Cuối tuần Lý Anh Ninh và Cao Lễ Hành không đi ra ngoài. Lý Anh Ninh mua rất nhiều đồ, mang đến nơi Cao Lễ Hành ở, một người nhỏ xinh vác theo mấy túi to, làm Cao Lễ Hành thấy buồn cười.
Cao Lễ Hành cầm lấy toàn bộ, mở ra thì thấy không ngoài ý toàn là đồ ăn uống vặt, còn có rau dưa hoa quả, may mà Lý Anh Ninh khống chế được số lượng, không mua bao nhiêu, vừa vặn đủ hai ngày.
Lý Anh Ninh ngồi phịch ở trên sô pha, "Mệt chết em. Ca ca anh rót cho em chén nước đi, không muốn động."
Cao Lễ Hành thả mấy túi đồ xuống, rót nước cho cậu. "Sao không bảo anh đi đón em?"
"Em mua ở siêu thị trong tiểu khi, ngày hôm qua anh về khẳng định là không mua mấy thứ này, lại đi ra ngoài một chuyến thì phiền toái, thôi để em tự mua." Lý Anh Ninh ôm cổ Cao Lễ Hành, nói: "Lại đi ra ngoài một chuyến làm gì, phiền như vậy, em tự đi không phải là xong sao."
Cao Lễ Hành thưởng hôn hôn mặt cậu, Lý Anh Ninh một chút liền cười thoải mái. "Dù sao buổi chiều anh phải làm món em thích ăn, em cơm nước xong lại về."
Cao Lễ Hành biết làm cơm, thủ nghệ của hắn tuy rằng không phải tuyệt hảo, nhưng mỗi đồ ăn đều giống khuông giống dạng, làm nhiều lần, tự nhiên sẽ tinh tiến.
Cao Lễ Hành cười cười, "Lần nào không phải làm đồ em thích chứ."
Lý Anh Ninh lục đồ ăn đã được phân loại tốt, Cao Lễ Hành không thích ăn mấy thứ này, cho nên trên cơ bản đều là cậu tự mua cho mình, còn tự mình tẩy rửa tốt hoa quả. Cao Lễ Hành cầm máy tính từ trong phòng ra, Lý Anh Ninh kéo bàn trà lại gần, máy tính đặt ở trên bàn, cậu nằm ở trên đùi Cao Lễ Hành.
"Không được vừa nằm vừa ăn." Cao Lễ Hành không thích mấy thói quen của Lý Anh Ninh.
Lý Anh Ninh thè lưỡi, đặt khoai tây chiên về lại, khoe mẽ nắm tay Cao Lễ Hành.
Bọn họ xem là một bộ điện ảnh cũ chiếu vào những thập niên tám mươi của Mỹ, nhân vật chính là một đứa bé bị bại liệt, chỉ có một chân có thể hoạt động. Bộ điện ảnh này Lý Anh Ninh đã xem qua vài lần, mỗi lần xem trong lòng đều khó chịu. Xem đến phần sau, Lý Anh Ninh ngồi dậy, hốc mắt cậu hồng hồng, có lệ theo khóe mắt lăn xuống.
Cao Lễ Hành rút khăn tay ra, ôn nhu giúp Lý Anh Ninh lau nước mắt.
"Mỗi lần em xem phim này đều khóc." Lý Anh Ninh ngượng ngùng nói: "Ca, loại điện ảnh này có phải là rất nhàm chán hay không, xem xong chúng ta đổi một bộ khác đi."
"Không, anh rất thích."
Lý Anh Ninh nâng mặt lên, Cao Lễ Hành xoa xoa mũi cậu. Cậu nhớ tới lúc trước ở bên trong ngăn tủ tìm được rất nhiều DVD phim cũ, còn có nhạc cổ điển hòa âm ca kịch đủ loại, không phù hợp với bề ngoài của Cao Lễ Hành chút nào.
Kỳ thật chuyện này thực bình thường. Cao Lễ Hành lúc còn nhỏ nhận không chỉ là chỉ một loại giáo dục bồi dưỡng, hơn nữa anh hai của hắn lại là cả người đắm chìm trong nghệ thuật, đối với hắn có ảnh hưởng nhất định. Ca kịch một loại này, hắn tuy rằng không thể nói rõ tinh thông, nhưng hiểu biết cơ bản nhất vẫn phải có, chỉ là hiện tại rất ít người kiên nhẫn xem ca kịch cũ.
"Bộ tiếp theo đổi thành phim anh muốn xem là được." Lý Anh Ninh ngồi thẳng lên, cậu kéo tay Cao Lễ Hành, đầu tựa vào trên vai hắn.
"Mỗi lần em xem loại phim này đều rất giận dữ." Lý Anh Ninh dừng một chút, còn nói: "Ca, anh thấy chuyện sinh lí thiếu hụt thế nào?"
"Đây không phải là chuyện họ có thể lựa chọn." Cao Lễ Hành thản nhiên nói.
Lý Anh Ninh đợi một hồi, không nghe thấy câu sau, nhịn không được lại hỏi. "Còn có gì nữa?"
"Còn có cái gì đâu." Cao Lễ Hành nghi hoặc, "Anh không phải họ, cho nên không có khả năng đồng cảm thân thể, nếu không thể đồng cảm thân thể, anh đây chính là người ngoài."
Lý Anh Ninh ngẩn người, cậu đột nhiên hiểu ý tứ của Cao Lễ Hành.
Nếu là người ngoài, sao có tư cách đi đánh giá người khác. Cao Lễ Hành nhìn người, chỉ có hai tiêu chuẩn, nhất là nhân phẩm, hai là giáo dưỡng, có thiếu hụt sinh lí hay không cũng không phải tiêu chuẩn của hắn. Một người xấu xa cũng không có liên quan đến chuyện sinh lí, cho nên hắn nói không nên lời một hai ba, lại càng không cần nói cái gì đáng thương đồng tình.
Trái tim Lý Anh Ninh đột nhiên buông xuống, cậu cúi đầu nở nụ cười vài tiếng, sau lại cảm giác cười như vậy còn chưa đủ, còn càng cười càng vui vẻ. Cao Lễ Hành không biết cậu làm sao, sờ sờ đầu của cậu. "Ngây ngô cười cái gì?"
"Không có a, chỉ cảm giác ca ca anh thật tốt." Lý Anh Ninh ghé vào lòng Cao Lễ Hành, điềm nhiên hỏi: "Ca ca em cảm giác em càng thích anh, sao anh có thể tốt như vậy? May mắn em cũng siêu tốt, bằng không anh khẳng định sẽ chướng mắt em."
Tiểu quỷ này, khen người còn tiện thể khen mình. Cao Lễ Hành bật cười, ôm eo cậu, nói: "Đúng, em tốt nhất."
"Chỗ nào của em tốt?" Lý Anh Ninh nhất quyết không tha.
Cao Lễ Hành vỗ lưng cậu, lại không nói chuyện. Lý Anh Ninh mất hứng, cậu ngồi chồm hỗm đứng lên, miệng dán miệng Cao Lễ Hành hôn, tựa như mèo con làm nũng, "Ca ca, em rất thích anh."
Lý Anh Ninh từ nhỏ đã được nuông chiều lớn lên, cậu là bảo bối trong nhà, muốn cái gì có cái đó, thế nhưng cậu cũng có cố kỵ cùng tự ti của mình, chỉ là cậu càng theo đuổi thứ mình càng muốn, cho nên nhân tố khác cũng không quan trọng. Chỉ là Cao Lễ Hành đối với cậu mà nói rất đặc biệt. Chàng trai đến tuổi này, lần đầu tiên nếm đến tư vị tình yêu, đương nhiên không nghĩ bởi vì nhân tố thân thể mình cùng người yêu có ngăn cách.
May mắn cậu không nhìn lầm người.
Buổi tối cuối tuần Cao Lễ Hành muốn về trường học, Lý Anh Ninh sáng sớm đã tới đây, cậu mua bữa sáng cho Cao Lễ Hành.
"Tối hôm qua không ngủ đủ sao?" Cao Lễ Hành thấy mắt Lý Anh Ninh có quầng thâm, tay sờ mặt cậu, "Có thể ngủ nhiều một hồi, không cần đến sớm như vậy."
Lý Anh Ninh lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì, cậu cũng không vào phòng, đứng ở huyền quan, một bộ dáng do dự.
Cao Lễ Hành nhìn ra cậu có chuyện muốn nói, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lý Anh Ninh từ trong túi cầm ra một phong thư, đưa cho Cao Lễ Hành.
Là phong thư trắng phổ thông, Cao Lễ Hành vui đùa nói: "Thư tình cho anh à?"
"Có hay không thì anh tự xem." Lý Anh Ninh nói quanh co nói như vậy một câu, cậu thâm thâm nhìn Cao Lễ Hành, "Ca, em đi trước." Nói xong cậu liền chạy, rất sợ Cao Lễ Hành túm cậu lại.
Cao Lễ Hành lưu lại tại chỗ, hắn nhíu chặt lông mày, cúi đầu xem phong thư trên tay. Phong thư sờ lên rất mỏng, mở ra bên trong là hai tờ giấy, đều là viết tay.
Tờ giấy thứ nhất là nội dung liên quan đến thân thể lưỡng tính dị dạng. Lý Anh Ninh hoàn toàn có thể in ra, nhưng cậu vẫn là từng câu từng từ sao chép lại. Tờ giấy thứ hai chỉ có một hàng chữ.
— Ca ca, em rất thích anh.
Cao Lễ Hành nghi hoặc chuyển đến kinh ngạc, lại biến thành đau lòng bất đắc dĩ. Hắn rốt cuộc hiểu rõ Lý Anh Ninh nói là có ý tứ gì, cũng đã hiểu cậu lần nữa tìm kiếm cam đoan từ mình.
Nói đến Lý Anh Ninh vẫn là quá xúc động, cậu cùng Cao Lễ Hành bây giờ mới bao nhiêu lớn, Cao Lễ Hành tốt hơn một ít, đã trưởng thành, nhưng vẫn cần có một đoạn thời gian, bất cứ chuyện gì cũng không có bảo đảm, liền như vậy tùy tiện nói chuyện của mình ra. Nhưng về phương diện khác, cậu cũng đích xác là phó thác toàn bộ tín nhiệm của mình cho Cao Lễ Hành. Bọn họ cùng một chỗ trong khoảng thời gian này, đối với Cao Lễ Hành mà nói mỗi một thời khắc đều là khảo nghiệm.
Cao Lễ Hành không có lập tức gọi điện thoại cho Lý Anh Ninh, hắn cất phong thư lại, đầu tiên là dùng bữa sáng mà Lý Anh Ninh mua cho hắn, sau đó lại xem chi tiết những tư liệu liên quan đến lưỡng tính.
Hắn tại đây đầu gợn sóng không sợ hãi, nhưng làm Lý Anh Ninh sầu hỏng, cậu đợi Cao Lễ Hành gọi điện, thế nhưng đợi chờ mãi cũng chưa đợi được. Mãi cho đến buổi chiều, Lý Anh Ninh ngồi không yên, chủ động nhắn tin cho Cao Lễ Hành.
Nói chuyện thì cậu vẫn ngại, không dám trực tiếp gọi điện thoại qua.
"Ca ca, anh ăn cơm chưa?" bây giờ mới buổi chiều 4h, nào sớm như vậy ăn cơm, lấy cớ tìm thực sứt sẹo.
Cao Lễ Hành rất nhanh nhắn lại. "Vẫn chưa."
Lý Anh Ninh chôn mặt, miệng rầm rì. Cao Lễ Hành đây là ý tứ gì a, đến cùng là đã xem thư của cậu chưa?
Lúc này, Cao Lễ Hành lại gửi một tin nhắn.
"Tối nay anh không về trường, ngày mai anh đi đón em, cùng đi lên lớp."
Lý Anh Ninh mau chóng nhắn lại, "Vì sao không trở về trường học a, ca anh làm sao vậy?" Nếu không trở về trường học là phải xin phép, cấp ba xin phép nào dễ dàng như vậy, nghỉ một tiết cũng là nghỉ, có vài chủ nhiệm lớp căn bản không cho nghỉ.
"Không có chuyện gì, đừng lo lắng."
Cao lễ Hoành nhẹ nhàng bâng quơ, Lý Anh Ninh càng không yên lòng, gửi tin nhắn rất phiền toái, cậu trực tiếp gọi điện thoại qua, cũng không quản rối rắm vừa rồi.
"Ca, anh không khỏe sao, muốn em qua với anh hay không?" Hôm nay lúc đi tìm Cao Lễ Hành, Lý Anh Ninh quá khẩn trương, cũng không chú ý xem mặt Cao Lễ Hành, không nhớ rõ sắc mặt hắn như thế nào.
"Anh thì có thể có chuyện gì, chỉ là muốn ở cùng mà thôi."
Lý Anh Ninh có chút lấy lại tinh thần, "A? Cùng…… Cùng em?"
"Ừ." Cao Lễ Hành nói: "Anh Anh, buổi tối em có thể lại đây một chuyến không, anh đi đón em."
Trái tim Lý Anh Ninh mạnh nhảy dựng, lại nhanh miệng, "Có chứ có chứ, ca anh đừng lại đây, em tự mình đi là được rồi."
"Đừng có gấp, cơm nước xong lại đến."
Tuy rằng Cao Lễ Hành nói như vậy, nhưng Lý Anh Ninh sao có thể không nóng nảy, cậu ngồi không được, nói với người nhà liền đến nhà Cao Lễ Hành. Cũng là Cao Lễ Hành hiểu cậu, nghe được có người ấn chuông cửa liền biết là ai.
"Sao lại vội vàng như vậy?" Cao Lễ Hành lau đi mồ hôi trên trán Lý Anh Ninh.
Lý Anh Ninh yên lặng nhìn Cao Lễ Hành, cậu do dự một hồi, vẫn là nói: "Ca, lá thư này anh xem rồi đúng không, anh……"
Cao Lễ Hành nắm tay Lý Anh Ninh, đưa cậu vào trong phòng khách. "Tối hôm qua chính là bởi vì cái này cho nên không ngủ đủ sao?"
Lý Anh Ninh nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cậu một lần nữa treo lên nụ cười, mềm giọng nói: "Đúng vậy, một ngày hôm nay em cảm giác đặc biệt mệt."
Cao Lễ Hành sờ sờ mặt cậu, "Anh Anh, cám ơn em."
"Kỳ thật điện thoại cũng có thể, nhưng anh muốn nói trực tiếp cho em, anh không ngại."
Lý Anh Ninh cười, "Em chính là biết anh sẽ không để ý mới có thể nói cho anh."
Lý Anh Ninh ghé vào lòng Cao Lễ Hành, gối lên trước ngực hắn, nghe tiếng tim đập từ ngực hắn. "Anh cảm giác em là quái vật sao?" Lý Anh Ninh hỏi.
Cao Lễ Hành ôm chặt cậu, nhẹ nhàng hôn vành tai của cậu, "Em là bảo bối của anh."
Trong lòng hắn có một cánh cửa, bên trong đong đầy yêu thương với bảo bối của hắn.
Nghỉ đông cấp ba đặc biệt muộn, hơn nữa chỉ có hơn mười ngày nghỉ. Buổi chiều nghỉ hôm đó, Lý Anh Ninh đến học đường đón Cao Lễ Hành.
Lúc này thời tiết đã rất lạnh, cậu bọc khăn quàng lớn, đứng ở dưới tầng năm ba đợi người.
Học sinh đã để hành lí ở bên dưới, chỉ chờ giáo viên dặn dò một hồi an toàn là có thể rời đi.
Lý Anh Ninh tựa vào trên tường, nhàm chán dùng chân di theo hoa văn trên sàn. Lúc này trong hành lang đã có tiếng học sinh truyền đến, Lý Anh Ninh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn liền thấy được Cao Lễ Hành.
"Ca ca." Lý Anh Ninh đợi Cao Lễ Hành đến gần, tiến lên kéo lại tay hắn. Cao Lễ Hành sờ sờ tay cậu, lạnh băng.
"Sao lại không đeo găng tay?"
"Rất phiền, nhét ở trong túi áo là được a."
Cao Lễ Hành cầm tay Lý Anh Ninh chà xát, sau đó bỏ vào trong túi áo của mình. Túi áo của hắn vừa to vừa ấm, còn có lông dê mềm ấm ở bên trong, thực thoải mái.
"Nhìn kìa nhìn kia, anh đây một người lớn tướng ở đây, đều có thể không nhìn đến, là sao thế này a?"
Lý Anh Ninh nghiêng đầu nhìn Trương Hành Lam, cười hì hì nói: "Tam ca, sao anh còn chưa tìm bạn gái thế, chỉ biết dính vào người chúng em, sẽ bị trời phạt đó."
"Thôi đi quỷ sứ, chú nghĩ rằng anh giống chú chắc, giai đoạn này còn tìm bạn gái, anh còn có thể sống không."
Hành lí của Cao Lễ Hành và Trương Hành Lam đều không nhiều, một vali hành lí là đủ. Bởi vì qua hai ngày Lý Anh Ninh liền phải về nhà, Trương Hành Lam cũng không làm bóng đèn của họ, dặn Cao Lễ Hành bảo hắn nhớ rõ qua hai ngày đến nhà hắn ăn cơm liền đi.
Trở lại nhà Cao Lễ Hành, mũi Lý Anh Ninh đều đông lạnh đến hồng hồng, Cao Lễ Hành hôn hôn chóp mũi của cậu, đi phòng bếp chuẩn bị thức uống nóng cho cậu. Lý Anh Ninh đối với nhà của Cao Lễ Hành đã quen thuộc vô cùng, treo áo khoác xong liền ườn người bọc chăn trên sô pha.
"Ca ca, anh muốn học trường nào vậy?" Việc này Lý Anh Ninh lúc trước đã hỏi qua Cao Lễ Hành, song lúc đó Cao Lễ Hành còn chưa quyết định, này nghỉ đông không chỉ là nghỉ ngơi, còn muốn suy xét mấy vấn đề này mới được.
Lý Anh Ninh trong lòng không lo lắng là giả.
"Còn chưa xác định, đợi thi đại học xong đã." Cao Lễ Hành tuy rằng xác định muốn học gì, nhưng cụ thể là học ở đâu thì còn phải đợi thành tích.
Lý Anh Ninh gật gật đầu, tạm thời đem vấn đề này để qua một bên.
"Cho dù là yêu xa, em cũng không sợ, em có thể đi tìm anh." Lý Anh Ninh ngồi ở trên đùi Cao Lễ Hành, cậu thật sự là tương đối nhỏ so với Cao Lễ Hành, hoàn toàn có thể vùi vào trong lòng Cao Lễ Hành.
"Nói bừa cái gì, em cũng phải học năm ba, bé ngốc."
"Vậy thì em sẽ thi đến thành phố đó, trường học đó." Lý Anh Ninh không tin cái gọi là tốt nghiệp tức là chia tay, tình cảm của cậu thì tự cậu phải nắm chắc.
Cao Lễ Hành sờ sờ đầu của cậu, Lý Anh Ninh ngoan ngoãn uống xong ca cao nóng, sau đó hôn một cái lên cằm Cao Lễ Hành. Cao Lễ Hành nâng nách cậu lên, ôm lấy cậu, hai người mặt đối mặt ngồi.
Lý Anh Ninh vừa uống xong đồ uống, miệng còn có hương vị ngọt ngào, cậu giống như là bánh ngọt mềm mại, vừa ngọt vừa mềm.
Lý Anh Ninh bị hôn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hắn gối lên vai Cao Lễ Hành cọ cọ.
Hai người dựa sát vào một hồi, Lý Anh Ninh đột nhiên nói thầm bên tai hắn một câu. Trong mắt Cao Lễ Hành hiện lên ý cười.
"Sao đột ngột như vậy?"
"Em cũng không biết a." Giọng Lý Anh Ninh càng ngày càng nhỏ, lông mi cậu chớp chớp, lại đột nhiên ngẩng đầu, nói: "Ấm no sinh dâʍ ɖu͙©, với anh cùng một chỗ em mới có phản ứng a, ở tuổi này của em không phải là bình thường sao?"
"Em còn nhỏ, như vậy sẽ làm hư thân thể."
"Không phải là còn kém mấy tháng trưởng thành sao?" Lý Anh Ninh đặc biệt chán ghét Cao Lễ Hành như vậy, cậu hừ hừ, lui về phía sau, rầu rĩ nói: "Anh còn như vậy em sẽ mất hứng."
Nào có mất hứng còn báo trước như vậy.
Cao Lễ Hành bật cười, nhưng không nên ở trước mặt Lý Anh Ninh biểu hiện ra ngoài, hắn hôn đỉnh đầu Lý Anh Ninh, dỗ nói: "Biết rồi, không cười."
Tính tình của Lý Anh Ninh tới cũng nhanh đi cũng nhanh, hơn nữa cậu cũng không phải thật sự tức giận, được dỗ một hồi là xong. "Anh giúp em." Cậu làm nũng nói.
Cao Lễ Hành không có biện pháp với cậu, ôm cậu đứng lên trở về phòng. Lý Anh Ninh còn nói: "Anh rõ ràng cũng có phản ứng, còn chỉ nói em."
"Được, không nói em." Cao Lễ Hành theo lời cậu.
Một lát sau, trong phòng liền truyền ra đến ẩn ẩn tiếng khóc nức nở. Đôi chân vừa trắng vừa dài của Lý Anh Ninh gác lên vai Cao Lễ Hành, cậu bởi vì vừa mới cao trào, cho nên người có chút choáng vựng hồ hồ.
"Có phải là anh lén em xem phim hay không?" chân Lý Anh Ninh đạp trước ngực Cao Lễ Hành, áo trên người cậu còn mặc nguyên, thế nhưng phía dưới đã là trần trụi.
Cao Lễ Hành nắm lấy mắt cá chân của cậu, nói: "Không có."
"Không có tại sao anh có thể như vậy." Lý Anh Ninh tựa vào đầu giường, ngón tay Cao Lễ Hành ở ngoài nữ huyệt nhẹ nhàng xoa, cậu nhẹ nhàng rêи ɾỉ, chẳng qua cậu hiện tại không trưởng thành, Cao Lễ Hành nhiều nhất giúp cậu sờ sờ mà thôi.
Bọn họ hai nam nhân mỗi ngày đều cùng một chỗ lại hôn lại ôm, có phản ứng cũng là bình thường, nhưng vẫn chưa chân chính làm qua.
Cao Lễ Hành đứng dậy, Lý Anh Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, cậu có chút mệt mỏi, "Ông xã, em muốn ăn thịt." Lý Anh Ninh hữu khí vô lực nói.
Từ lúc cùng Cao Lễ Hành thân thiết, đôi khi cậu gọi Cao Lễ Hành như vậy để trêu hắn, thường xuyên qua lại liền nghiện, cảm giác xưng hô này đặc biệt thân mật.
Cậu nói thầm không đến một hồi liền thϊếp đi, Cao Lễ Hành từ WC đi ra, nhét cậu vào trong chăn, thẳng đến làm tốt cơm mới gọi cậu dậy.
Đến học kỳ sau, Cao Lễ Hành càng bận rộn, cơ hồ không có ngày nghỉ, cho dù là có, cũng đều là về nhà nghỉ ngơi. Lý Anh Ninh đau lòng hắn, cho nên đều là lúc Cao Lễ Hành có thể nghỉ ngơi thì đến nhà hắn. Nói với cô cô là đến nhà bạn ở, một tháng mới một lần như vậy, hơn nữa là hai nam sinh, Lý Anh Ninh lại giấu chuyện Cao Lễ Hành là học sinh năm ba, cũng là không sao.
Đợi đến lúc chân chính thi đại học, khẩn trương ngược lại là Lý Anh Ninh, đêm trước thi đại học cậu thậm chí mất ngủ. Bởi vì trường học chính là địa điểm thi, cho nên học sinh đều nghỉ. Lý Anh Ninh sáng sớm đã mua bữa sáng cho Cao Lễ Hành, vẫn chờ ở ngoài trường học. Kỳ thật chính cậu cũng phải thi, ngay sau khi thi đại học, chỉ là cậu đã sớm chuẩn bị tốt, lại cả trái tim đều ở trên người Cao Lễ Hành, cho nên cũng không để ở trong lòng.
Mãi cho đến hai ngày thi đại học chấm dứt, Lý Anh Ninh mới thả lỏng trái tim, trái lại Cao Lễ Hành một bộ thái độ bình thường, liền biết được tâm trạng không tồi, thành tích cũng khẳng định sẽ không kém.
Còn lại một tháng, Lý Anh Ninh cùng Cao Lễ Hành lại là hoán đổi tình huống. Bởi vì Cao Lễ Hành đã nghỉ, Lý Anh Ninh còn muốn tiếp tục lên lớp, cho nên bình thường đều là Cao Lễ Hành cùng cậu, có ngày nghỉ bọn họ cũng có thể đi ra ngoài chơi.
Thành tích của Cao Lễ Hành và Trương Hành Lam đều không kém, thi đậu trọng điểm là nhất định, hơn nữa đều đi lên bảng vàng danh dự. Hai người họ chọn đều là thể dục chuyên nghiệp, thế nhưng điểm văn hóa cũng không tồi. Biểu ngữ tờ rơi các loại tuyên truyền đều có hai người họ, điều này làm cho Lý Anh Ninh kiêu ngạo vô cùng, hận không thể nói cho mọi người bạn trai của cậu vĩ đại như vậy, nhưng hưng phấn như vậy cũng chỉ có thể nói cho Thái Liên Liên để phát tiết.
Chân chính đánh vỡ hưng phấn của Lý Anh Ninh là khi biết trường Cao Lễ Hành trúng tuyển.
Khi đó Lý Anh Ninh đang ở trong nhà Cao Lễ Hành, cậu đang chơi trò chơi, Cao Lễ Hành ở phòng bếp. Di động của hắn đặt lên bàn, đột nhiên màn hình sáng lên, Lý Anh Ninh theo bản năng liếc mắt một cái, liền nhìn đến nội dung tin tức là chúc mừng Cao Lễ Hành trở thành tân sinh viên trường họ.
Lý Anh Ninh ngây ngẩn cả người.
"Ca…… Ca, anh trúng tuyển ."
Cao Lễ Hành từ phòng bếp đi ra, "Anh Anh, em gọi anh à?"
Lý Anh Ninh cầm điện thoại đưa qua.
Cao Lễ Hành mở di động ra, nhìn đến trường học trong tin tức, trong lòng cũng là trầm xuống.
Trường học này không phải không tốt, tương phản nó chính là trọng điểm, hơn nữa chuyên nghiệp mà Cao Lễ Hành chọn cũng rất tốt. Lúc trước Cao Lễ Hành chọn trường này bởi vì ôm theo tâm tính thử một lần, bởi vì dựa theo năm học vừa rồi, điểm của trường này hơi cao, mà lúc chọn nguyện vọng, trường học đều đề nghị học sinh phải liều một phen, cho nên Cao Lễ Hành mới đặt ở nguyện vọng đầu, lại không nghĩ rằng thế nhưng trúng tuyển.
Trường học này và thành phố này, một nam một bắc, chênh lệch không phải bình thường.
Cao Lễ Hành âm thầm thở dài một hơi, hắn ngồi ở bên người Lý Anh Ninh, cầm tay cậu. Lý Anh Ninh phục hồi tinh thần, cười cười với hắn, "Ca, chúc mừng anh."
"Anh trở về gặp em." Cao Lễ Hành đột nhiên nói.
Lý Anh Ninh kéo kéo khóe miệng, nói: "Dù sao kiểu gì cũng là yêu xa, sợ cái gì. Đến, để em nhìn lại tên trường học của anh, một năm sau em đi tìm anh."
"Ừ."
Cao Lễ Hành biết Lý Anh Ninh là miễn cưỡng cười vui, nhưng này đã là kết quả, Lý Anh Ninh cũng không muốn chuyện vui này biến chất. Cậu điều chỉnh tâm tình của mình, lại biến trở về như trước kia, nói muốn gọi điện thoại khoe cho Trương Hành Lam.
Trương Hành Lam cùng Cao Lễ Hành chọn giống trường học, bọn họ thành tích kém không bao nhiêu, cũng trúng tuyển. Hắn biết tâm tình Lý Anh Ninh khẳng định sẽ không tốt, còn chọc cười nói hắn có thể giúp Lý Anh Ninh giám thị, không để hắn đi ra ngoài tìm bé trai.
Lý Anh Ninh nhân cơ hội nói muốn Trương Hành Lam mời khách, Trương Hành Lam cũng đáp ứng.
Cao Lễ Hành đầu tháng chín khai giảng, lúc đi Lý Anh Ninh còn đang lên lớp, Lý Anh Ninh nhận được tin nhắn của Cao Lễ Hành liền một người chui ở trong chăn khóc một hồi.
Trong lòng cậu có áp lực, nhất định phải thi đậu trường học của Cao Lễ Hành, cho dù không phải cùng trường cũng muốn cùng thành phố. Kỳ thật thành tích của cậu vẫn không tồi, nhưng ở dưới áp lực thì thành tích của cậu sẽ phát huy thất thường. Khi đó cấp ba cải cách, biến thành ấn theo thành tích phân ban trọng điểm, thi một lần liền đổi một lần lớp, cho dù ngồi ở ban trọng điểm, kì thi tiếp theo cũng có thể rời đi.
Lý Anh Ninh ở trong một lần thi trượt khỏi top một trăm, chuyển đến ban phổ thông.
Cậu ở trường học không nói một lời, thế nhưng lúc cùng Cao Lễ Hành nói chuyện phiếm lại rất sáng sủa, vẫn là Anh Anh trước kia, thế nhưng sau khi treo điện thoại liền lại âm u.
Thái Liên Liên lo lắng trạng thái này của cậu, bởi vì Lý Anh Ninh không cho anh số điện thoại của Cao Lễ Hành, anh liền thừa dịp Lý Anh Ninh không chú ý vụиɠ ŧяộʍ xem di động, gọi điện cho Cao Lễ Hành nói chuyện này.
"Học trưởng cao, tôi hi vọng anh khuyên nhủ Tiểu Ninh, nó khẳng định là chỉ nghe anh." Thái Liên Liên nghĩ đến bộ dáng bây giờ của Lý Anh Ninh, khổ sở trong lòng, "Nó bây giờ từng ngày từng ngày, cơm cũng không chịu ăn đàng hoàng, trước mặt người lớn còn rất bình thường, theo tôi nói chuyện chỉ có câu được câu không, thời điểm vui vẻ duy nhất chính là trò chuyện với anh."
Cao Lễ Hành lẳng lặng nghe, thật lâu sau mới nói: "Tôi biết rồi."
Thái Liên Liên đột nhiên có chút hoảng hốt, nhưng anh cũng nghĩ không ra nguyên cớ liền cúp máy. Anh chưa từng yêu đương, không hiểu loại tình huống này là sao thế này, liền cảm giác chỉ cần Cao Lễ Hành khuyên nhủ Lý Anh Ninh là được, cũng cất loại hoảng hốt này ở đáy lòng.
Lại là một lần nghỉ đông, lần này đổi lại là Lý Anh Ninh nghỉ muộn. Cao Lễ Hành nguyên bản là trực tiếp về nơi ở của ba mẹ mình, sau đó lại cùng nhau ra nước ngoài. Tết âm lịch năm nay nhà họ muốn sang nước ngoài, này cũng là vì phối hợp anh hai ở Pháp, nhưng ngày Lý Anh Ninh nghỉ hắn lại ngồi máy bay chạy trở về.
Nửa năm này, Cao Lễ Hành cũng trở về đi tìm Lý Anh Ninh hai ba lần, ngay cả như vậy, lúc nhìn thấy Cao Lễ Hành thì Lý Anh Ninh vẫn là cao hứng vô cùng.
"Ca ca, hay là em nói với mẹ là ở lại vài ngày nha, bằng không chờ đến hết năm, em lại phải đi học."
Lý Anh Ninh đi theo phía sau Cao Lễ Hành, biến thành cái đuôi nhỏ, Cao Lễ Hành đi đâu cậu đi đó. "Ca ca, không vội, ngồi xuống bồi bồi em."
Cao Lễ Hành rửa sạch hoa quả, đây đều là Lý Anh Ninh thích ăn.
Bọn họ ngồi trên sô pha, tựa như trước kia, Lý Anh Ninh nằm ở trong lòng Cao Lễ Hành nói không ngừng.
Nói nói, Lý Anh Ninh liền nở nụ cười, "Ông xã, ông xã?"
"Ừ?" Cao Lễ Hành sờ sờ đầu của hắn.
"Em chỉ là cảm giác đã lâu không gọi anh như vậy." Lý Anh Ninh treo ở trên người Cao Lễ Hành, "Anh có nhớ em không, em rất nhớ anh a."
"Anh cũng nhớ em." Cao Lễ Hành nói.
Lý Anh Ninh cười đến ánh mắt loan thành vầng trăng non.
"Anh Anh." Cao Lễ Hành kêu cậu.
"Dạ?"
"Em ở trường học thế nào?"
Ánh mắt Lý Anh Ninh lóe lóe, "Rất tốt a, vẫn bình thường mà."
"Anh Anh, anh không hi vọng em có áp lực quá lớn."
Lý Anh Ninh ngồi thẳng lên, "Em không có áp lực gì, anh cũng không phải không biết thành tích của em, vẫn luôn rất tốt."
Cao Lễ Hành lẳng lặng nhìn cậu, Lý Anh Ninh bỗng nhiên có chút nôn nóng. "Được rồi, thành tích của em trượt một ít." Trên thực tế là trượt rất nhiều, "Nhưng học kỳ sau em sẽ bổ sung."
"Anh không muốn em bởi vì anh khiến em tạo áp lực cho mình."
"Em thật sự không có việc gì a, ca anh chuyện bé xé ra to."
Cao Lễ Hành ép cậu nhìn thẳng vào mình, "Anh Anh……"
Lý Anh Ninh nhìn hắn, nụ cười trên môi chậm rãi thu liễm, cậu giãn ra một hơi, nói: "Đúng, trạng thái của em không tốt lắm, thế nhưng tiếp qua một đoạn thời gian, em có thể điều chỉnh tốt."
Cao Lễ Hành nói: "Em quá để ý mình về sau thi đến chỗ nào, đối với em thực bất lợi."
Lý Anh Ninh nhíu mày, lần đầu tiên cảm giác Cao Lễ Hành nói lời đáng cười, "Anh cảm giác em sai sao?"
Cao Lễ Hành sửng sốt một chút, "Anh không cảm giác em sai, anh thực lo lắng em."
"Vậy anh có thể đừng lấy giọng điệu này nói chuyện với em có được không?" Lý Anh Ninh đứng lên, "Không sai, em đích xác quá để ý thành tích, em có thể làm sao đây? Em không muốn ở trước mặt anh biểu hiện ra mình nôn nóng, không phải là muốn khiến anh không cần lo lắng, em cũng không muốn nghe an ủi của anh."
Lý Anh Ninh cảm hỏa trong lòng càng thiêu càng vượng, đồng thời cậu cũng hiểu được mình thực ủy khuất, "Em và anh không giống nhau, lúc ấy em cùng anh, anh có thể tâm không tạp niệm. Bây giờ thì sao? Là em muốn tới chỗ anh, anh bảo em không cần có áp lực lớn như vậy?"
Những lời này nói ra, Lý Anh Ninh lập tức ngốc lăng.
Ý cậu cũng không phải như thế, cậu không muốn chỉ trích Cao Lễ Hành, này cùng Cao Lễ Hành có liên quan gì? Lời này của cậu đem quan tâm của Cao Lễ Hành toàn bộ phủ định, cũng làm cho tình cảm một năm trước của họ mờ nhạt.
"Xin…… Xin lỗi, ca, em không phải có ý đó……" Lý Anh Ninh nói năng lộn xộn, cậu không biết mình cũng sẽ nói ra lời như vậy.
Cao Lễ Hành thực bình tĩnh, nhưng hắn càng bình tĩnh Lý Anh Ninh càng áy náy, mũi cậu từng đợt chua xót, cơ hồ muốn khóc lên.
"Anh Anh, không phải là tình cảm ép buộc em, không đáng."
Cao Lễ Hành đứng lên, lau nước mắt của Lý Anh Ninh, "Nhất là giai đoạn này. Em nói không sai, là anh rất tự cao, anh không có quyền ở phía sau nói những lời vô nghĩa này." Cao Lễ Hành nói chuyện giọng cực nhẹ, là hắn ôn nhu với Lý Anh Ninh.
"Chúng ta tạm thời tách ra một đoạn thời gian đi."
Lý Anh Ninh cùng Cao Lễ Hành chia tay.
Thái Liên Liên nhận được điện thoại của Cao Lễ Hành, ra tiểu khu đón Lý Anh Ninh. Cao Lễ Hành trước từ trên xe taxi xuống dưới, giúp Lý Anh Ninh cầm hành lý, hắn nắm tay Lý Anh Ninh, mãi cho đến trước mặt Thái Liên Liên.
"Học trưởng……" Lúc này Thái Liên Liên còn cái gì cũng không biết.
"Đưa Anh Anh trở về, tôi phải đi trước, trong khoảng thời gian này phiền cậu."
"Không có không có." Thái Liên Liên nhanh chóng nói.
Cao Lễ Hành nhìn Lý Anh Ninh, lại lần nữa cầm tay cậu, sau đó mới ngồi xe taxi. Xe taxi lăn bánh, nghênh ngang mà đi.
Thái Liên Liên cẩn thận giật giật áo Lý Anh Ninh, "Tiểu Ninh?"
Lý Anh Ninh quay đầu nhìn anh, Thái Liên Liên hoảng sợ. Sắc mặt Lý Anh Ninh thật sự rất không tốt, hốc mắt toàn bộ đều là hồng, chớp mắt một cái đều có thể lăn xuống nước mắt.
Thái Liên Liên chân tay luống cuống, Lý Anh Ninh lúc này mở miệng, nói: "Về thôi." Giọng khàn khàn.
"À, ồ, được, chúng ta về."
Thái Liên Liên đỡ Lý Anh Ninh, lôi kéo hành lý của cậu cùng nhau về nhà. Lý Anh Ninh nhốt mình vào trong phòng, Thái Liên Liên ở cửa đứng một hồi, nghe được tiếng khóc cực lực áp chế.
Chỉ là đến ngày hôm sau, Lý Anh Ninh đã tốt lên, trừ ánh mắt có chút sưng, một chút đều nhìn không ra khác thường.
Cậu lại biến trở về Lý Anh Ninh trước kia.
Thành tích của Lý Anh Ninh lại hồi phục tiêu chuẩn trước kia, lấy được thành tích rất tốt, cuối cùng thi đại học, so với mục tiêu trước kia cao hơn hơn mười điểm.
Lúc điền nguyện vọng, Thái Liên Liên lại gần xem, đầu tiên là kỳ quái vì sao Lý Anh Ninh muốn chọn trường học này. Cũng không phải nói trường học không tốt, chỉ là địa phương rất xa. Ngay sau đó, anh liền cảm giác trường học này thập phần quen mắt.
Lại sau đó, Thái Liên Liên liền hiểu ra.
"Làm gì thế, nhìn lén nguyện vọng của em." Lý Anh Ninh đẩy ra Thái Liên Liên đầu.
"Aiz, Tiểu Ninh, em muốn đi tìm……"
"Tìm ai? Em chỉ là cảm giác trường học này cũng được." Lý Anh Ninh click một cái liền đóng trang web.
Thái Liên Liên thấy cậu như vậy, cũng lười đi vạch trần cậu, tự mình lảo đảo trở về, chỉ còn lại Lý Anh Ninh ngẩn người với trang web giới thiệu trường học.
Lý Anh Ninh không hề thua kém trúng tuyển, cho dù cậu đoán được kết quả, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu đầu tiên là thông báo cho người trong nhà, lại lén lút nhắn tin cho một người, nói cho hắn mình trúng tuyển .
"Chúc mừng chúc mừng."
Lý Anh Ninh do dự một chút, lại gửi tin tức qua, "Tam ca, anh ấy gần đây thế nào?"
"Vẫn như trước kia, nhưng mà nếu chú lại không đến, không chừng nó sẽ bị bé trai câu đi."
"Bé trai nào, ai câu anh ấy?!!!!" Lý Anh Ninh tức giận đến nỗi đánh một đống dấu chấm than, mới nửa năm mà thôi, sao lại có bé trai?
"Vẫn đều có bé trai, nhưng chú yên tâm, nó cũng không phản ứng, hơn nữa Tam ca giúp chú nhìn chằm chằm."
"Em đã biết trước anh ấy sẽ không phản ứng." Lý Anh Ninh một lần nữa vui vẻ lên.
"Loại chuyện này nói cũng không đúng, lúc ấy nó nói tạm thời tách ra, song này cũng là tách ra, không làm hòa đều là rất nguy hiểm." Trương Hành Lam cố ý đùa cậu.
"Hứ!" Lý Anh Ninh căm giận gửi đi, không hề xem di động.
Đợi lúc khai giảng, Lý Anh Ninh xuống máy bay, sân bay có bus đến trường, học trưởng học tỷ đến đón tân sinh viên đều chờ ở cửa.
Lý Anh Ninh nâng hành lý, cậu bây giờ hoảng thật sự, trong đầu đều là chờ một chút nhìn thấy người kia nên làm cái gì bây giờ.
Trương Hành Lam nói lúc đến trường học sẽ đón cậu, không chừng hắn sẽ tới cùng.
Bởi vì nghĩ chuyện khác, Lý Anh Ninh không nhìn đường, thẳng tắp đâm vào lòng người khác.
"Ngại quá." Lý Anh Ninh cúi đầu nói xin lỗi, vừa định vòng qua người này đi về phía trước, liền nghe đến một tiếng cười nhẹ.
Lý Anh Ninh dừng lại tại chỗ.
"Đây cũng là học đệ mới đến của trường mình à?" Một nữ sinh cầm biểu ngữ đi tới hỏi.
"Ừ, tôi phụ trách dẫn em ấy là được."
"Vậy cũng được." Nữ sinh không chú ý đến không khí kì quái giữa hai người, gật gật đầu rời đi.
"Đi thôi." Cao Lễ Hành tiếp nhận hành lí trên tay Lý Anh Ninh, Lý Anh Ninh không lưu ý, nhẹ buông tay khiến cho hắn cầm đi.
Lý Anh Ninh đi theo sau Cao Lễ Hành, theo dõi cái gáy của hắn, càng nhìn càng dỗi, nhưng không dời mắt được.
Nửa năm qua, cậu cùng Cao Lễ Hành không liên hệ lại, chỉ từ Trương Hành Lam bên kia biết được chuyện của hắn. Giận nhất là Cao Lễ Hành gọi điện thoại cho Thái Liên Liên, cũng không muốn nhắn tin cho cậu. Tuy rằng hai người bọn họ là chia tay, song này là chia tay ngắn a !
Chia tay còn là hắn nhắc đến!
Nghĩ đến chuyện này, Lý Anh Ninh càng giận.
Cao Lễ Hành không đưa Lý Anh Ninh ngồi xe của trường, mà là gọi một xe taxi khác.
Bọn họ hai người một bên một chỗ ngồi, không khí xấu hổ đến nỗi làm cho tài xế cứ nhìn qua kính chiếu hậu.
Lúc muốn xuống xe, Cao Lễ Hành mở miệng, "Anh Anh……"
"Học trưởng, tôi tên là Lý Anh Ninh." Lý Anh Ninh lạnh lùng nói.
Cao Lễ Hành cười cười, nói: "Học đệ, đợi lát nữa anh có việc, sẽ có một học trưởng khác đến đưa em vào kí túc xá."
Cái gì? Chuyện quan trọng nhất không phải cậu sao? Lý Anh Ninh kinh ngạc.
"Là chuyện trường học." Cao Lễ Hành còn nói.
Tâm tình Lý Anh Ninh lúc này mới tốt lên một ít.
Cậu ho khan một tiếng, nói: "Học trưởng không theo bạn gái, tới đón học đệ sao."
Cao Lễ Hành nói: "Anh cùng em ấy tạm thời tách ra."
Lý Anh Ninh trộm liếc hắn, "Tạm thời tách ra cũng là chia tay a, nếu học trưởng không nắm chắc, sẽ thực dễ dàng bị người thừa dịp chen chân." Lời này hoàn toàn là lời của Trương Hành Lam.
Cao Lễ Hành lại cười một tiếng, "Ừ, anh biết."
Biết anh còn không nói chuyện!
Lý Anh Ninh chán nản.
Xuống xe, Trương Hành Lam đã chờ ở cửa, Cao Lễ Hành đưa hành lí cho hắn, quay đầu sờ sờ đầu Lý Anh Ninh, "Có chuyện gì thì đi hỏi Lam, hoặc là gọi điện thoại cho anh."
Lý Anh Ninh ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Cao Lễ Hành đi về rồi, Trương Hành Lam chọt chọt Lý Anh Ninh, "Làm lành với ông xã của chú rồi?"
Lý Anh Ninh trừng hắn, "Thần kinh mới làm lành!"
Trương Hành Lam: "???"
Kết quả, trận chiến tranh lạnh nửa vời này chiến đến hơn nửa năm.