Toàn thân Trần Thu Hoa run như bệnh nguy kịch phát tác đột ngột, nhưng việc đó cũng không giúp ích gì cho tình trạng hiện tại của cậu, ngược lại còn họa vô đơn chí, bởi vì cậu run rẩy mới khiến cho dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của Đường Cảnh Huy cứ ma qua sát lại chỗ nhạy cảm của mình, khi thì hạt châu đỏ, khi thì hai cánh hồng. Trần Thu Hoa chưa từng có kinh nghiệm làʍ t̠ìиɦ, cậu có chướng ngại đối với việc tiếp nhận những kí©ɧ ŧɧí©ɧ gợi cảm, cậu chỉ cảm thấy nơi đó thật nhộn nhạo, thật tê dại, thật khó chịu, cũng không biết mấy cảm giác đó thực ra đều là cảm giác "sướиɠ" khi làʍ t̠ìиɦ.
Trạng thái hoàn toàn vỡ lòng đối với tìиɧ ɖu͙© của cậu chọc cười Đường Cảnh Huy, hắn vừa cảm thấy bất đắc dĩ, vừa cảm thấy thú vị, rốt cuộc thì thằng này ngây thơ đến mức nào chứ. Đừng nói là chưa từng tự thẩm, ngoại trừ mộng tinh thì cái thứ lòng thòng ở phía trước hoàn toàn chưa từng được dùng qua nhé?
Hắn thoáng thả lỏng trói buộc với Trần Thu Hoa, eo từ từ dùng lực, ý đồ đút dươиɠ ѵậŧ vào cửa động, nhưng khe thịt của Trần Thu Hoa chặt khít, giống như thiếu nữ chưa phát dục hoàn toàn, khiến cho cái côn ŧᏂịŧ của hắn đã cứng đến thế mà mãi vẫn không vào được.
"Cậu đừng căng thẳng, như vậy tôi cᏂị©Ꮒ kiểu gì!"
Nghe vậy, thân thể Trần Thu Hoa lập tức căng thẳng hơn, không biết làm gì, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Mẹ, con gà tơ này!
Đường Cảnh Huy có chút thất vọng chửi tục, đành phải để trống một bàn tay, dùng hai ngón tay vạch hai mép thịt của cậu ra, tạo đủ không gian để mình có thể thuận lợi cắm vào.
Đường Cảnh Huy thề với trời hắn chưa từng chơi cái lỗ nào hăng hái như vậy!
Sau khi dươиɠ ѵậŧ miễn cưỡng nhét vào cửa động, hắn lập tức cảm thấy dường như trong động không còn chỗ trống cho hắn tiến vào nữa, những thớ thịt mềm chen chúc đến từ bốn phương tám hướng, triển khai cuộc chiến xô đẩy với cái qυყ đầυ. Lúc qυყ đầυ tiến lên phía trước, nhất định phải chọc mở những lớp thịt xung quanh mới có thể phá thành đường mà đi. Dường như hắn có thể tái hiện lại trong đầu hình ảnh nòng súng thô to của mình đẩy mạnh mấy tầng thịt bên trong, sau đó những thớ thịt mềm đáng thương kia bị thô bạo nén bẹp không có chỗ trốn, chỉ có thể dồn dập vây quanh bốn phía bám chặt vào cây súng da^ʍ dật nọ.
Quá sung sướиɠ! Cho dù là kẻ thân kinh bách chiến như Đường Cảnh Huy hắn cũng nhịn không được cảm thán một tiếng trong lòng.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, qυყ đầυ còn chưa hoàn toàn chui vào cái lỗ, Đường Cảnh Huy đã cảm thấy có gì đó trong động đang chặn đường mình.
Hắn chau mày theo bản năng, sau đó bất ngờ trừng lớn mắt, nhìn mặt Trần Thu Hoa, "Cậu có màиɠ ŧяiиɧ?"
"Màng gì, không biết..." Trần Thu Hoa đã cảm thấy hơi đau, cửa động bị kéo căng giãn dữ dội, như là sắp rách, thấy Đường Cảnh Huy loay hoay ở phía dưới cũng cả buổi, cậu ngơ ngác nghĩ có phải sắp kết thúc rồi không? Một bên chịu đựng cơn đau, một bên dùng hai tay đẩy bả vai rộng lớn rắn chắc không ngừng áp sát vào người mình, ý đồ ngăn cản đối phương tiếp cận.
"TᏂασ, ngay cả cái màng kia mà cậu cũng có, thật sự cực phẩm!"
Đường Cảnh Huy phấn khích tột độ, trước giờ hắn cũng không có sở thích đặc biệt với xử nữ, nhưng khi hắn ý thức được mình đang phá trinh thằng con trai đang nằm dưới thân này, cả người kích động không chịu nổi.
Hắn điều chỉnh góc độ một chút, và rồi thúc mạnh hông! Một phát chọc thủng lá chắn! Màng thịt mỏng manh bị qυყ đầυ phá tan, vết rách bắt đầu từ cái lỗ tròn ở trung tâm vỡ toác ra xung quanh, máu tươi chảy xuống từ nơi liên kết hai người, từng tia từng dòng nhuộm đỏ cánh hoa của Trần Thu Hoa và cái côn lửa của Đường Cảnh Huy, còn có vài giọt nhiễu lên mặt giường.
"Aaaaaaaa, đau quá, mau rút ra đi!"
Đột nhiên Trần Thu Hoa giãy lên. Cậu vốn là người có khả năng chịu đựng rất tốt nhưng sự đau đớn lúc này quả thật vượt qua sức tưởng tượng của cậu.
"Thật sự đau quá, hu hu hu..." Cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống.
Đường Cảnh Huy nhớ tới mấy cuộc hội thoại dâʍ ɖu͙© với bạn bè hắn ngày trước, lỗ càng non thì khi bị phá sẽ càng đau, máu chảy càng nhiều.
Chính bản thân hắn cũng bị kẹp đến khó chịu nhưng vẫn kiên trì cắm ì trong cái lỗ thịt, bất động, "Nếu không triệt để đâm thủng cái màng này trong một lần thì nó sẽ tự lành, lần sau cậu sẽ đau tiếp."
"Hu hu..."
"Lần đầu không có không đau, hôm nay tôi phá thân cho cậu, mai mốt làʍ t̠ìиɦ sẽ không đau nữa."
"Nhưng nó thật sự đau lắm..." Trần Thu Hoa dần bình ổn hơi thở, tội nghiệp nhìn hắn, hai mắt ngấn lệ.
Cuối cùng Đường Cảnh Huy cũng có chút mềm lòng, tuy rằng hắn không biết dỗ người nhưng vẫn có lệ ứng phó vài câu: "Được rồi, được rồi, lập tức sẽ không đau nữa!"
Đường Cảnh Huy cũng không biết dỗ cậu như thế nào, chỉ có thể tạm thời áp xuống xúc động muốn lập tức hì hục nắc hông, đi nghịch hạt châu của Trần Thu Hoa. Hắn còn nhớ rõ vừa nãy khi hắn nghịch chỗ này, đối phương phản ứng kịch liệt ra sao.
Đường Cảnh Huy ấn lên chỗ đang giao hợp của hai cánh hoa, lập tức Trần Thu Hoa run rẩy một trận, cửa âʍ đa͙σ thắt lại nhả ra, co bóp liên tục, cơ vòng cũng thả lỏng một chút.
Đường Cảnh Huy không ngừng cố gắng, bấm vào âʍ ѵậŧ mềm mại nhất, tiện đà dùng ngón tay chà lên chà xuống vò qua vò lại, muốn dùng tốc độ nhanh nhất cưỡng chế gợi lên sự hứng tình của Trần Thu Hoa.
Trần Thu Hoa cũng không làm hắn thất vọng, hai chân đang giang rộng khống chế không nổi run lên bần bật, cả mu bàn chân cũng duỗi thẳng băng. Dù đang bị Đường Cảnh Huy ghìm cơ thể lại nhưng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt cậu cũng nâng eo mông, bắn người lên khỏi giường như một con cá. Khàn khàn rêи ɾỉ, bên trong giọng mũi mang theo tiếng khóc nức nở, khỏi nói mê người bao nhiêu.
Gà tơ chính là gà tơ, mới nghịch một cái đã muốn lêи đỉиɦ.
Đường Cảnh Huy ích kỷ không trực tiếp cho Trần Thu Hoa cao trào. Hắn nghĩ, tôi còn chưa sướиɠ, làm sao có thể cho cậu sướиɠ trước chứ!
Sau hiệp này, phía dưới của Trần Thu Hoa rỉ một ít nước, nhưng cũng không nhiều, thêm ít máu trinh đáng thương kia, cũng miễn cưỡng xem như đủ ứng phó.
Đường Cảnh Huy thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể làʍ t̠ìиɦ tới nơi tới chốn!