Chương 26: Liếʍ nướ© ŧıểυ liếʍ đến phát da^ʍ (H)
Thứ hai, đi làm, Đường Cảnh Huy đặc biệt đến văn phòng bộ tài vụ nhìn nhìn. Đúng lúc trong phòng không có ai, chỉ có mỗi mình Trần Thu Hoa.
Người nọ thấy hắn tiến vào, roạt một phát, đứng bật dậy từ trên ghế ngồi, thẳng tắp, giống như binh sĩ đang điểm danh.
Đường Cảnh Huy hừ cười một tiếng, ánh mắt chuyển xuống ngực cậu.
Hôm nay hắn đặc biệt đến đây nhìn xem đầṳ ѵú Trần Thu Hoa có khôi phục hay không, không phải là vẫn sưng to như vậy, thật sự bị người ta nhìn ra cái gì chứ?
Lời tối hôm đó đều là lời nói đùa khi làʍ t̠ìиɦ, thực tế hắn cũng không muốn cho bất cứ kẻ nào nhìn ngắm Trần Thu Hoa.
"Ừm ——" Đường Cảnh Huy xác nhận bản thân mình quả nhiên đã lo lắng dư thừa, dù Trần Thu Hoa đang mặc áo sơmi mỏng manh cũng hoàn toàn không nhìn ra dấu vết khác thường.
Đợi Trần Thu Hoa ý thức được Đường Cảnh Huy là đang ngắm ngực mình, tức khắc mặt đỏ lên, lúng túng bắt lấy tấm áo trước ngực, như là đang giãy giụa mình có nên che chỗ đó, tránh đi tầm mắt đối phương hay không.
Kết quả, bên này Đường Cảnh Huy đã đạt được mục đích, không thèm nói một câu, dứt khoát xoay người rời đi.
Để lại một mình Trần Thu Hoa đứng đó nghẹn cả buổi không biết làm gì.
Suốt một tuần sau, Đường Cảnh Huy thả cho Trần Thu Hoa yên tĩnh vài ngày.
Mãi đến cuối tuần, mới gửi một tin nhắn cho đối phương trước khi tan ca: "Côи ŧɧịt̠ muốn ȶᏂασ l*и".
Hắn cố ý chơi xấu, dùng từ ngữ thô tục nhất, thấp hèn nhất, hận không thể khiến cho người kia vừa thấy được tin nhắn thì lập tức xấu hổ đến òa khóc lên.
Trùng hợp chính là, vào lúc ban đêm khi Trần Thu Hoa xuất hiện, Đường Cảnh Huy đang đi tiểu.
Hắn ở trong toilet nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhất thời tâm huyết dâng trào, gọi đối phương tiến vào.
Trần Thu Hoa đứng ở cạnh cửa, lo sợ, nghi hoặc, bất an.
Đường Cảnh Huy nhìn nhìn cậu, gật đầu ra hiệu, "Lại đây."
Trần Thu Hoa không rõ ý đồ của hắn, không biết phải làm sao, đứng bên cạnh hắn.
Cột nướ© ŧıểυ của Đường Cảnh Huy bền bỉ mà mạnh mẽ, vang dội rót "tong tong tong" trong bồn cầu.
Trần Thu Hoa không dám nhìn, song âm thanh hạ lưu ấy vẫn không ngừng vọng bên tai. Cậu không tự chủ được nghĩ đến lần đó bị gã tiểu trong người, nướ© ŧıểυ nóng hổi của đối phương cũng mạnh mẽ phóng thích ở nơi sâu nhất trong thân thể mình như thế, ngay cả cửa tử ©υиɠ cũng bị bắn thủng.
Mình thật giống như cái bồn cầu trước mắt này, dùng lỗ thịt và tử ©υиɠ tiếp nhận lượng chất lỏng màu vàng nhiều đến kinh người kia, cũng bởi vậy mà đạt được một lần cao trào vô cùng hèn mọn lại phấn khởi lạ kỳ...
Trần Thu Hoa cảm thấy âʍ đa͙σ của mình nháy mắt ướt nhẹp.
Đường Cảnh Huy cũng giống đại đa số đàn ông, tiểu xong vẫy vẫy dươиɠ ѵậŧ là thu súng, nhưng lúc này hắn không có làm vậy, mà là quay sang Trần Thu Hoa, thản nhiên nói một câu: "Liếʍ sạch cho tôi."
Trái tim Trần Thu Hoa nhảy bùm bùm, lý trí thì gào thét không nên làm vậy, lại giống như bị năng lượng thần bí nào đó thúc giục, cậu ngoan ngoãn khụy gối xuống sàn gạch lạnh tanh, quỳ trước háng Đường Cảnh Huy.
Trần Thu Hoa dùng đầu lưỡi tiếp được giọt nước đang treo trên lỗ tiểu, nếm thấy vị mặn chát, cậu không cho là khó ăn, ngược lại rất thích.
Cậu vịn đùi Đường Cảnh Huy, đầu di chuyển liếʍ sạch qυყ đầυ, nướ© ŧıểυ còn sót lại bây giờ đã không còn một giọt, thậm chí không cần nhắc nhở, cậu tự động bắt đầu khẩu giao cho đối phương.
Trần Thu Hoa vong tình dùng mặt lưỡi liếʍ láp bên ngoài dươиɠ ѵậŧ, kéo bao qυყ đầυ ra, mυ'ŧ vào đầu khấc mà cậu yêu nhất, đảo qua đảo lại rãnh mũ nhạy cảm, cuối cùng trước khi ngậm dươиɠ ѵậŧ vào, dùng khoang miệng và môi bao trùm lên, bắt chước bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thụt tới thụt lui, khiến cây súng hạng nặng kia đang mềm rũ vì mới tiểu xong lại một lần nữa dựng thẳng lên.
Vẻ mặt của cậu mang theo sự đê mê, dĩ nhiên là đã bị tìиɧ ɖu͙© đánh tan nát thần trí.
"Tôi trói cậu vào đây chịu không?" Đường Cảnh Huy túm tóc cậu, nhẹ nhàng đưa đẩy hông, "Trói vào cái bồn cầu của tôi, để bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đút nướ© ŧıểυ cho cậu."
Miệng Trần Thu Hoa bị nhét đầy, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô um um.
"Đĩ da^ʍ, cậu thích tôi tiểu ở nơi nào? Trong miệng, trong âʍ đa͙σ, hay là trong c̠úc̠ Ꮒσα?"
"Um ——"
"Tôi tiểu cho cậu uống chịu không? Sau này không cho cậu uống nước, chỉ cần khát nước, tôi sẽ tiểu cho cậu uống, sao nào?"
So với những người đàn ông khác, miệng Trần Thu Hoa khá nhỏ, lúc này đôi môi đã bị dươиɠ ѵậŧ nong đến biến hình, nhìn qua hoàn toàn trở thành một nô ɭệ trầm luân trong nɧu͙© ɖu͙©. Cậu giương mắt nhìn về phía Đường Cảnh Huy, chớp chớp hai cái, giống như đang nói: "Dạ, chủ nhân!"
Lửa dục của Đường Cảnh Huy nhanh chóng bị châm ngòi, một khắc cũng không đợi được, muốn thọc vào cơ thể đối phương, hung hăng ȶᏂασ thủng cái lỗ da^ʍ của cậu ta!
Vì thế ra lệnh: "Tự xoa phía dưới, tôi muốn cắm vào ngay lập tức!"
Trần Thu Hoa nhả dươиɠ ѵậŧ ra, tiếp tục dùng đôi tay âm ấm xoa xoa an ủi nó, mặt đỏ bừng khẽ đáp: "Phía dưới đã ư... ướt..."
Thái dương của Đường Cảnh Huy nhảy dựng, "Cái gì ướt?"
Trần Thu Hoa xấu hổ không dám nhìn hắn nữa, vùi mặt vào háng hắn, vừa hôn mặt bên của túi tinh, vừa yếu ớt kêu ra giống như một con mèo con: "L... l*и nhỏ ướt..."
Trong đầu Đường Cảnh Huy chỉ còn lại một suy nghĩ —— Muốn làm chết đĩ da^ʍ này!
Chỉ một phát hắn đã tuột cả quần trong lẫn quần ngoài của đối phương xuống, vác chân trái Trần Thu Hoa lên khuỷu tay mình, nửa người dưới dùng lực thúc mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ cứng như cái côn thép lập tức chọc thủng chú bướm, cắm đến lút cán.
Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt, Trần Thu Hoa thét chói tai, "Aaa, sâu quá, chủ nhân, sâu quá ——"
Đường Cảnh Huy cắn răng, "Không sâu một chút có thể ngăn cái sự da^ʍ của cậu sao!"
Quả nhiên âʍ đa͙σ đã ướt đẫm, làm lên vang tiếng phụt phụt, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề văng tứ tung ngay tại chỗ giao hợp, thấm ướt nhẹp lôиɠ ʍυ của Đường Cảnh Huy, càng làm cho chỗ ấy của Trần Thu Hoa nhộn nhạo khó nhịn. Dươиɠ ѵậŧ điên cuồng chà đạp, cửa khẩu bị dập liên hồi, nhưng những điều này lại trở thành phương thuốc chữa hứng tình.
Cậu vô thức ưỡn ra, chủ động dâng chỗ bên dưới lên, nghênh đón từng đợt làʍ t̠ìиɦ bạo lực.
Hai mép thịt múp đè ép cái dươиɠ ѵậŧ đang xỏ qua lối vào, dưới cơn chấn động run rẩy vun lên làn sóng thịt thật nhỏ.
Con đường hoa hồng của Trần Thu Hoa có vô số "máy cảm ứng nhận tín hiệu", hoàn toàn cảm giác được cả hình dạng dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể, nhất là phần bành trướng ở phía trước, mỗi lần qυყ đầυ quét qua những thớ thịt đều giống như có một con dao lửa đang quấy trong cơ thể, khiến cậu vừa đau vừa thích, toàn thân co giật từng cơn.
Âʍ đa͙σ Trần Thu Hoa sung huyết, thịt da^ʍ phồng lên, càng chiếm không gian eo hẹp bên trong, Đường Cảnh Huy bực mình tát thật mạnh vào mông cậu, "Đừng siết bướm của cậu nữa, siết nữa cũng bài trừ cả dươиɠ ѵậŧ của tôi ra!"
Trần Thu Hoa đứng một chân, đuối vô cùng, chỉ đành liều mạng ôm lấy bờ vai hắn, treo cả người lên cơ thể hắn, ư ử cầu xin: "Chủ nhân, đứng... đứng không vững..."
Đường Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng, "Yên tâm, cậu không té xuống đâu, có dươиɠ ѵậŧ của tôi ở bên dưới móc lại mà."
Nghĩ đến việc mình dùng âʍ đa͙σ tròng vào một cái dươиɠ ѵậŧ thô to mới có thể duy trì trạng thái cân bằng cơ thể, Trần Thu Hoa càng thêm xấu hổ cực độ, phát ra giọng mũi dày đặc như sắp khóc, "Ư, á ——"
"Đã mấy ngày không chơi cậu, cậu có phát da^ʍ không?" Đường Cảnh Huy điên cuồng đóng cọc, thúc đến mông đít của Trần Thu Hoa vang lên từng tiếng "bạch bạch bạch" tục tĩu.
"U hu..."
"Có vụиɠ ŧяộʍ tự chơi mình không?"
Trần Thu Hoa sụp đổ kêu to: "Không có, không có tự chơi, á... á... á... ——"
"Có phải tối nào cũng ở trên giường không thể khép chân lại, nước da^ʍ chảy đầy giường hay không?"
"Nhẹ... nhẹ chút đi mà..."
"Tử ©υиɠ nứиɠ đúng không, cửa tử ©υиɠ cô quạnh đến độ tự mở ra đúng không?"
Đường Cảnh Huy bắt lấy đùi Trần Thu Hoa banh hết cỡ, hoa môi lớn bé đều bị bắt mở ra thật rộng, hoàn toàn không thể ngăn cản dươиɠ ѵậŧ chơi đùa, qυყ đầυ phá vỡ những thớ thịt ngoan cố, chọc đến tử ©υиɠ, giống như cái nắm tay nhỏ nện lên cổng vào non mềm hình vòng. Công lực dập háng nhanh như motor được phát huy đến tận cùng, tử ©υиɠ trực tiếp chịu đựng sự bạo gian ở cuối đường hầm không có chỗ để trốn, cuối cùng cánh cổng thịt nổ ra, run rẩy phun trào một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ dồi dào, nóng hôi hổi, tưới lên lỗ tinh của Đường Cảnh Huy.
"Ááá, bị chủ nhân chọc thủng..."
Dưới cơn đau nhức hòa lẫn sung sướиɠ, Trần Thu Hoa lêи đỉиɦ.