Đại Khanh Vu Mặc

Chương 33: Nguy hiểm

Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Tử Mặc liền mở mắt ra, quay đầu sang liền thấy Tiêu Minh Hi đang rúc người vào trong lòng mình. Trên mặt lộ ra tươi cười.

“Hi nhi, rốt cuộc nàng cũng là của ta.” Nói xong ở trên tráng Tiêu Minh Hi để lại dấu hôn, liền đứng dậy, mặc y phục. Tiêu Tử Mặc không quên nhớ rõ, ngày hôm nay còn có đại sự chờ bản thân đi làm.

“Cẩm ngọc, ta đi trước, thời gian không còn sớm , tiểu thư còn đang ngủ, trước không nên đánh thức nàng.” Tiêu Tử Mặc đi đến bên người Cẩm Ngọc đè thấp giọng nói.

“Hoàng thượng, người không cùng tiểu thư cáo biệt sao?” Cẩm Ngọc nhìn Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt nghi hoặc.

Tiêu Tử Mặc gợi lên nụ cười, nhìn về phía phòng Tiêu Minh Hi đang ngủ bên trong:

“Không cần, để nàng ngủ nhiều một chút đi.” Tối hôm qua xác thực có chút mệt mỏi, nhớ tới đêm qua triền miên, Tiêu Tử Mặc trên mặt lộ ra  ý cười không che giấu được.

“Này…” Cẩm Ngọc chính có chút nghi hoặc. Việc xuất chinh lần này của Hoàng Thượng cũng không phải là chuyện nhỏ, cáo biệt cũng là chuyện đương nhiên phải nói cho tiểu thư biết, sao có thể để cho mình đến nói được chứ.

“Được rồi. Trẫm đi trước , hảo hảo chiếu cố tốt tiểu thư nhà ngươi.” Tiêu Tử Mặc cười, liền sãi bước đi ra ngoài, trên mặt cũng thu hồi dáng tươi cười, đổi thành biểu tình nghiêm trọng.

Tiêu Minh Hi hé mở ánh mắt có chút mông lung, bên ngoài ánh mặt trời mặc dù không mãnh liệt, nhưng cũng có chút chói mắt. Phát hiện người nằm bên cạnh đã đi, Tiêu Minh Hi cả kinh, chống tay ngồi dậy, nhất thời dưới thân truyền đến một tia đau nhức, ám chỉ chuyện đã phát sinh tối hôm qua, Tiêu Minh Hi nhìn sàng đan bên trên có dấu lạc hồng, có chút sững sờ. Sau đó câu ra dáng tươi cười nhợt nhạt:

“Cẩm Ngọc.” Tiêu Minh Hi hồi phục tinh thần lại hướng người bên ngoài cánh cửa hô.

“Tiểu thư.” Cẩm ngọc nghe được tiếng gọi, đẩy cửa mà vào.

“Hoàng thượng đâu?” Tiêu Minh Hi biết hôm nay Tiêu Tử Mặc phải xuất chinh, nàng muốn đi tiễn nàng ấy một đoạn.

“Hoàng thượng vừa mới đi, nói chúng quân đang chờ…”

Tiêu Minh Hi cả kinh, liền xốc chăn muốn đứng dậy, ca người đều là dấu hôn ngân làm cho Tiêu Minh Hi cả kinh, mặt có chút phiếm hồng. Cẩm Ngọc cũng thấy được trên người Tiêu Minh Hi chi chích dấu hồng, chỉ nhìn liếc mắt. Tiêu Minh Hi lúc này cũng không cố kỵ gì nhiều, khoát lên người ngoại bào, liền chạy ra ngoài. Một đường chạy thẳng, nhưng không trông thấy bóng dáng Tiêu Tử Mặc, trong lòng không khỏi sốt ruột.

“Mặc nhi…” Tiêu Minh Hi dưới tình thế cấp bách liền hô lớn.

Không ai đáp lại làm cho tâm Tiêu Minh Hi toàn bộ đều thu thành một đoàn, thật sự đi rồi sao?

“Mặc nhi…” Tiêu Minh Hi không để ý lại tiếp tục hô.

Tiêu Tử Mặc thần sắc nghiêm nghị đang cùng Trương Khải nói chuyện, bên ngoài cung chúng quân lẳng lặng chờ đợi.

Nghe được tiếng gọi ầm ĩ, Tiêu Tử Mặc sửng sốt, liền quay đầu lại, xa xa trông thấy Tiêu Minh Hi khoác ngoại bào tìm kiếm bản thân. Tiêu Tử Mặc nhìn bộ dạng của Tiêu Minh Hi, trong lòng không khỏi tê rần, lướt qua Trương Khải đi tới. Trương Khải thấy Tiêu Tử Mặc đột nhiên rời đi, không khỏi sửng sốt, cũng không có phản ứng.

“Hi nhi, làm sao vậy.” Tiêu Tử Mặc đi đến trước mặt Tiêu Minh Hi, vẻ mặt lo lắng.

Tiêu Minh Hi nghe được âm thanh quen thuộc, phát hiện Tiêu Tử Mặc đang đứng trước mặt mình, mũi có chút cay:

“Nàng như thế nào không nói một tiếng đã đi?” Trong lòng có chút ủy khuất, rời đi cũng không cho mình biết nói lời cáo biệt sao?

“Ta chỉ là thấy nàng đang ngủ, không muốn đánh thức nàng, cũng sợ nàng lo lắng.” Tiêu Tử Mặc nhìn thấy mắt Tiêu Minh Hi đỏ lên.

“Thế nhưng nàng cũng không nên không nói một tiếng đã đi như vậy, vạn nhất…” Bao nhiêu ủy khuất trong lòng Tiêu Minh Hi đều tuôn ra, nước mắt theo mí mắt tích tách rơi xuống, nàng lo lắng Tiêu Tử Mặc vừa đi liền gặp nguy hiểm, nàng ghét nàng ấy đối tốt với mình, nhưng cũng không phát hiện được cảm giác của bản thân đối với nàng.

Tiêu Tử Mặc vội vã đưa tay lau đi nước mắt Tiêu Minh Hi, đưa tay ôm lấy người trước mắt, ôm thật chặt, như muốn dung nhập hai thân thể với nhau:

“Đều là lỗi của ta, ta không nên không nói với nàng một tiếng đã đi, không nên khiến cho nàng lo lắng.” Tiêu Tử Mặc ôm lấy cơ thể mềm mại cùng hương thơm vào lòng, trong lòng vạn phần thương tiếc người trước mắt, nhẹ giọng ở bên tai Tiêu Minh Hi dỗ dành.

Tiêu Minh Hi chui đầu vào hõm vai Tiêu Tử Mặc, nước mắt thấm vào áo Tiêu Tử Mặc:

“Mặc nhi, nàng nhất định phải an toàn trở về, ta sẽ một mực ở trong cung chờ nàng trở về…” Tiêu Minh Hi lời nói có chút run.

Tiêu Tử Mặc nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên, khóe mắt lộ ra tiếu ý, nắm thật chặt tay:

“Ân, trẫm nhất định sẽ trở về , trẫm như thế nào bỏ lại vị Hoàng Hậu thân thể mỹ như ngọc chịu sống cô độc trong cung đây?” Tiêu tử mặc nói xong hôn lên khóe môi Tiêu Minh Hi, một loại cảm giác ngọt ngào chảy trong lòng.

Tiêu Minh Hi nghe vậy, lộ ra nhợt nhạt cười, trên mặt lệ còn chưa khô, nhưng cũng không lấn át được vẻ đẹp khuynh thành kia.

“Trẫm phải đi rồi, nàng mau hồi cung đi.” Tiêu Tử Mặc vẻ mặt mang ý cười nhìn người trước mắt.

Trương Khải phục hồi lại tinh thần, nguyên lai là Hoàng hậu nương nương, đợi qua hồi lâu hắn mới hướng hai người nói:

“Hoàng thượng, cần phải xuất phát.” Trương Khải nói một câu làm cả hai bừng tỉnh lại.

Tiêu Minh Hi cùng Tiêu Tử Mặc song song ngẩng đầu lên, Tiêu Tử Mặc nhoẻn miệng cười, đưa tay phủ lên khuôn mặt Tiêu Minh Hi. Liền xoay người:

“Xuất phát.” Tiêu Tử Mặc trên mặt lộ vẻ tự tin cùng nụ cười tươi.

Hơn nửa tháng Tiêu Tử Mặc mang theo binh lính đi quốc đô, tổng cộng mười vạn đại quân chậm rãi hạ trại ở biên cương.

“Hoàng thượng.” Lưu Quân bước vào đại doanh của Tiêu Tử Mặc.

“Lưu Quân, ngươi đến.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, hướng Lưu Quân mỉm cười.

Lưu Quân đứng lên, đi qua.

“Ngươi xem, nơi thảo nguyên rộng lớn này, không có bất luận cái gì chắn, thế nhưng muốn tiêu diệt toàn bộ bắc miểu cũng là một điều gian nan.” Tiêu Tử Mặc tay xẹt qua bản đồ lớn phía trên là các ký hiệu.

“Ân, cho nên quân ta đối với Bắc Miểu sinh ra uy hϊếp tương đối trắc trở.” Lưu Quân biết rõ đạo lý trong đó.

“Thế nhưng, ngươi xem này.” Tiêu Tử Mặc vừa nói, ngón tay hướng một chỗ.

Lưu Quân sửng sốt, ánh mắt nhìn theo những hướng mà tay Tiêu Tử Mặc chỉ:

“Đây, những chỗ này không phải là…”

“Đúng vậy, đây vốn là khe sâu.”Tiêu Tử Mặc chậm rãi câu lên khóe miệng, trong lòng đã có dự định.

“Hoàng thượng, là muốn lợi dụng khe sâu vây khốn quân đội Bắc Miểu sao?” Lưu Quân ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng gật đầu:

“Thế nhưng, phải đem toàn bộ người dẫn vào đây, sau đó tiêu diệt toàn bộ, dĩ tuyệt hậu hoạn*.” Những con cá một khi đã lọt lưới đều không thể tồn tại.

(dĩ tuyệt hậu hoạn: diệt trừ tai họa về sau)

“Hoàng Thượng đã nghĩ ra đối sách rồi sao?” Lưu Quân chống lại ánh mắt Tiêu Tử Mặc, trong mắt mang theo chút sáng rọi.

“Lưu Quân, ngươi ngày mai mang theo năm vạn đại quân đi vào thảo chiến. Không được ham chiến, dẫn quân tiến vào khe sâu, trẫm sẽ dẫn tám vạn đại quân theo sau, ngăn chặn đường lui của Bắc Miểu.” Tiêu Tử Mặc róc rách nói, Lưu Quân tập trung tinh thần nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

“Vậy những binh lính còn lại giải quyết như thế nào?”

“Lệnh ba nghìn binh sĩ đêm nay suốt đêm chuẩn bị cho tốt đá vụn, đuốc cùng đồ dự bị, đợi đến khi ngươi đem người dẫn vào, thì sử dụng hỏa công.” Tiêu Tử Mặc nói xong trong mắt lóe sáng.

“Vâng, mạt tướng lập tức sai người chuẩn bị.” Lưu Quân lĩnh mệnh, liền rời khỏi đại doanh, tự mình an bài toàn bộ.

Buổi đêm thập phần yên tĩnh, những ngôi sao phát sáng trên bầu trời, ở trong đêm đen phát ra ánh sáng lòe loẹt.

“Chuẩn bị chịu chết đi.” Lưu Quân dẫn theo năm vạn binh mã tác chiến tiền tuyến, cục diện rất là đồ sộ.

“Hừ, để xem kẻ nào chết trước.” Đại tướng Bắc Miểu hô lớn, bọn hắn tựa hồ cũng xuất động toàn bộ binh lực, đông nghịt một mảnh nhìn không rõ số quân bao nhiu người.

“Nói nhiều cũng vô ích, gϊếŧ cho ta.” Lưu Quân hô lớn, binh lính Đại Tiêu liền cầm vũ khí trong tay vọt lên.

Không lâu sau, hai quân đều xông vào chém gϊếŧ nhau, Lưu Quân mắt thấy thới gian không sai biệt lắm, liền nhắc cầm lá cờ ở trên tay phất lên, đại quân liền lập tức biến thành bộ dáng bại trận, chung quanh chạy trốn, một đường khe sâu.

Đợi cho đại quân Bắc Miểu đi tới khe sâu:

“Tướng quân, nơi đây là khe sâu, sợ rằng chúng ta bị trúng kế.” Tiểu tướng ở một bên giục ngựa đi tới bên người đại tướng thấp giọng nói.

Lãnh binh* nghe vậy, suy nghĩ hồi lâu:

(Lãnh binh: là một chức võ quan phụ tá quan Đề đốc.

chi tiết: https://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%A3nh_binh )

“Sợ cái gì, hiện tại là chúng ta vây công bọn chúng, gϊếŧ hết cho ta.”

Những kẻ lỗ mãng luôn là kẻ ngu ngốc, Tiêu Tử Mặc ở xa ánh mắt lạnh lùng nhìn, khóe miệng lộ ra một tia cười nhạt:

“Đuổi theo.” Ra lệnh một tiếng, tiếng vó ngựa liền loáng thoáng truyền đến.

“Hiện tại đã biết ai chịu chết chưa, tại khe sâu này, xem bản lĩnh ngươi làm sao chạy thoát được.” Đại tướng quân Bắc Miểu đi đầu khuôn mặt đầy vết thương có chút vặn vẹo.

Lưu Quân nhẹ nhàng câu dẫn ra khóe môi: “Ngươi xoay lại phía sau nhìn một cái.”

Đại tướng quân Bắc Miểu đầu tiên là sửng sốt, nhưng trông thấy vẻ mặt tự tin của Lưu Quân, liền chậm rãi quay đầu. Lúc này Tiêu Tử Mặc đã dẫn theo tám vạn đại quân đổ vào khe sâu.

Đại tướng quân Bắc Miểu không khỏi phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh:

“Tướng quân, làm sao bây giờ?” Vị tiểu tướng cũng phát hiện chỗ không thích hợp, vội vàng nhìn đến.

Đại tướng quân Bắc Miểu ngực cũng không có nhiều suy nghĩ:

“Đừng sợ hắn, gϊếŧ cho ta!” Cắn chặt răng, đưa ra mệnh lệnh.

Tiêu Tử Mặc khóe miệng câu lên nụ cười, nắm thật chặt dây cương trong tay.

“Phất cờ.” Hướng tiểu binh bên người nhẹ giọng nói một câu.

Thu được mệnh lệnh, liền phất lá cờ lên. Ở bên cạnh khe sâu đã sớm có người mai phục, trông thấy lá cờ, liền ra sức đẩy tảng đá xuống, tảng đá cùng ngọn lửa dọc theo đường dốc lăn xuống phía dưới.

Binh lính Bắc Miểu nhìn thấy đá có lửa, trên mặt lộ rõ hốt hoảng, nào còn có tâm tư tham chiến, đều tản ra chung quanh chạy trốn, nhưng hai mặt vây quanh, không chỗ chạy thoát, trên người đều là lửa, tiếng kêu rên liên miên. Ánh lửa chiếu vào trong mắt Tiêu Tử Mặc, nhìn bọn binh lính của Bắc Miểu chạy trốn, Tiêu Tử Mặc lộ ra cười yếu ớt.

Đại tướng Bắc miểu tựa hồ nhận ra Tiêu Tử Mặc, cầm theo đại đao liền vọt tới. Lưu Quân ở xa trông thấy, không khỏi cả kinh, liền giục ngựa đi tới cứu viện. Tiêu Tử Mặc sắc mặt thong dong nhìn kẻ đang lao thẳng về phía mình, nhắc lên trường thương “Keng” một tiếng, cây trường thương đỡ lấy đại đao. Bỏ qua đại đao, Tiêu Tử Mặc trông thấy người trước mắt giãy dụa. Tiêu Tử Mặc cười khẽ một tiếng, trong tay nhất thời dùng sức, đại đao bị bức lui. Đối mặt với người đang hướng tới mình, Tiêu Tử Mặc khéo léo nắm chặt dây cương, tay còn lại nắm trường thương nghênh tiếp đại đạo, hai người liền dây dưa một lúc. Đại tướng Bắc Miểu thật không ngờ hoàng đế Đại Tiêu võ công hiển nhiên lợi hại như vậy, một chiêu so với một chiêu càng sắc bén hơn, mỗi một chiêu đều là muốn lấy mạng.

Tiêu Tử Mặc tay trái vừa chuyển, ngựa liền hướng lên trời, Tiêu Tử Mặc trong tay trường thương vừa chuyển, đuôi thương liền hướng đầu vai đại tướng trước mắt. Chỉ nghe một tiếng kêu rên, người nọ ngồi trên ngựa lùi về sau vài bước, khóe miệng có một tia máu tràn ra. Trong mắt lộ vẻ kinh khủng cùng kiên dè, hỗn loạn.

“Hôm nay diệt Bắc Miểu của ngươi là điều phải làm, nếu như chịu đầu hàng, liền sẽ không chết.” Tiêu Tử Mặc đè thấp âm thanh xuống, nhưng vẫn như cũ nói rõ ràng ý muốn của mình với đại tướng Bắc Miểu.

“Chết thì chết, nếu sợ chết thì còn gì ý nghĩa.” Người nọ quật cường, cưỡi ngựa hướng tới chỗ nàng.

Tiêu Tử Mặc “Hừ” một tiếng, thương phong vừa chuyển, trường thương vừa chuyển, lần này là đầu thương, xuyên thấu qua khe hở đại đao, đâm thẳng vào ngực đối phương.

Nhất thời, đại đao liền mất đi khí lực, Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng tránh qua một bên. Lập tức, người nọ liền trừng thẳng con mắt, miệng toàn máu tươi phung ra, lung lay không chịu nổi ngã xuống ngựa, rớt xuống phía dưới.

Lưu Quân ở xa liền trông thấy hai người tranh đấu cùng một chỗ, thấy Tiêu Tử Mặc chiếm thượng phong, liền không có lập tức tiến lên. Lúc này nhìn thấy đại tướng Bắc Miểu đã chết, liền cao giọng hô to:

“Tướng quân của các ngươi đã chết, nếu chịu đầu hàng thì sẽ không chết!” Mọi người đều ghé mắt nhìn lại.

Tên tiểu binh đi theo bên người đại tướng Bắc Miểu trông thấy, trong lòng nhất thời sinh hận ý, con mắt hắn nhìn chằm chằm Tiêu Tử Mặc. Kéo căng cung tiễn, kéo cung, mũi tên nhắm ngay Tiêu Tử Mặc. Lưu Quân ở đối diện, trông thấy một màn này, muốn cưỡi ngựa đi qua ngăn cản nhưng không kịp liền hô to:

“Hoàng thượng, cẩn thận!”

Tiêu Tử Mặc nghe vậy liền quay đầu lại, tên tiểu binh kia nghe được, mũi tên trong tay liền phóng bắn, bay nhanh về phía Tiêu Tử Mặc. Nàng nhìn mũi tên cấp tốc hướng về mình, nhưng không kịp lánh “Phốc” một thanh vang lên, mũi tên bay xuyên qua khôi giáp cùng y phục của Tiêu Tử Mặc, đâm thẳng vào hõm vai Tiêu Tử Mặc.

“Hoàng thượng!” Lưu Quân nhìn thấy tiễn đâm tới Tiêu Tử Mặc, trong mắt toàn là hốt hoảng.

Việc còn chưa thành, hoàng thượng làm sao lại bị tập kích. Vội vã giục ngựa chạy tới, đỡ lấy thân thể Tiêu Tử Mặc đang ngã xuống:

“Hoàng thượng, người có sao không*?” Nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, Lưu Quân trong lòng có chút run sợ.

(Edit: … Hỏi ngu vờ lờ!)

Tiêu Tử Mặc cúi đầu nhìn tiễn đang cắm ở hõm vai, ánh mắt thản nhiên:

“Lưu Quân, cần phải tiêu diệt toàn bộ quân Bắc Miểu, một tên cũng không chừa!” Tiêu Tử Mặc giãy dụa phun ra một câu nói.