Tình Yêu Thuần Khiết

Chương 29: Làm mặt sau một lần (H)

Lúc dùng chìa khóa mở cửa, tay Trần Thu Hoa run lẩy bẩy cả lên.

Trên đường đến, cậu vẫn nghĩ phải cầu xin Đường Cảnh Huy như thế nào, nhưng rất nhanh đã chán nản ý thức được lần nào Đường Cảnh Huy cũng thích làm cho cậu tội nghiệp van xin, sau đó lại hành càng ác.

Trần Thu Hoa run cầm cập đổi dép lê ở huyền quan.

Dép lê này là Đường Cảnh Huy chuẩn bị cho cậu, để cậu không đến mức phải đi chân trần lòng vòng giống mấy ngày đầu, có điều là số giày hơi to, cậu mang vào rất rộng, bước đi cứ vang lên tiếng "lẹp xẹp lẹp xẹp".

Trần Thu Hoa lúng túng cảm thấy mình trông như một thằng ngốc, nhưng Đường Cảnh Huy lại thường vì vậy mà lộ ra nụ cười xấu xa với cậu, thế là cậu giống như được trấn an, buông mọi oán giận.

Đường Cảnh Huy đang ngồi trong phòng khách xem TV, lúc này quay đầu liếc nhìn Trần Thu Hoa, "Bò đến à, sao lại trễ như vậy?"

"Rất... rất xin lỗi."

Trần Thu Hoa mang cà-mên giữ ấm vào phòng bếp, nhanh chóng rửa sạch bát đũa Đường Cảnh Huy dùng ban ngày, vừa lau tay, vừa đi đến sô pha, cẩn thận ngồi ở ngoài rìa.

Đường Cảnh Huy cầm remote bấm bấm loạn, thuận miệng hỏi: "Hôm nay nấu cháo gì?"

"Là cháo cá." Trần Thu Hoa nhích tới gần một chút, lấy lòng, "Tôi còn làm một ít bánh bao sữa nữa đó."

Đường Cảnh Huy liếc qua, "Tôi tình nguyện uống sữa của cậu."

"..." Mặt Trần Thu Hoa lại đỏ bừng.

Đường Cảnh Huy hừ cười một tiếng, trực tiếp tuột quần cậu, "Đừng lãng phí thời gian, đêm nay tôi phải cᏂị©Ꮒ cậu đủ ba lần."

Trần Thu Hoa không dám trốn, ngoan ngoãn nâng mông lên cho đối phương lột đến cùng, lập tức trên dưới toàn thân chỉ còn lại một cái áo sơmi.

Đường Cảnh Huy nhếch môi, "Thật da^ʍ, thế mà lại mặc áo sơmi trắng."

Trần Thu Hoa thật sự không hiểu mình mặc áo sơmi trắng thì liên quan gì đến da^ʍ, nhưng mà trước mắt cũng không kịp tranh cãi, đối phương đã đè cậu lên sô pha, thân thể cao to như ngọn núi phủ xuống người.

Hô hấp của cậu tức khắc trở nên dồn dập, không biết là sao thế này, chỉ cần Đường Cảnh Huy đến gần một chút, cậu lập tức có ảo giác đánh mất hết khả năng suy nghĩ.

Có một bàn tay to lạnh lẽo bắt lấy chú chim nhỏ giữa hai chân Trần Thu Hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cả người cậu run lên.

Giọng nói Đường Cảnh Huy mang theo ý cười, "Chỗ này của cậu thật nhỏ."

Hắn nghịch khúc thịt trong lòng bàn tay, khi thì tuốt cái bao lên xuống, khi thì ma sát qυყ đầυ qua lại, thế này nói là đang thủ da^ʍ cho Trần Thu Hoa, không bằng nói là đang đùa bỡn thú cưng thì đúng hơn.

"Sướиɠ không?"

"Ưʍ..."

Trần Thu Hoa rêи ɾỉ khe khẽ, lại hóa thân thành con rối bị giật dây, theo động tác của Đường Cảnh Huy mà run rẩy lắc lư.

"Còn nhớ hôm qua tôi nói cái gì không?" Đường Cảnh Huy dùng ngón cái bấm nhẹ lên lỗ tinh của cậu, "Tôi muốn chơi cho cậu bắn nướ© ŧıểυ."

Lúc này Trần Thu Hoa mới tỉnh táo một chút, vịn bả vai đối phương, cẩn thận đẩy đẩy, "Chủ... chủ nhân, chỗ đó của tôi còn đau lắm..."

Đường Cảnh Huy thoáng nhướng mi, "Chỗ nào đau?"

"Phía... phía dưới."

"Cái l*и?"

Trần Thu Hoa cố gắng chịu đựng nhục nhã, gật đầu, "Bên trong cũng đau, xót vô cùng..."

Đường Cảnh Huy cười cười, "Có thể là tử ©υиɠ bị tôi đυ. cho sưng lên."

"Vậy... hôm... hôm nay cũng đừng..."

Lời cầu xin của Trần Thu Hoa bị đánh gãy một cách vô tình, Đường Cảnh Huy thản nhiên nói: "Hôm nay tôi chỉ làm c̠úc̠ Ꮒσα."

Hắn cắm hai ngón tay vào miệng Trần Thu Hoa, ra sức quấy, "Liếʍ ướt chút, để dươиɠ ѵậŧ của tôi không nong tét cái mồm phía dưới của cậu."

Trần Thu Hoa "um ô" nói không nên lời, chỉ đành nhắm mắt lại dùng đầu lưỡi liếʍ ướt đầu ngón tay Đường Cảnh Huy, nước dãi dầm dề chảy dọc theo khóe miệng, thực sự u mê.

"Tự ôm chân lên, phơi c̠úc̠ Ꮒσα ra đây."

Trần Thu Hoa có chút lúng túng, tối qua làm đến nửa đêm, thế nên sáng nay suýt không bò dậy đi làm nổi, cậu quả thực không thể lý giải vì sao Đường Cảnh Huy còn có thể lực và tinh lực tốt như vậy, không như cậu, trên dưới toàn thân đều mang theo sự mỏi mệt do trận làʍ t̠ìиɦ quá kịch liệt đêm qua để lại, đuối đến gần như không ôm được đùi của chính mình.

Đường Cảnh Huy thử thăm dò dùng ngón tay chọc cúc Trần Thu Hoa, xoay xoay cố nhét vào, cúc của cậu vẫn thít chặt lạ thường, ma sát đến da chỗ khớp xương của hắn cũng hơi đau đau.

Hắn bực mình, "Để lát nữa chơi rộng cái c̠úc̠ Ꮒσα cậu! Cho cái động da^ʍ này không kịp khép lại, chỉ có thể dạng háng hộc tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi ra đầy giường!"

Trần Thu Hoa không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua bị bắt phơi bày vùиɠ ҡíи trước gương, dùng âʍ đa͙σ "phun tinh", tức khắc trong lòng sợ hãi run rẩy.

Động tác thọc rút của Đường Cảnh Huy bỗng dưng dễ dàng rất nhiều, hắn nhìn kỹ mới phát hiện lỗ trước của Trần Thu Hoa đã ướt, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống đáy chậu, len qua những cánh cúc, chui vào trong.

"Mẹ, bướm của cậu thật sự học hư." Hắn rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà, vo thành một cục nhét vào con đường hầm đang không ngừng tháo nước của Trần Thu Hoa, "Còn dám phát da^ʍ, tôi sẽ dùng qυầи ɭóŧ chặn lại cho cậu!"

Hai lỗ trước sau đều bị nhét đồ, căng trướng đến cậu rên ra hừ hừ: "Đừng... đừng mà, đầy rồi... ư... muốn hư..."

Đường Cảnh Huy mặc kệ cậu, ngồi chồm hỗm giữa cặp chân đang dạng rộng của Trần Thu Hoa, nhắm qυყ đầυ ngay cái miệng nhỏ đang mấp máy kia, thậm chí không cần dùng tay cầm, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc thô to vẫn có thể phá cúc thọc lút cán.

"Aaaa, làm tới rồi ——"

Trần Thu Hoa bủn rủn cả người, cơ thể lún sâu vào sô pha muốn trốn, nhưng vô ích, không còn chỗ để né tránh, đành mềm nhũn mặc người chà đạp.

Hai tay Đường Cảnh Huy nắm eo cậu, dùng sức húc thân dưới, làm đến cú nào cú nấy cũng vang dội.

Dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy thẳng tắp, đâm vào mông Trần Thu Hoa như một con dao sắc bén tàn nhẫn, đánh chiếm đoá cúc đang có ý đồ khép cánh lại tự bảo vệ mình, nhanh chóng chà nát ống thịt rối rắm chặt khít, qυყ đầυ mang theo dòng điện kích hoạt tất cả mọi tế bào, khiến lý trí của cậu mất khống chế, lại khiến lửa dục của cậu bùng lên.

Cái que hàn cực nóng nung cho tràng đạo Trần Thu Hoa co bóp liên hồi, khoang bụng muốn bốc khói, chưng cái trán cậu đến nóng hổi, khóe mắt phát đỏ.

Lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, nhảy nhót nghênh đón ma pháp tình ái mà Đường Cảnh Huy ban cho, "Nóng, a a a... á... á..., nóng quá..."

Hông Trần Thu Hoa khi thì chủ động nhấc lên, khi thì co quắp chạy trốn, cơ bắp trên bụng giần giật, hiển nhiên đã bị người ta chơi đến đê mê.

Đường Cảnh Huy bắt lấy đầu gối Trần Thu Hoa, tách ra hai bên, khiến cho đối phương hoàn toàn phơi bày bộ phận yếu ớt giữa hai bờ mông, thả cửa dập háng, lúc hợp thể thì thúc mạnh đến tận gốc, lúc rút ra thì rút muốn gần hết, chỉ còn kẹt lại cái qυყ đầυ.

Trận làʍ t̠ìиɦ này cường độ quá lớn, nhịp quá nhanh, lỗ sau của Trần Thu Hoa đã hoàn toàn không kịp phản ứng, hậu môn miễn cưỡng bao lấy dươиɠ ѵậŧ đang ra vào, niêm màng bên trong cũng co rút, buông tay với việc chống cự.

Cuối cùng Đường Cảnh Huy cũng thành công chơi cái lỗ của Trần Thu Hoa lỏng đi một chút, lúc này thì càng không muốn giảm hăng hái.

Hắn cúi người xuống sờ đầṳ ѵú Trần Thu Hoa, dùng ngón tay giày vò cái nụ hoa nho nhỏ kia đến khi nó to ra, đỏ lên, dựng thẳng trên ngực.

"Cú© Ꮒσα của cậu cũng có thể ra nước đó." Đường Cảnh Huy sắc tình liếʍ láp vành tai Trần Thu Hoa, "Bên trong trơn muốn đòi mạng."

Ban nãy hắn lấy khăn giấy nhét cứng âʍ đa͙σ cậu chính là muốn nhìn xem rốt cuộc tràng đạo của cậu có thể tự phân bố dịch ruột non hay không. Sự thật chứng minh, tuy rằng chỗ đó không đến nỗi chảy dâʍ ŧᏂủy̠ rối tinh rối mù như chú sò nhỏ, nhưng cơ bản vẫn có thể làm trơn.

"Cậu nói xem có phải cậu trời sinh đã thích hợp cho đàn ông dùng dươиɠ ѵậŧ hϊếp không, hửm?"

"Chậm... chậm một chút đi mà, chủ nhân!"

Dươиɠ ѵậŧ Đường Cảnh Huy không ngừng bành trướng trong cơ thể, Trần Thu Hoa thật sự chịu không nổi, phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "A a, chết, bị dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân làm chết..."

"Tuyến tiền liệt của cậu cũng sưng lên." Đường Cảnh Huy dùng qυყ đầυ nghiến vào chỗ tuyến thể sưng to, "Không chừng tôi thọc thêm trăm cái nữa, chim nhỏ của cậu sẽ lập tức bắn tinh."

"Đừng... đừng thọc mà..."

"Chủ nhân hứng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cưng hộ cưng, để lát nữa đút cưng ăn, chịu không nào?"

"Hu hu hu..."

Trần Thu Hoa ngấn lệ ôm cổ Đường Cảnh Huy, vừa định cầu xin cho mình thì đã bị hành động moi móc niệu đạo của đối phương... không chút lưu tình, đưa lêи đỉиɦ.