Đường Cảnh Huy dùng thân thể đỡ lấy cái người đang xụi lơ vì cao trào kia, hai tay nắm lấy hai cánh bướm của đối phương, rút côn ŧᏂịŧ vừa xuất tinh ra thật chậm.
Nhìn trong gương thật giống như là một pha quay chậm. Dươиɠ ѵậŧ nửa mềm từ từ rút khỏi lỗ thịt, nó thô và dài đến nỗi giống như vĩnh viễn cũng kéo không tới điểm cuối, chú bướm nhỏ chịu đủ chà đạp vẫn kiên trì không chịu nhả, cho dù làn da xung quanh cửa động bị nong căng đến gần như trong suốt, nó cũng vẫn bấu chặt dươиɠ ѵậŧ, niêm màng đỏ tươi bị kéo ra cả một đoạn.
Đường Cảnh Huy nhịn không được cười nhạo: "Nếu không tận mắt chứng kiến sẽ không biết cưng da^ʍ thành như vậy."
"Hu..."
"Chủ nhân có lỗi với cưng, không thể chơi cưng lúc cưng lên cơn nứиɠ, khiến cho bướm của cưng thèm muốn chết."
"Không, không có thèm..."
Khi dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn rút khỏi lỗ thịt, cửa động phát ra một tiếng "bóc", dâʍ ŧᏂủy̠ lập tức tuôn trào, nhưng ngay tức khắc lại bị cái miệng nhỏ nhanh chóng khép kín nhốt bên trong cánh cửa.
Đường Cảnh Huy chậc lưỡi, "Làm tới mức đó mà cũng không thấy lỏng!"
Trần Thu Hoa giãy giụa, muốn xuống khỏi bệ rửa, một chân ở trên một chân ở dưới khiến dây chằng cậu thật sự đau nhức vô cùng.
Đường Cảnh Huy lại dùng cánh tay kẹp lấy thân trên của cậu, tiếp tục vạch rộng hai mép thịt sưng đỏ, lạnh giọng ra lệnh: "Banh l*и trước gương, rặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra."
"Cái... cái gì?" Trần Thu Hoa hoảng sợ quay đầu.
Đường Cảnh Huy lười tranh cãi với cậu, trực tiếp nâng luôn đùi phải của đối phương lên bệ, hai chân gấp lại, mở rộng vùиɠ ҡíи, chính là tư thế xi tiểu cho trẻ con.
"Phía dưới dùng lực!"
Trần Thu Hoa xấu hổ cực độ, ngực phập phồng theo hô hấp dồn dập bất an, nhưng vẫn không thể không làm theo. Chỉ tiếc rằng cậu không hề có công phu trên giường gì đáng nói, mặc dù trong những lần làʍ t̠ìиɦ trước, chỗ ấy phun ra nuốt vào vô cùng hưng phấn, song điều đó đều đến từ bản năng của cái bộ thân thể dâʍ đãиɠ này, căn bản không phải ý thức chủ quan mà cậu có thể khống chế.
Chỉ thấy trong gương cánh bướm đỏ bừng mở mở khép khép, mấp máy thật lâu, nhưng cũng chỉ thổi ra vài cái bong bóng dâʍ ŧᏂủy̠.
Trần Thu Hoa cố gắng đến toàn thân run rẩy cũng không thấy bất cứ hiệu quả gì, nghẹn đến mức lệ ngấn đầy đôi mắt.
Đường Cảnh Huy nhìn mà cảm thấy buồn cười, đơn giản nói thẳng ý đồ thật sự của mình: "Cậu phải học cách điều khiển thịt da^ʍ bên trong, như vậy sau này bị chơi lên mới có thể hỗ động nhiều với dươиɠ ѵậŧ của tôi, hiểu không?"
Bắt cậu dùng cái miệng nhỏ bên dưới phun tinh thật đúng là không hoàn toàn vì muốn tra tấn cậu.
Trần Thu Hoa cắn môi, tìm kiếm cái loại cảm giác "dùng sức bên trong" theo như lời đối phương nói.
"Tuy rằng thân thể cậu rất nhạy cảm, nhưng kỹ thuật làʍ t̠ìиɦ cũng rất quan trọng." Đường Cảnh Huy nhẹ nhàng mát xa hai mép thịt mềm mại, dùng giọng điệu mê hoặc: "Có muốn cho chủ nhân làm đã nghiền hơn hay không, hửm?"
Điều mà Trần Thu Hoa chịu không nổi nhất là cái sự đùa bỡn có vẻ ôn nhu như vậy của Đường Cảnh Huy, chỉ hận sao mình không thể lập tức biến thành cao thủ tình ái, thỏa mãn mọi yêu cầu của đối phương.
"Aa..." Cậu đẩy mạnh dịch nhờn sâu trong cơ thể ra, "Chủ nhân bắn... bắn quá sâu..."
"Đó là bởi vì cậu thích mυ'ŧ quá đấy." Đường Cảnh Huy phát ra tiếng cười trầm thấp kề bên tai Trần Thu Hoa, "Tử ©υиɠ của cɧó ©áϊ là dâʍ đãиɠ nhất, lần nào cũng hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ chủ nhân đến không còn một giọt."
Trần Thu Hoa cảm thấy cửa động căng ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới mẻ còn không kịp hóa thành dạng nước, phụt thành đoàn từ cửa âʍ đa͙σ, bởi vì quá mức đậm đặc nên dù giọt đầu tiên đã nhễu xuống chạm đến bệ rửa, dòng chất lỏng kia vẫn kéo dây không đứt.
Từ trong gương có thể nhìn thấy cảnh Trần Thu Hoa dạng rộng hai chân, lỗ thịt ngậm một dây tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trắng đυ.c bên trong, giăng tơ từ cửa động đến gạch đá hoa cương đen trên bệ rửa, hình ảnh cực độ da^ʍ tục.
Đường Cảnh Huy nhìn mà bụng dưới nóng lên, ngay cả giọng nói cũng trầm khàn vài phần: "Tự lấy tay móc phần còn lại ra, tôi nhớ mình đã bắn tận bảy tám lần."
Mặt Trần Thu Hoa đỏ bừng, run tay thò xuống giữa hai chân, vừa dùng ngón tay vét chất lỏng rủ xuống trên cửa thịt, vừa kéo cái khe nhỏ ra, hòng để cho thứ trong cơ thể chảy xuống nhanh hơn.
Kỳ thật lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con người căn bản không thể nói tới thể tích gì, nhưng Trần Thu Hoa lại cảm thấy bên trong cái lỗ nhỏ thật sự trướng đầy, giống như đang bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ cᏂị©Ꮒ mình vậy...
Tưởng tượng dâʍ đãиɠ khiến cậu không tự chủ được mà hưng phấn, thậm chí dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng cũng là bị chính dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu xối trôi ra ngoài cơ thể.
Đường Cảnh Huy vẫn đang quan sát cậu qua gương, làm sao có thể không nhìn ra cậu đây là đã cao trào nhẹ.
Đường Cảnh Huy bực mình khép ba ngón tay lại, thọc mạnh vào con đường thịt ướt đẫm của Trần Thu Hoa, ra sức khuấy bên trong, "Cậu da^ʍ đến không biên giới, bị tôi đái trong l*и cũng có thể lêи đỉиɦ, dùng bướm nhả tinh cũng có thể lêи đỉиɦ, qua hai ngày nữa có phải cậu đi trên đường bị một con chó đực ngửi ngửi mông cũng có thể té trên mặt đất phun nước da^ʍ hay không?!"
Eo Trần Thu Hoa nhất thời mềm nhũn, hít mũi thút thít lắc đầu đáp, "Không, không muốn chó đực..."
"Đĩ thõa!" Đường Cảnh Huy cắn răng, "Hôm nay tôi mà không ȶᏂασ chết cậu thì không xứng làm chủ nhân của cậu!"
Đường Cảnh Huy ôm eo Trần Thu Hoa, dễ dàng bế cả người cậu lên, đi đến phòng ngủ, ném lên giường lớn.
Trần Thu Hoa bị quăng đến choáng váng đầu óc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người ta ấn ngã, tách đùi ra, lại bị làm vào cửa trước.
Cậu kích động bắt lấy cánh tay Đường Cảnh Huy, "Phía... phía trước sắp hỏng mất rồi."
Đường Cảnh Huy cười lạnh một tiếng, "Muốn hϊếp phế cái l*и của cậu, để nó không bao giờ có thể phát da^ʍ được nữa!"
Hắn mà lên thì chính là một trận làʍ t̠ìиɦ như cuồng phong bạo vũ, những thớ thịt bên trong cái lỗ sung huyết co bóp liên hồi dưới từng trận ma sát kịch liệt, bị động mát xa mυ'ŧ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ vào, ngược lại còn khiến nó tấn công càng dũng mãnh hơn.
Đường Cảnh Huy mò đến âʍ ѵậŧ phồng to của Trần Thu Hoa, dùng ngón tay nhéo mạnh đầu thịt mềm mại, đối phương lập tức lớn tiếng kêu da^ʍ, nửa thân dưới giật bắn lên như con cá, "Áá~ ——"
Đường Cảnh Huy bắt lấy chú chim nhỏ của cậu, cầm trong lòng bàn tay thủ da^ʍ, "Thế nào, nơi này có thể bắn không?"
Trần Thu Hoa suy yếu run rẩy, "Bắn không ra..."
"Hôm nay bỏ qua cho vật nhỏ này, lần sau tôi nhất định chơi nát bấy cái c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, khiến nó bắn sạch bách chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đáng thương của cậu, cuối cùng chỉ có thể bắn tiểu mà thôi!"
Trần Thu Hoa bị thúc đến không ngừng lay động trên giường, cái mông trắng mịn bị dập ra những làn sóng thịt, thời gian dài làʍ t̠ìиɦ dưới cường độ cao triệt để vét sạch thể lực của cậu, cậu co quắp ở đó nhỏ giọng xin tha: "Chủ nhân, chậm một chút, thật sự chịu không nổi mà."
Đường Cảnh Huy "chậc" một tiếng, "Sao lại yếu nhớt như vậy!"
Hắn vốn nửa quỳ thọc làm từ phía sau, lúc này kéo Trần Thu Hoa vào trong lòng, quát lớn ra lệnh: "Siết chặt bên dưới, nếu dám để dươиɠ ѵậŧ của tôi trượt ra, cậu sẽ biết tay!"
Lời còn chưa dứt, hắn đã cảm thấy Trần Thu Hoa run run thít chặt âʍ đa͙σ.
Đường Cảnh Huy rất vừa lòng, xoay nửa vòng trên giường, ngồi xuống tựa vào đầu giường, đặt Trần Thu Hoa xoay lưng ngồi trên háng hắn, trong cái lỗ vẫn cắm hung khí của hắn.
Tư thế như vậy dùng lực không mạnh lắm, tiết tấu tương đối hòa hoãn, xem như cho Trần Thu Hoa một chút khoảng trống để thở.
Trần Thu Hoa chống hai bắp đùi Đường Cảnh Huy, yếu ớt kêu lên: "Quá sâu, quá sâu..."
Đường Cảnh Huy kéo cậu ra sau ủng vào lòng mình, ôm lấy cậu trai gầy yếu trong l*иg ngực rộng lớn, giống như an ủi: "Cái lỗ của cậu quá ngắn, nếu tôi không thúc vào tử ©υиɠ, cũng chỉ có thể để nửa khúc ở bên ngoài."
Thâm tâm Trần Thu Hoa bối rối giây lát, sau đó vô cùng dễ dàng khuất phục như thường lệ, "Vậy... vậy chậm một chút nha."
Đường Cảnh Huy rất thích cậu ngoan ngoãn như vậy, cười cười dùng gốc râu trên cằm cọ xát hai gò má non mịn của đối phương, "Được, chủ nhân sẽ làm chậm, cuối cùng bắn đầy tử ©υиɠ cho cưng, chịu không?"
"Ưʍ..."
Đường Cảnh Huy thúc mạnh từ dưới lên, nện từng cú từng cú vào cái lỗ thịt nóng bỏng ngập nước của Trần Thu Hoa, cửa động thít chặt tuốt lên tuốt xuống cái bao qυყ đầυ nhạy cảm, thịt da^ʍ cũng nổi cục cục lên, mỗi lần qυყ đầυ rút ra đút vào đều chịu sự ma sát và đè ép của chúng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Đường Cảnh Huy nghe nói có người đi gắn hạt châu cho dươиɠ ѵậŧ, hắn thì lại cảm thấy cái lỗ cực phẩm của Trần Thu Hoa mới là gắn châu ấy, không thì sao lại ma sát dươиɠ ѵậŧ mình sướиɠ như vậy chứ.
Hắn lại nổi hứng đùa giỡn, cố ý hỏi Trần Thu Hoa: "Nói cho chủ nhân nghe xem, đến cùng thì mấy ngày nay cưng phát da^ʍ như thế nào?"
Trần Thu Hoa một đầu mồ hôi nóng, mặt đỏ bừng, không biết là vì vận động làʍ t̠ìиɦ hay là vì xấu hổ. Cậu bĩu môi quay đầu nhìn Đường Cảnh Huy, mặt đầy quẫn bách khó xử.
Đường Cảnh Huy tiếp tục giật giây, "Nói đi, chủ nhân muốn nghe."
Thực ra mấy ngày nay Trần Thu Hoa thật sự có chút muốn làm. Thân thể bị khai phá triệt để như là tiến vào chu kỳ tìиɧ ɖu͙© nào đó, bảy ngày liên tục không ai chạm qua là đã bắt đầu cảm giác thiếu thiếu cái gì.
Trong cơ thể cảm thấy trống rỗng...
Trần Thu Hoa im lặng thật lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Tôi mơ thấy ngài."
Đường Cảnh Huy run lên, "Mơ thấy tôi cᏂị©Ꮒ cậu?"
"Không... không dám đâu, chỉ là mơ thấy ngài nhìn tôi thôi."
Đường Cảnh Huy có chút thất vọng, "Chỉ vậy thôi sao?"
Trần Thu Hoa lén nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng dời mắt đi, "... Trong mộng tôi không mặc quần áo..."
Đường Cảnh Huy thật lòng cười ra tiếng, có cần đến cả gặp mộng tinh cũng ngây thơ như thế không?
"Tôi nếm cậu nhiều lần như vậy, dù cho có mơ bậy mơ bạ cũng không tới nỗi nhàm chán thế chứ."
Bị người ta cười nhạo, Trần Thu Hoa có chút hối hận vì mình đã nói sự thật, rúc vào trong lòng Đường Cảnh Huy không nói lời nào.
Đường Cảnh Huy cũng không bực mình, dần dần tăng tốc độ nhấp hông, chẳng những dập đến mông thịt của Trần Thu Hoa kêu cứu "bạch bạch" mà ngay cả âʍ đa͙σ cũng bị thọc ra tiếng nước "phèm phẹp".
"Lúc tỉnh lại, qυầи ɭóŧ của cậu có ướt không?"
"A, chậm, chậm một chút!"
Đường Cảnh Huy ác độc húc qυყ đầυ lên cửa tử ©υиɠ, "Rốt cuộc ướt hay không ướt?"
"Aaaaa, ướt... ướt..."
"Hôm nay tôi sẽ ȶᏂασ cậu, để cái lỗ da^ʍ phía dưới của cậu chảy không ra một giọt nước da^ʍ nào!"
Đường Cảnh Huy bắt đầu bứt phá, đập bành bạch vào xương mu Trần Thu Hoa, cú nào cú nấy cũng dộng đến nơi sâu nhất.
Làm bộ phận giảm xóc khi giao hợp, hai mép thịt của Trần Thu Hoa đã sớm sưng đỏ không chịu nổi, nhô ra cao cao giữa hai chân, nhìn qua vô cùng sắc tình, Đường Cảnh Huy chắp hai mép thịt mềm lại, càn rỡ xoa nắn bóp loạn lên, "Mép thịt của đĩ da^ʍ đều bị tôi dập cho sưng lên, cái l*и cũng vậy, cơ mà càng sưng sẽ thít càng chặt, cậu nói xem có đúng hay không?"
"Đừng, đừng mà..."
Đường Cảnh Huy dùng lực đạo tàn ngược giã mạnh vào tử ©υиɠ Trần Thu Hoa, giã cho đến khi cái bánh vòng kia khép miệng không nổi, khẽ hé ra.
"Chủ nhân bắn cho cưng!" Đường Cảnh Huy dùng tốc độ điên cuồng mà đóng mấy chục cú, kết thúc trận làʍ t̠ìиɦ dài dòng này.
Lại bị rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người một lần nữa, giây phút lêи đỉиɦ, Trần Thu Hoa hôn mê bất tỉnh, ngay trước khi ý thức tiêu tán, cậu cảm thấy bất an, e là phía dưới của mình đã thật sự bị làm nát rồi…