Mẹ Kế

Chương 7: Đại chiến “người - chó”

“Dịch tiểu thư, có thể nói cho tôi biết cô có suy nghĩ gì về việc chờ đợi trong sảnh lúc nãy không? Những thí sinh khác ít nhiều đều phàn nàn và suy đoán về việc chúng tôi đến muộn, mà cô là một trong số ít những người trầm mặc. Mặc dù công ty chúng tôi không cần nhân viên không nghe lời nhưng đồng thời cũng không cần người nhu nhược, chỉ biết cúi đầu nhẫn nhục!” Người đàn ông mỉm cười ra vẻ thân thiết nhưng vấn đề gã đưa ra rất xảo quyệt, thay vì là nói một vấn đề còn không bằng nói là ba vấn đề. Giờ đây Dịch Diệp Khanh xác định gã là người nham hiểm, rất khó đối phó. Quả nhiên, không ngoài dự đoán, chẳng lâu sau Dịch Diệp Khanh có thể khẳng định được ý nghĩ ấy.

Lúc này, Dịch Diệp Khanh đang vội vã nhớ lại về tình hình trước đây, vừa nghĩ thầm người Trung Quốc đúng là rất thích bày ra mấy trò âm mưu dương mưu gì đó, ngay cả tuyển dụng cũng chơi trò này, vừa vội vàng tự nhủ mình nghĩ ngợi lung tung, quá lạc đề rồi. Cô vừa suy nghĩ gì đấy? Những gì muốn nói đã bay biến đâu mất rồi?

“Tôi nhớ lúc sáng thấy một tin tức liên quan đến tập đoàn Dịch Hằng, đó là tập đoàn mua được mảnh đất ở khu mới trong thành phố”. Lúc sáng sớm, cô biết được tin này nhờ tờ báo trong tay Giang Nhược Trần, tuy chỉ nhìn qua tiêu đề nhưng lại có thể dùng vào lúc này. “Tôi đang suy nghĩ không bao lâu nữa có lẽ Dịch thị sẽ cần những nữ nhân viên kinh doanh địa ốc, không nhất định phải…”

“Đó là lí do cô nộp đơn làm trợ lý và nhân viên kinh doanh địa ốc?” Giọng điệu mang theo ý cười, âm thanh chen vào giữa là của người phụ nữ kia. Vivian (1), đúng là người cũng như tên, một phụ nữ rất khả ái. Chỉ liếc nhìn người kia một cái, Dịch Diệp Khanh liền có thể nhận xét ấn tượng ban đầu về người này, cười nói: “Nếu như hôm nay tôi phỏng vấn thất bại, tôi vẫn nghĩ đó là lựa chọn không tồi…”

“Cảm ơn cô đã ủng hộ công ty chúng tôi. Anyway, bây giờ cô có thể nói chuyện một chút về quan điểm của mình đối với tin tức đó không?”

Dịch Diệp Khanh thoáng suy nghĩ, trả lời câu hỏi này đối với cô mà nói thì không hề khó, ai bảo ngành cô học chính là tài chính doanh nghiệp này. Tuy rằng kiến thức chuyên ngành của cô không đạt đến trình độ cao cấp nhưng những năm qua cô có thể kiếm được ba học bổng, chẳng lẽ không dùng được cái gì? Cô chậm rãi trả lời: “Tuy phải đối mặt với khủng hoảng kinh tế, lúc này chính phủ lại đưa ra chính sách thắt chặt tiền tệ và nâng cao lãi suất cho vay. Bây giờ mà đầu tư mạnh mẽ, dứt khoát là chẳng ai xem trọng. Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng thay vì nói đây là mối nguy không bằng nói đây chính là cơ hội vàng…”

(Từ đây trở xuống bớt đi ngàn chữ nói về tài chính vừa vô nghĩa, nói suông, vừa khô khan, nhàm chán.)

Dịch Diệp Khanh trả lời cũng không tồi. Khóe miệng Vivian mất đi vẻ cười nhạt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng cô còn chưa kịp định thần hoàn toàn, thì người con gái lúc nãy đến cuối cùng lên tiếng: “Lấy trình độ học vấn như vậy của Dịch tiểu thư, vì sao lại bằng lòng ứng cử vào vị trí trợ lý tổng giám đốc?”. Trong ba người, cô chỉ liếc qua sơ yếu lí lịch của Dịch Diệp Khanh liền khép lại, thoạt nhìn có vẻ rất khinh người.

“Trợ lý tổng giám đốc rất phù hợp với chuyên môn của tôi, hơn nữa tôi cho rằng một công ty lớn như Dịch Hằng thì người ‘cầm lái’ ắt hẳn sẽ yêu cầu không thấp về trợ lý của mình. Tôi có đầy đủ kiên nhẫn, chờ đợi công ty chứng kiến được giá trị của tôi”…

Lúc Dịch Diệp Khanh đi ra khỏi gian phòng, hít một hơi thật sâu, mặc kệ bên ngoài vẫn ồn ào như ban đầu, từng gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt mình, họ bước vào phòng như tử tù bước vào pháp trường, nghĩ rằng khi mình đi vào cũng không tốt đẹp gì hơn họ.

Dịch Diệp Khanh không vội vã rời đi mà quẹo vào toilet ở chỗ rẽ hành lang, mở vòi nước ra, định dùng bàn tay vốc dòng nước mát lạnh lên rửa mặt, nhưng nghĩ đến gương mặt trang điểm sẽ biến thành mặt hề mất, cho nên cô chỉ rửa hai bàn tay của mình mà thôi, chăm chú rửa đến nỗi bàn tay đỏ ửng cả lên, đến mức cánh cửa bất thình lình mở ra cũng không để ý, mãi cho đến khi một giọng nói truyền đến từ sau lưng.

“Tình Một Đêm, cuối cùng cô cũng chịu lộ diện sao?” Xưng hô không được xem là buồn cười, xa lạ lại bị người ta cắn răng nghiến lợi gọi như vậy. Dịch Diệp Khanh rụt cổ một cái, sau đó cố gắng thẳng tắp lại sống lưng, nhìn vào trong gương. Hai mắt người đẹp kia như muốn bắn ra tia lửa nhỏ. Bởi vì ảo não mà mặt mũi Dịch Diệp Khanh cau lại như bánh bao khô, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, yếu ớt gọi: “Nặc Nặc…”

“Vì sao về nước cũng không gặp tớ, vì sao?”

“Tớ…” Dịch Diệp Khanh liếc nhìn cánh cửa được đóng chặt, lại nhìn người đẹp bên cạnh khóc đến lê hoa đái vũ (2). Tiếng động từ giày cao gót đi trên mặt đất phát ra ngày càng gần, thấy chốt cửa chuyển động, Dịch Diệp Khanh vội vươn một tay che miệng tiểu mỹ nhân lại, một tay thì đặt trên bả vai đối phương, quả quyết kéo kéo lôi lôi người này vào vách ngăn gần nhất.

“Suỵt, đừng để người khác thấy, cũng đừng kêu gào nữa!” Ngón trỏ Dịch Diệp Khanh đặt bên môi, trừng mắt, xác định đối phương sẽ không kêu thành tiếng mới từ từ buông tay đang che miệng người đẹp ra. Ai biết tay vừa mới bỏ xuống thì bị người ta nắm lấy cổ tay cô, để ngay trước miệng. Cánh tay nhỏ nhắn bị ai đó hung hăng cắn một phát. Ngay lập tức, Dịch Diệp Khanh đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng không dám hô hấp lớn tiếng, vì cô nghe rõ ràng “giày cao gót” đã đi vào ngồi ở vách ngăn bên cạnh.

Dường như người đẹp đoán được cô sẽ không thét thành tiếng, lực răng lại tăng thêm mấy phần, cả khuôn mặt Dịch Diệp Khanh nhăn nhó lại như bánh bao vậy, mắt mũi miệng đều vặn thành một khối, người ta vẫn không buông tha cô, gặm đầu khớp xương của cô, khóe miệng khẽ xếch lên mang theo tia cười quỷ dị. Ánh mắt sáng rực nhìn vẻ mặt thống khổ của Dịch Diệp Khanh, hàm răng vốn trắng như tuyết, nay dính vào vài vệt máu đỏ thẫm,bộ dáng khủng bố, nhìn Dịch Diệp Khanh run rẩy…

“Cạch…” âm thanh xả nước từ vách bên cạnh vang lên. Dịch Diệp Khanh lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến khi nghe được tiếng đóng cửa lần thứ hai, mới vui mừng thoát hiểm khỏi “miệng hùm”. “Lê Nặc, cậu cầm tinh con chó hả?!”

“Cậu quên chúng mình bằng tuổi nhau sao”. Người con gái được gọi là Lê Nặc ngồi chồm hổm trên bồn cầu được đóng nắp, không hề có hình tượng chút nào. Nhìn Dịch Diệp Khanh chật vật xoa xoa cổ tay, cô chợt cảm thấy đau lòng: “Đau không?”

“Cậu nói xem?” Dịch Diệp Khanh tức giận trợn tròn mắt nhìn cô, gương mặt đầy căm hận, đôi mắt ai oán như bị chồng ruồng bỏ vậy.

Lê Nặc lấy ra khăn tay màu trắng cẩn thận lau đi vết máu cạnh dấu răng, bĩu môi thì thầm: “Ai bảo cậu về nước cũng không tìm tớ, cái đồ không có nghĩa khí!”

“Không phải là tớ tới tìm cậu rồi đây sao?”

“Xì, cậu là đến phỏng vấn, đâu phải đến tìm đứa bạn học cũ này!”

“Vậy Nặc Nặc thấy tớ đùa giỡn à?”

“Đây là công ty ba cậu, có muốn đi cửa sau cũng không cần nhờ tớ…” Lê Nặc không hề bỏ qua cho Dịch Diệp Khanh, ánh mắt chợt lóe lên tia dị thường, lập tức sửa lại giọng điệu: “Tại sao muốn làm trợ lý cho tổng giám đốc Giang?”

Nghe thấy thế, Dịch Diệp Khanh trầm mặc một lúc. Lê Nặc tưởng rằng đứa nhóc này lại đến giờ muốn giả câm, bất đắc dĩ cô mới mở miệng: “Cậu cũng biết chuyện của tớ rồi đó, tớ chỉ muốn hiểu rõ việc ba tớ chết có liên quan gì đến Giang Nhược Trần hay không!”

“Tổng giám đốc Giang… Thật ra, cô ấy không xấu…” Lê Nặc cẩn thận nhìn người đối diện, thấy nàng vẫn trầm mặc, lại nói:” Trình độ học vấn của cậu tốt như vậy mà, làm trợ lý thì dư sức, vả lại Dạ Ngưng cũng đặc biệt xem trọng cậu…”

“Dạ Ngưng? Ai thế?”

“Tần Dạ Ngưng, hay chính là Vivian đó. Cô ấy là thư ký số hai bên cạnh tổng giám đốc Giang, chỉ có điều thi tuyển vòng hai là do thư ký số một Triệu Tử Hằng làm giám thị. Mấu chốt cuối cùng còn tùy thuộc vào chính Tổng giám đốc Giang ‘gõ thước tay’ (3)…”

“Người này thật đúng là kiểu cách! Nhưng mà…” Dịch Diệp Khanh tà tà nhếch môi: “Cô ta sẽ chọn tớ, bởi vì cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội để chỉnh đốn tớ! Được rồi, tớ phải trở về…” Hai tay Dịch Diệp Khanh chống lên đầu gối, từ nắp bồn cầu đứng dậy.

“Cậu phải đi bây giờ sao?”

“Xàm quá, chẳng lẽ cậu còn muốn mời tớ đi ăn ở nơi quỷ quái này sao?!” Nói xong phất phất tay áo, ra đi không quay đầu lại, để lại một mình Lê Nặc ở trong vách ngăn mà tức giận mắng thẳng cô gái này là đồ khốn kiếp.

Dịch Diệp Khanh trở lại biệt thự. Tất nhiên “Bà ngoại tàn bạo” Giang Nhược Trần giờ này còn chưa trở về, phải nói là người tên Giang Nhược Trần này, thức dậy còn sớm hơn cả gà, ngủ thì trễ hơn cả cú, làm việc tuyệt đối cần mẫn hơn bò. Nếu như Dịch thị bình chọn nhân viên nào tốt nhất thì không thể không nói đến cô ấy, ngay cả Dịch Diệp Khanh cũng rất bội phục việc này. Giờ đây đối diện với căn phòng trống rỗng, cô không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của người chết bầm kia khi mang kính ngồi trước máy tính.

“Chết cha, sao lại nghĩ đến cái người chết bầm đó chứ”. Dịch Diệp Khanh lắc lắc đầu, hình ảnh người đẹp đầy vẻ tri thức trong nháy mắt liền biến thành con quái thai thân hồ ly, đầu sói mẹ.

“Ai là người chết bầm vậy?”

m thanh quen thuộc ở ngay bên tai, gương mặt người kia đột nhiên phóng đại gấp đôi ở trước mặt mình. Dịch Diệp Khanh bị dọa đến run rẩy cả người: “Cô… Làm sao cô đi không phát ra tiếng… Cô… Cô có biết làm quỷ dọa người sẽ hù chết người ta không!”

Giang Nhược Trần liếc nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán Dịch Diệp Khanh, khóe môi xếch lên khinh thường: “Biết gì không, bình sinh không làm chuyện thẹn lòng, đêm khuya cửa kêu tâm không hãi!” Hiếm khi Giang Nhược Trần về ăn cơm tối, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trao đổi với “con gái”.

Hai người đấu võ mồm nên nhất thời mấy món ăn trên bàn chẳng được ai để ý đến. Vυ' Ngô đứng bên nhịn không được đành lên tiếng khuyên nhủ, hai người mới im lặng ăn cơm.

“Tay cô bị gì thế?” Ăn cơm được phân nửa, Giang Nhược Trần bất ngờ thấy trên cổ tay Dịch Diệp Khanh có dấu răng kì lạ, mày hơi nhíu lại: “Không phải là làm chuyện xấu gì rồi bị chó cắn chứ?”

“Miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Cô là chó cắn Lã Động Tân (4), không biết lòng tốt người ta!”

“Cô lang tâm cẩu phế!” (5)

“Người cắn người, có thuốc chữa; chó cắn người, không thuốc chữa!”…

Bữa cơm hai người ăn không nhiều lắm, trái lại, tức tối đến phát no. Sau cùng hất bàn ăn, ném chiếc đũa kết thúc chiến tranh, để lại “chiến trường” hỗn loạn, một mình vυ' Ngô đi thu dọn từng thứ…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

(1) Vivian : có nghĩa là tràn đầy sức sống, sống động.

(2) Lê hoa đái vũ: Hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người con gái.

(3) Gõ thước tay: người chủ trì đã quyết định.

(4) Chó cắn Lã Động Tân : Chó cắn lã động tân:

Lã Động Tân là người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quải, Lam Thái Hòa, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chân Nhân đầu thai xuống trần, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo.

Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chí là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuọn lại, có thể khiến xương cốt nó thành tro.

Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ đến chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họ đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay san cắn Lã Động Tân một phát rồi chạy mất.

Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.

Người đời sau dùng tích ” chó cắn Lã Động Tân” để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại quàng vào cổ, làm ơn mắc oán

(5) Lang tâm cẩu phế: Lòng lang dạ sói. Đây là câu thành ngữ đựơc sử dụng theo lối ẩn dụ để nói về những kẻ độc ác, “lòng” , “dạ” hệt loài cầm thú “lang” , “sói”. Người ta thường chỉ dùng câu nói này để nói về những kẻ trộm cắp, những kẻ vô giáo dục, ngoài thềm xã hội.

*****