Học kì mới, Lý Anh Ninh phải về trường sớm mấy ngày. Sinh viên mới nhập trường tương đối phiền toái, họ cũng phải bàn giao ký túc xá, trước khi đi lại thu dọn một chút, mới không để lại cục diện rối rắm.
Đồ đạc linh tinh của Lý Anh Ninh tương đối nhiều, Cao Lễ Hành cùng cậu vào ký túc xá, cái này tương đương với việc cậu không cần động tay chân. Cũng chính là lúc này những người kí túc xá mới biết bạn trai của tiểu công chúa là ai.
Năm ba đã cơ bản không có tiết, nhưng này cũng không đại biểu Cao Lễ Hành có thể rảnh rỗi, ngược lại so với lúc trước còn bận rộn hơn. Lý Anh Ninh thông cảm hắn, chuyên tâm chuẩn bị tự mình dự thi, cho hắn thời gian rảnh rỗi.
Lý Anh Ninh không quên lời Tô Bất Ngôn nói, trở về trường học phải nói cho anh, đợi sau khi mọi chuyện đã sắp xếp xong xuôi, cậu liền liên lạc với Tô Bất Ngôn, hẹn thời gian đi ra gặp mặt.
"Thật đúng là nắng hạn gặp mưa rào, xem ra anh trong khoảng thời gian này rất dễ chịu a." Lý Anh Ninh vừa thấy đến Tô Bất Ngôn liền chậc chậc nói.
Tô Bất Ngôn khẩn trương xem xem bốn phía, "Cậu nói nhỏ chút, có thể điệu thấp chút không hả."
Lý Anh Ninh buông ống hút ra, híp mắt quét Tô Bất Ngôn trên dưới một vòng. Tô Bất Ngôn vốn đã dễ nhìn, tinh xảo giống như tiểu thiếu gia nhà ai được nuông chiều, hiện tại có tự chủ, càng là dưỡng đến hận không thể để người một ngụm nuốt.
Tô Bất Ngôn mở menu ra, phục vụ rót một ly nước ấm cho anh. Tô Bất Ngôn gọi một ly trà sữa, lại muốn một đĩa đồ ăn vặt.
Lý Anh Ninh cong khóe miệng, vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười.
Tô Bất Ngôn thấy khó hiểu, "Cậu cười cái gì?"
"À…… Em đã biết, anh tương đối thích hợp kí©ɧ ŧɧí©ɧ."
"Kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì?" Tô Bất Ngôn không rõ ràng cho lắm, theo tầm mắt Lý Anh Ninh cúi đầu nhìn cổ của mình mới phản ứng lại, cả khuôn mặt nhất thời hồng lên.
"Oa, hai người, lợi hại."
Tô Bất Ngôn kéo cổ áo cao lên, che dấu vết trên cổ.
"Đây không giống như là dấu hôn, hai người còn chơi loại này cơ…… Thoải mái không?"
"Rất…… Thoải mái." Tô Bất Ngôn thấp giọng nói, vừa nghĩ đến đêm qua, anh liền xấu hổ.
Lý Anh Ninh như có chút đăm chiêu gật đầu, "Em đây cũng muốn cùng ông xã thử xem xem."
Tô Bất Ngôn uống một ngụm nước, vốn là tưởng hạ nhiệt độ, nhưng trong chén là nước ấm, còn có hơi nóng đầu lưỡi. Anh "Phù" một tiếng, còn nói: "Hai người nếu không có kinh nghiệm, vẫn là từ từ đến…… Đạo cụ rất quan trọng, miễn cho lúc trói buộc làm cậu bị thương."
Lý Anh Ninh lại cười, "Xem xem, giờ đã lấy thân phận người từng trải truyền thụ kinh nghiệm cho em. Không đơn giản, không đơn giản."
Tô Bất Ngôn bị Lý Anh Ninh cười đến cả người nổi da gà, trừng mắt nhìn cậu một cái. Nhưng bộ dáng của anh vốn đã không lực sát thương, trừng người khác rất giống làm nũng.
Hai người uống này nọ, nói chuyện phiếm, Lý Anh Ninh bên này đột nhiên nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, cũng chỉ có thể tan như vậy.
Tô Bất Ngôn ngồi ở quán cà phê một hồi, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, tìm đến WC, tìm một gian đi vào.
Tô Bất Ngôn ngồi ở trên nắp bồn cầu, cầm di động suy nghĩ một hồi, vẫn là run run rẩy rẩy gửi tin nhắn cho Trang Thu Phẩm, nói cho hắn, bây giờ anh đã ở một mình.
Tô Bất Ngôn thu hồi di động, hít sâu một hơi, từ trong bao cầm ra một cái hộp nhỏ, từ bên trong đổ ra một trứng rung.
Tối hôm qua trước khi ngủ, anh cũng không biết sao lại hồ đồ đáp ứng Trang Thu Phẩm sẽ mang cái này đi ra ngoài. Nhưng cũng chỉ là lúc đang làʍ t̠ìиɦ, anh thật là đầu óc trống rỗng, Trang Thu Phẩm nói cái gì là làm cái đó.
Cởϊ qυầи, Tô Bất Ngôn đầu tiên là cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó mới tách chân ra, nhẹ nhàng mà lộng lộng mặt sau.
Hôm nay sáng dậy anh cùng Trang Thu Phẩm làm qua một lần, cho nên hậu huyệt cũng không khó mở rộng. Tô Bất Ngôn nghĩ nghĩ, dứt khoát đặt một chân lên nắp bồn cầu, ngón tay đè ngoài hậu huyệt, cắm vào một ngón tay đầu tiên.
Thân thể anh đã sớm bị Trang Thu Phẩm dạy dỗ thành bộ dáng hắn muốn, cho dù bây giờ làm ra việc xấu hổ như thế, thế nhưng cũng sẽ cảm giác được kɧoáı ©ảʍ.
Nếu là một tháng trước, anh tuyệt không có khả năng nghĩ đến mình sẽ ở bên ngoài làm việc như vậy……
Tô Bất Ngôn nửa là thầm oán nửa là thẹn thùng, bắt đầu cắm vào ngón tay thứ hai.
Bên trong hậu huyệt vừa ướt vừa nóng, Tô Bất Ngôn đâm chọc một hồi, liền cầm trứng rung lên, đặt một đầu ở huyệt khẩu chậm rãi đưa vào.
Trứng rung này là Trang Thu Phẩm mới mua, đầu không lớn, sờ cũng mềm mềm, nhưng là nguyên nhân vì như vậy, ngược lại hơi khó đưa vào, ma sát huyệt khẩu, khiến Tô Bất Ngôn suýt nữa rêи ɾỉ lên tiếng.
Tô Bất Ngôn cắn môi dưới, hô hấp mới đầu nhẹ nhàng thong thả trở nên trầm trọng rất nhiều.
Miệng huyệt càng ướŧ áŧ so với lúc trước, bên trong cảm nhận được ý ngứa, đã khẩn cấp chảy nước. Tô Bất Ngôn chỉ có thể một tay tách mở phiến mông, một tay dùng lực, nhét trứng rung vào trong.
Làm xong hết thảy, trên mặt Tô Bất Ngôn cũng đã phủ đầy đỏ ửng, thân thể run rẩy không ngừng.
Gian phòng nhỏ hẹp đột nhiên vang lên tiếng chung di động, Tô Bất Ngôn hít hít mũi, từ trong túi lấy di động ra, thấy là Trang Thu Phẩm gọi tới, không khỏi có chút ủy khuất.
Tô Bất Ngôn không dám lên tiếng, chỉ dùng giọng mũi "A lô" một tiếng, cũng không biết Trang Thu Phẩm có nghe hay không.
"Bảo bối, đã làm xong?"
Tô Bất Ngôn lại là nhỏ giọng "Dạ" một chút, anh bất an xê dịch mông.
"Đừng sợ, anh sẽ đến nhanh …… Trước khi anh đến, nếu nhịn không được, bảo bối có thể tự mình chơi một hồi."
Tô Bất Ngôn buồn bực, nhưng tính tình anh mềm mại, tức giận cũng chỉ hừ một tiếng, dừng ở bên tai giống như cào ngứa, làm trái tim người khác cũng nóng lên.
"Bảo bối, đeo tai nghe." Trang Thu Phẩm nhẹ nhàng cười một tiếng. Tô Bất Ngôn mím môi, vẫn là nghe lời cầm ra tai nghe, tuy rằng anh biết kế tiếp khẳng định không phải việc gì tốt đẹp.
"Bảo bối ngoan, em còn chưa mở ra chốt mở? Như thế em có cảm giác thoải mái không, hửm?"
Tô Bất Ngôn bên kia ngay cả giọng đều không có, nhưng Trang Thu Phẩm biết anh sẽ làm.
Quả nhiên, qua vài phút, Tô Bất Ngôn rên một tiếng ngắn ngủi.
"Đã bắt đầu động …… Bảo bối nhất định không đẩy mạnh đi, nó hiện tại tới gần cái miệng nhỏ nhắn động, bảo bối chỗ đó sợ ngứa nhất, có phải hay không?"
Tô Bất Ngôn kẹp chặt chân, bên trong hậu huyệt run lên co rút lại. Đúng như lời Trang Thu Phẩm, trứng rung bắt đầu ở trong huyệt rung động.
Trứng rung này có tần suất, đại khái một phút đồng hồ sẽ dừng lại mấy chục giây, nhưng chấn động tiếp theo càng kịch liệt hơn so với lần trước. Tô Bất Ngôn không biết điều này, anh vừa nhẹ nhàng thở ra, còn chưa kịp rút trứng rung ra, tiếp theo liền bắt đầu.
"A……" Tô Bất Ngôn theo bản năng hô nhỏ một tiếng, anh che miệng mình, lại cảm giác được trứng rung hình như lại càng vào sâu hơn.
"Bảo bối cảm thấy thoải mái không?" Trang Thu Phẩm dừng một chút, còn nói: "Miệng phía dưới của bảo bối da^ʍ nhất, giờ có cái gì cắm vào, khẳng định cao hứng đến chảy nước."
Tô Bất Ngôn nức nở một tiếng, toàn thân đều mềm thành một đoàn. Đích xác như lời Trang Thu Phẩm nói, hậu huyệt bắt đầu chảy nước, hơn nữa bên trong ngứa cực kỳ, trứng rung đυ.ng tới mỗi một nơi nộn nhục đều rung càng nhanh, nhưng thân thể này vẫn không thỏa mãn.
Trang Thu Phẩm thu hồi ngữ khí vừa dỗ vừa dụ, "Bây giờ cởi hết qυầи ɭóŧ ra."
Quần Tô Bất Ngôn còn nửa treo trên đùi, anh nghe lời cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ đi, tùy tay vứt sang một bên.
"Mở tần suất lớn nhất."
Tô Bất Ngôn không khỏi có chút chần chừ, thế nhưng anh đã quen lúc làʍ t̠ìиɦ nghe lời Trang Thu Phẩm, cho dù chần chừ cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Anh cầm lấy điều khiển từ xa, chỉnh tần suất thành lớn nhất.
Trứng rung ban đầu chỉ là rung nhẹ nhàng bỗng nhiên tăng cảm giác tồn tại, Tô Bất Ngôn dường như có thể nghe được tiếng ong ong của máy móc. Trứng rung càn quét qua vách tràng, Tô Bất Ngôn khó nhịn vặn vẹo thân thể, đều chỉ là khiến nó càng đâm vào trong.
"A a…… Ư…… Ngứa……"
"Không được lấy ra." Trang Thu Phẩm nói làm Tô Bất Ngôn dừng tay, anh sợ hãi nức nở một chút.
Trang Thu Phẩm tựa hồ mềm lòng, giọng hắn lại trở nên ôn nhu."Bảo bối không phải còn muốn lấy nó đến cao trào sao? Bây giờ có thể sờ sờ phía trước……"
Giọng Trang Thu Phẩm bốn phương tám hướng vây quanh Tô Bất Ngôn, anh an tâm hơn, cũng làm theo lời Trang Thu Phẩm, bắt đầu an ủi tính khí đã đứng thẳng.
"Giờ thì có thể sờ qυყ đầυ, bảo bối cũng thích như hậu huyệt phải không…… Muốn cầm trứng rung ra, đặt ở qυყ đầυ không?" Trong lời nói của Trang Thu Phẩm mang theo ý cười, Tô Bất Ngôn chớp mắt, lẩm bẩm: "Không muốn……"
Đại khái là đã thích ứng tần suất như vậy, Tô Bất Ngôn đã từ trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt hồi phục tinh thần.
Anh phun ra một hơi, tay tìm được phía sau, rút trứng rung ra ngoài một ít. Trứng rung vẫn đang rung đặt ở đầu ngón tay, ngứa ngáy từ ngón tay truyền đến đầu quả tim, làm anh đỏ mặt.