngập tràn đến nghẹt thở của thể xác, lạc lối...

"Chủ nhân..."

"Hửm?"

"Chỗ đó... chỗ đó sướиɠ lắm..."

"..."

"Thích bị chủ nhân... đ... đυ...."

"..."

"Chủ nhân đ... đυ. như thế nào, tôi cũng thích..."

"..."

"Hϊếp chết tôi đi, chủ nhân, tôi nguyện ý bị ngài hϊếp chết, aaa ——"

Ngay lúc Trần Thu Hoa phát ra tiếng rên dâʍ đãиɠ, Đường Cảnh Huy đớp lấy bờ môi cậu, cắn.

Đầu lưỡi nếm đến mùi máu ngọt, càng khiến người ta mất kiểm soát.

Đường Cảnh Huy ngậm hai cánh môi mềm mại, lặp đi lặp lại hành động chà đạp, tùy tiện quấy loạn khoang miệng đối phương, khiến cậu phát tiếng kêu ô ô yếu ớt. Hắn truy đuổi đầu lưỡi đang kích động chạy trốn, mυ'ŧ mạnh vào, truyền nước dãi của mình qua, bắt cậu uống...

Ngay cả Đường Cảnh Huy cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi hắn không thống khoái hôn môi người nào như thế này.

"Hô hô ——"

Sau khi tách ra, Trần Thu Hoa trợn tròn đôi con ngươi, dồn dập thở dốc giống như một kẻ may mắn sống sót sau tai nạn kinh hoàng.

Giờ khắc này, yêu thương trong mắt nương theo nước mắt chảy tràn ra, cuối cùng không thể che giấu, trần trụi phơi bày trước mặt người cậu yêu...

Đường Cảnh Huy im lặng nhìn Trần Thu Hoa, ngắm bộ dạng vừa đáng thương vừa đáng yêu của cậu.

Cuối cùng hai tay ôm lấy hai má đối phương, lại một lần nữa hôn lên.

Nụ hôn lúc này... dịu dàng lạ kỳ.

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!