Đại Khanh Vu Mặc

Chương 46: Phiên ngoại

“Hi nhi, hôm nay lại đi thăm phụ thân sao?” Tiêu Tử Mặc mỉm cười buông quyển sách trên tay xuống.

“Ân, phụ thân tuổi tác đã cao, ta nghĩ nên thường xuyên đi thăm hắn.” Tiêu Minh Hi gật đầu, nhàn nhạt đặt chén nước trà qua một bên.

Kể từ lần trước, quan hệ của hai người hiện tại tương đối hài hòa. Tiêu Minh Hi đi đến bên cạnh Tiêu Tử Mặc. Trầm ngâm hồi lâu:

”Ta nghĩ, cần bàn với nàng một việc.” Tiêu Minh Hi trong lòng có chút thấp thỏm, do dự có nên nói ra hay không.

“Ân.” Tiêu Tử Mặc nhướng lông mi nhìn nàng.

“Chúng ta cần phải có một hài tử, dù sao để nối nghiệp sau này…” Tiêu Minh Hi suy nghĩ một hồi, nói ra.

Trong miệng ngụm nước trà còn chưa nuốt xuống, nhất thời phun trở ra “Phốc” một tiếng, ướt cả mặt bàn. Tiêu Tử Mặc mở to hai mắt nhìn người trước mắt. Chuyện quái gì xảy ra thế này? Cả hai làm sao có hài tử được chứ?

Tiêu Minh Hi vô cùng kinh ngạc thấy phản ứng của Tiêu Tử Mặc. Ban đầu khi thấy phản ứng vô cùng kịch liệt của Tiêu Tử Mặc, nàng không khỏi nghi hoặc, nhưng sao đó nghĩ chắc đầu óc nàng ấy lại suy nghĩ đến những chuyện không trong sáng. Không khỏi lấy tay che miệng cười:

”Hoàng thượng, người đây là đang nghĩ đến việc gì thế?”

“Không… Không.” Tiêu Tử Mặc lau khóe miệng cùng mặt bàn dính đầy nước, muốn nói nhưng cuối cùng nhịn nuốt vào.

“Phụ thân nói cho ta biết, mấy ngày trước xuất môn thấy trước cửa để một đứa trẻ, bên trong còn có một phong thơ, do người hầu bên trong phủ lưu lại, nói đây là hài tử của nghĩ muội phụ thân, đoạn thời gian trước đã qua đời, chỉ lưu lại hài tử này, sợ y cơ khổ nên đưa tới…” Tiêu Minh Hi ngồi xuống dựa lưng vào ghế, thong dong nói.

Tiêu Tử Mặc ở một bên lẳng lặng nghe: “Hi nhi, ý của nàng là muốn chúng ta nhận nuôi hài tử ấy?”

Tiêu Minh Hi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc, nhẹ nhàng gật đầu.

“Trẫm thế nào lại không nghe nói qua Minh vương có muội muội a?” Tiêu Tử Mặc không khỏi nghi hoặc, nàng chỉ biết phụ thân cùng Minh vương là hai huynh đệ.

Tiêu Minh Hi nhếch miệng cười:

“Việc này ta cũng không biết. Bất quá phụ thân tuổi còn trẻ đã chinh chiến sa trường, không ai là không nghe qua đại danh của phụ thân, việc có mấy người nghĩa muội nghĩa đệ cũng không phải không có khả năng.” Xác thực nàng cũng chưa từng gặp qua vị nghĩa muội của phụ thân, thế nhưng nếu phụ thân đã nói như vậy, thì nàng cũng tin tưởng.

“Là nam hài hay nữ hài?” Tiêu Tử Mặc gật đầu.

“Là nữ hài. Bất quá Hoàng thượng nàng lúc đó chẳng phải… Cho nên cũng không lo ngại đi.” Tiêu Minh Hi cười.

Trở ngại tuy không lớn, thế nhưng việc lập một nữ đế lên thế nào bọn quần thần cũng lải nhải bên tai mình một phen, thật sự có chút đau đầu a.

“Vậy nàng bớt chút thời giờ đem con bé vào cung đi.” Tiêu Tử Mặc gật đầu, nhìn Tiêu Minh Hi.

Nếu Tiêu Minh Hi đã nói như vậy. Thì mình cũng làm theo thôi. Tuy nói giang sơn Đại Tiêu đối với mình là quan trọng nhưng nếu mất đi Tiêu Minh Hi, dù chỉ một ngày một đêm, thì non sông hay tất cả những thứ này đối với mình đều vô nghĩ. Ngày xưa mình từng đáp ứng phụ hoàng phải làm tốt chức vị hoàng đế này, thế nhưng đối mặt với thời gian dài vô tận mà không một ai bên cạnh, thì cũng có chút muốn buôn xuôi.

Đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn Tiêu Tử Mặc, nhất thời khiến nàng hoàng hồn lại.

“Hoàng thượng, nàng làm sao vậy?” Tiêu Minh Hi có chút nghi hoặc với phản ứng của người trước mắt, cứ như hài tử khả ái, ôm vào trong ngực mềm mềm, chỉ muốn mỗi ngày ôm vào lòng. Điều này nếu bị Tiêu Tử Mặc nghe thấy, chắc chắn ăn tươi mình luôn mất. Nhưng cũng đâu phải chỉ muốn ôm một cái, Tiêu Minh Hi muốn chính là cả đời.

“Ha hả, không có gì, không có gì.” Tiêu Tử Mặc ngượng ngùng cười.

Vài ngày sau, Tiêu Tử Mặc hướng bên ngoài tuyên bố lập thái tử, quả nhiên ngay lập tức các đại thần bất đầu bất mãn. Tiêu Tử Mặc đối mặt với đống tấu chương càng ngày càng tăng nội dung chỉ toàn bất mãn về việc làm của nàng, nhưng đều bị nàng làm lơ.

“Hoàng thượng, ta thấy nàng dạo gần đây rất bận rộn, có chuyện gì sao? Hay là việc các đại thần bất mãn dẫn tấu chương?” Tiêu Minh Hi tự nhiên biết việc này thế nào cũng bị bọn hắn dòm ngó.

“Ân, hoàn hảo, quá đoạn thời gian nữa thì tốt rồi.” Tiêu Tử Mặc nhàn nhạt nói, xác thực đóng tấu chương này làm nàng rất phiền, thế nhưng nếu bản thân đã quyết định, sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Đảo mắt trông thấy Tiêu Minh Hi trong tay ôm đứa nhỏ, không khỏi nhíu mày.

“Nặng? Đứa nhỏ chưa biết đi sao? Thế nào suốt ngày cứ ôm.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi.

“Ách, hẳn là có thể đi, thế nhưng Hoàng thượng không cảm thấy nàng rất khả ái sao?” Nói xong, Tiêu Minh Hi ôm tiểu hài tử đến trước mặt Tiêu Tử Mặc. Cảm giác mềm mại không khỏi khiến Tiêu Tử Mặc sửng sốt.

“Hoàng thượng, đặt tên cho đứa nhỏ đi.” Tiêu Minh Hi thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Tử Mặc không khỏi mỉm cười, không phải là bị một tiểu hài tử hù đi.

Tiêu Tử Mặc hồi thần, nhìn Tiêu Minh Hi cùng đứa nhỏ trong lòng, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười:

“Tiêu Chiếu khỏe?” Đưa tay nhéo khuôn mặt phấn nộn của tiểu hài tử.

“Hảo.” Tiêu Minh Hi vẻ mặt nồng đậm ý cười. Tiêu Tử Mặc nhìn vào trong mắt, Tiêu Minh Hi quả thật thích tiểu hài tử, đột nhiên cảm thấy mình có chút hổ thẹn.

Tiêu Minh Hi ngẩng đầu, trông thấy biểu tình luống cuống của Tiêu Tử Mặc:

“Mặc nhi, cái gì cũng đừng nghĩ, những điều đó đối với ta đều không quan trọng, chúng ta như bây giờ không phải tốt rồi sao?” Nói xong, đưa tay phủ lên khuôn mặt Tiêu Tử Mặc.

——————————————————————————————-

“Mẫu hậu.” Tiểu hài tử phát ra thanh âm truyền vào trong tai Tiêu Minh Hi, ý cười càng đậm,   buông quyển sách trên tay xuống.

“Hôm nay thế nào lại về sớm như vậy?” Tiêu Minh Hi tuy ngoài miệng hỏi như vậy, thế nhưng vẻ mặt đều là ý cười.

“Hi nhi, này con thỏ nhỏ chết tiệt có ở đây với nàng không?” Tiêu Tử Mặc kích động đi đến, nhìn lướt qua.

“Lá gan càng lúc càng lớn ha, còn dám trốn học.” Tiêu Tử Mặc bước đến bên cạnh Tiêu Chiếu.

Tiêu Chiếu vùng vẩy: “Phu tử nói hôm nay cho ta nghỉ, huống hồ ta nhớ mẫu hậu, cho nên đến thăm người.”

Tiêu Minh Hi ở một bên, khóe mắt lộ ý cười.

“Phải không? Lần sau còn dám trốn học, thì cho ngươi cấm túc, có nghe hay không?” Tiêu Tử Mặc nhíu hai hàng lông mày.

“Đã biết.” Tiêu Chiếu khúm núm cúi đầu.

“Chiếu nhi, đi ra ngoài chơi đi. Ngày mai nhớ kỹ đúng giờ đến trường nghe chưa?” Tiêu Minh Hi sờ đầu Tiêu Chiếu, ý bảo nàng đi ra ngoài. Hài tử này xác thực bướng bỉnh. Thảo nào Tiêu Tử Mặc mỗi lần đều tức giận như vậy.

Tiêu Tử Mặc thấy Tiêu Chiếu đi ra ngoài, “phụt” ngồi xuống, bưng ly trà lên uống.

“Chiếu nhi dù gì cũng chỉ là một tiểu hài tử, mà tiểu hài tử thường ham chơi cũng là điều khó tránh khỏi.” Tiêu Minh Hi luôn duy trì bộ dáng ôn nhu, cho dù làʍ t̠ìиɦ nhân, làm mẫu thân, đều là bộ dáng như vậy.

Tiêu Tử Mặc nhìn Tiêu Minh Hi liếc mắt, không nói gì: “Cũng không thể nói như vậy, nên giáo dục ngay từ nhỏ, nếu để lớn rồi dạy thì đã quá muộn.”

Tiêu Minh Hi gật đầu: “Nhưng cũng không cần quản nàng chặt như vậy a.”

“Hoàng thượng, khoảng thời gian nàng còn là thái tử thì thời gian hầu hết làm gì thế nhỉ?” Tiêu Minh Hi mỉm cười.

Tiêu Tử Mặc nhất thời nghẹn lời: “Cũng không giống, nếu như nàng chịu ngoan ngoãn, thì trẫm cũng đâu cần quản nàng chặt như vậy…” Nói xong, vẻ mặt ý cười nhìn Tiêu Minh Hi.

Lần này đến lượt Tiêu Minh Hi hết chỗ nói, bất đắc dĩ lắc đầu, thấy thế nào đều có chút giống nhau.

“Hoàng thượng, thái tử, thái tử nàng…” Cẩm Ngọc vội vã chạy vào, cắt đứt bầu không khí của hai người.

Tiêu Tử Mặc vội vã đứng lên:

“Thái tử, nàng làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc tùy rằng bề ngoài trách cứ, thế nhưng trong lòng cũng lo sợ Tiêu Chiếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hi nhi nghe xong, nhất định khuôn mặt hiện lên khổ sở.

“Thái tử, nàng leo lên cây, mắc kẹt ở trên đó.” Cẩm Ngọc cúi đầu, nhẹ giọng nói. Trong đó cũng có lỗi của nàng, không coi chừng Tiêu Chiếu.

Tiêu Tử Mặc nhất thời thở ra một hơn, trên cây? Thật sự hết nói nổi, như thế nào lại trở thành như vậy.

Nghĩ thế liền đứng dậy đi ra ngoài: “Dẫn đường!”

Lúc đến nơi, chỉ thấy Tiêu Chiếu ôm thật chặt thân cây, ánh mắt hoảng loạn, xung quan có một vài cung nữ.

Thấy Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Minh Hi đến, Tiêu Chiếu tựa hồ thấy được cọng rơm cứu mạng:

“Phụ hoàng… Phụ hoàng…” Thanh âm xác thực rõ ràng có chút run. Tiêu Tử Mặc ánh mắt lạnh băng nhìn kẻ không biết trời cao đất rộng trước mặt.

“Mặc nhi, nàng nhanh leo lên đem con bé xuống đi.” Tiêu Minh Hi ở một bên thúc giục, vẻ mặt lo lắng.

Tiêu Tử Mặc ở một bên nhìn hồi lâu, liền leo lên, bám thân cây, thân thủ nhẹ nhàng leo lên, ở phía sau Tiêu Chiếu hai tay vịnh hai bên bảo hộ nàng, vẻ mặt nghiêm túc.

Tiêu Chiếu bị Tiêu Tử Mặc nhìn có chút sợ, âm thanh run rẩy hô: ” Phụ hoàng…, nhi thần sai rồi.”

“Sai rồi? Sai chỗ nào?” Tiêu Tử Mặc nhất thời nhíu chặt lông mày.

“Nhi thần không nên trốn học, không nên tự ý làm loạn…” Tiêu Chiếu cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc nhìn kẻ trước mắt lá gan không lớn, nhưng vẫn là tiểu hài đồng bướng bỉnh, không có lên tiếng. Đưa tay ôm lấy Tiêu Chiếu, dùng lực ba bước nhảy xuống. Tiêu Chiếu đặt xuống đất liền nhào vào lòng Tiêu Minh Hi. Trong lòng chắc chắn Tiêu Tư Mặc lúc này nhất định thập phần tức giận. Tiêu Minh Hi vỗ về Tiêu Chiếu an ủi.

Tiêu Tử Mặc nhìn hồi lâu, quyết định về Phượng Ninh cung trước. Đợi một lớn một nhỏ hai người về tới, đã thấy Tiêu Tử Mặc đang bưng một ly trà uống.

“Nhanh hướng phụ hoàng ngươi nhận sai.” Tiêu Minh Hi vỗ về Tiêu Chiếu. Tiêu Chiếu cũng nghe lời, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Tử Mặc, cúi đầu:

“Phụ hoàng, xin lỗi, là nhi thần làm sai.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ ủy khuất.

Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi: “Tiêu Minh Hi, nàng xác định đây là một nữ hài sao?”

Tiêu Minh Hi hơi bất ngờ, không nghĩ tới Tiêu Tử Mặc lại hỏi vấn đề như vậy, mỉm cười nói:

“Tất nhiên là nữ hài.” Bất quá hài tử này cũng thực sự không giống với bọn nữ hài cùng lứa a.

Tiêu Tử Mặc đứng lên, đi tới bên người Tiêu Minh Hi, trên cao nhìn xuống người trước mắt, ở bên tai nói:

“Tiêu Minh Hi, con hư tại mẹ, ngày hôm nay trẫm lại phí sức lao động, cho nên đêm nay nàng phải bù đắp cho trẫm…” Ngữ khí cực kỳ đen tối, khiến Tiêu Minh Hi không khỏi đổ mồ hôi lạnh, điều này chắc chắn ám chỉ đêm nay khó tránh khỏi một kiếp nạn a. Trong lòng lại ủy khuất, nhất định nàng ấy muốn mượn cớ!!

Tiêu Chiếu ở một bên lẳng lặng nhìn, phát hiện hai người không để ý đến nàng. Liền có chút đắt ý, len lén chuồn ra ngoài…

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tác giả do dự luôn mãi, chính viết này nhất thiên phiên ngoại, mong muốn đại gia thích…